Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt


Chuột yêu nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Vô Phong đột nhiên sửng sốt, hỏi lại, "Ngươi yêu nàng sao?"
"Yêu, rất yêu". Nguyệt Vô Phong trả lời ngay.
"Ngươi muốn Phù Dung trâm làm gì?" Chuột yêu lại hỏi, tránh khỏi tay Nguyệt Vô Phong, cách hắn xa một chút.
Khóe miệng Nguyệt Vô Phong mang theo một nụ cười khổ, vươn tay ra, cầm đóa hoa khô héo trong tay cho hắn nhìn, "Hôm nay nàng biến thành bộ dáng này, ngươi muốn ta làm thế nào, trừ Phù Dung trâm, ta có cách nào để cứu nàng?"
Chuột yêu khiếp sợ, thật lâu mới nói, "Nàng là yêu, ngươi là người, các ngươi không cùng một chủng tộc, ngươi có thể tiếp nhận nàng sao?"
Thần đèn nghe đến chuyện này, chậc chậc hai tiếng, liếc mắt một cái, sau đó liền bay vào trong chiếc đèn Linh Lung, đi ngủ đây, nghe loại chuyện này cũng rất buồn bực, hắn không có hứng thú tham gia, đối với nữ nhân, hắn cũng không phải là chưa đã từng qua, nhưng đã từng không ngọt ngào, thậm chí còn có chút mất mặt, liền từ bỏ, không bao giờ nữa suy nghĩ.
Trong nháy mắt, Nguyệt Vô Phong bắt được trong mắt của Chuột yêu một tia do dự và kinh ngạc, trong tim của hắn đột nhiên hiểu rõ, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói, "Ngươi biết, lúc ta và nàng gặp nhau, căn bản ta cũng không biết nàng là yêu, khi đó ta chỉ biết ta chiếm tiện nghi của nàng, sẽ phải chịu trách nhiệm. Từ từ sau này trong quá trình qua lại, ta phát hiện, nàng đáng để ta yêu, ở trên người của nàng có thể có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí có rất nhiều yếu tố tồn tại làm cho ta cắn răng nghiến lợi, nhưng đã quen có nàng, ta liền phát hiện không thể rời bỏ nàng".
"Không thể rời bỏ? Cái gì gọi là không thể rời bỏ?"
"Chính là khi vắng mặt nàng, sẽ cảm giác mỗi một chỗ trong thân thể mình trống rỗng, khi không thấy được nàng, trong đáy lòng sẽ có chút thất vọng, hận không được mỗi thời mỗi khắc trói lại nàng ở bên người".
"Nếu nàng rất mạnh mẽ, tại sao bây giờ, ta cứ có cảm giác nàng có thể đem ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay?"
"Vậy thì thế nào, nếu biết nàng cũng yêu ngươi, đôi khi làm nũng cũng cảm thấy rất tốt".
"Theo như ngươi nói . . . . . ."
"Đúng vậy, thật ra thì ngươi yêu Mèo yêu, nhưng ngươi sợ có một ngày nàng ăn ngươi. Hoặc ngươi vẫn không chịu tin nàng, bởi vì cảm thấy nàng chỉ đùa bỡn ngươi". Nguyệt Vô Phong từ trong mắt hắn thấy được ánh sáng hi vọng, "Tại sao không đi tranh thủ, bởi vì khác biệt chủng tộc sao, chỉ cần tình đầu ý hợp, thì có làm sao?"
"Ban đầu nàng ăn huynh đệ của ta, ngươi nói ta làm sao tiếp thu kẻ thù?"
Trong lúc đó sinh ra một phần thù hận như thế, thật khó rất giải quyết, loại thù hận này có thể làm cho tình yêu quên đi quá khứ sao? Điểm này hắn không dám nghĩ, cũng không cần nghĩ, đây là hắn may mắn, qua thật lâu, trên mặt Nguyệt Vô Phong mang theo chán chường, hắn lẳng lặng ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói, "Thật xin lỗi, Thử huynh, chuyện này, ta không hồi đáp được, ta lại yêu thê tử của mình, cũng không thể bức bách ngươi làm ra lựa chọn khổ sở như vậy".
"Ha ha ha. . . . . ." Chuột yêu cười khổ thật lâu, nhẹ nhàng mím khóe môi, "Ta yêu nàng, ta thừa nhận ta yêu nàng, nhưng nhớ tới nàng đã từng tàn nhẫn xé rách huynh đệ ta, ta thật sự không cách nào nghĩ đến nàng, mỗi lần nhớ tới nàng, ta vô cùng khổ sở, nếu có thể, ta thật sự hi vọng mình không liên quan đến tất cả ở nơi này, như vậy ta lựa chọn thế nào cũng không quan hệ, ta chỉ đi theo trái tim của chính là được rồi".
Nguyệt Vô Phong đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Thử huynh, ta đi trước, tự ta nghĩ biện pháp đi".
"Đợi một chút. . . . . ." Chuột yêu vừa định gọi, cũng đang xoay người, trong nháy mắt nhìn thấy nơi cửa xuất hiện thêm một bóng dáng xinh đẹp, dưới ánh đèn mông lung, biết bao ưu thương.
Sau khi Nguyệt Vô Phong nhìn thấy, cũng ngẩn ra, nhìn thấy trên đầu nàng có hai tai mèo xù lông, dường như hiểu ra cái gì.
Mèo yêu đột nhiên mỉm cười, môi đỏ mọng lóe ra, nàng lấy Phù Dung trâm trên đầu xuống đưa cho Nguyệt Vô Phong, "Cám ơn ngươi, ngươi cầm lấy. Đi cứu vợ của ngươi đi".
Nguyệt Vô Phong thò tay tiếp nhận, chỉ vào đóa hoa khô héo trong tay, nơi đầu Phù Dung trâm phát ra một tia sáng, ngay sau đó, đóa hoa từ từ nở rộ ra, rồi trôi lơ lửng trong không trung, từ từ trở nên to lớn, biến thành dáng vẻ Hoa Nhiễm. Sau khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, đối với chuyện chung quanh cũng mờ mịt không biết, chỉ ôm chặt Nguyệt Vô Phong, nức nở nói, "Tướng công, ta cho là ta sẽ không còn được gặp lại ngươi".
Nguyệt Vô Phong trấn an nàng nói, "Đừng khóc. Không có chuyện gì nữa".
Hoa Nhiễm còn muốn nói điều gì. . . . . .
Mèo yêu cắt đứt lời bọn họ, "Các ngươi có thể đi ra ngoài một chút không ?"
Chuột yêu có cảm giác cả người mình run lên, chân có chút mềm nhũn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui