Ngày cưới đã tới.
Hôm nay thời tiết rất rực rỡ, gió thu thổi nhẹ, lòng người phấn khởi. Hoa Nhiễm lại một lần nữa trải qua hôn lễ của nàng và Nguyệt Vô Phong, lần đầu tiên cũng không khẩn trương như vậy. Trang điểm, ăn mặc, khuôn mặt tươi cười sáng rỡ, trong đôi mắt đẹp đều là tâm thần nhộn nhạo, vui thích. Nguyệt Vô Phong ở bên ngoài cùng cha hắn tiếp khách.
Một số khách nhân đến chào hỏi Nguyệt phụ, "Tam gia, chúc mừng, chúc mừng" Liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, liền nói, "Phong nhi, đã lớn như vậy, năm đó, lúc gặp ngươi, còn la hét muốn ăn kẹo Hồ Lô, đảo mắt liền lấy vợ, ta đã già rồi . . . . . ."
Hôm nay, Nguyệt Vô Phong mặc y phục tân lang, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng khí chất quý tộc vẫn không sao tiêu tán, hắn cúi người chào, đối với mỗi người tới chúc mừng hành lễ.
Lúc nhìn thấy Quân Thập Dạ đến, hắn hoảng hốt một chút, nhưng nụ cười không thay đổi, "Hoan nghênh Quân huynh đến uống rượu mừng của ta và Hoa Hoa"
Quân Thập Dạ nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, ánh mắt lạnh nhạt, "Ta tới thăm Hoa Nhiễm"
Thanh âm rất nhẹ, không có ai nghe được, Nguyệt Vô Phong lại nghe được rõ ràng, giống như đưa chiến thư.
Có người nhìn thấy Quân Thập Dạ, giọng nói lấy lòng, "Quốc sư đại nhân, ngài đã tới. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong vẫn tiếp khách của hắn, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Quân Thập Dạ vẫn không buông tha, nhưng ngươi làm thế nào Nguyệt Vô Phong ta.
Hôn lễ hăng hái trong nháy mắt giảm nhiệt, đối với Nguyệt Vô Phong mà nói, hôn lễ lần này so với lần trước trong núi hoang, không có cảm giác mới mẻ, thậm chí có chút phiền não.
Cho đến khi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hoa Nhiễm, mới phục hồi lại tinh thần. Nơi này lễ tiết rõ ràng nhiều hơn, sau nhiều vòng làm lễ, làm lễ xong, tấu nhạc minh pháo, dâng hương đèn cầy, hiến nhang đèn. Đốt nến, thắp hương, dâng hương, quỳ xuống, dập đầu, cuối cùng chuyện vụn vặt, Hoa Nhiễm chỉ để ý bị người phụ nữ có kinh nghiệm chỉ điểm quỳ lạy hành lễ, kéo dài phiền muộn vô hạn.
Rốt cuộc chờ đến sau khi nàng làm lễ phu thê quen thuộc, nàng được đưa vào động phòng.
Mới vừa ngồi xuống, một nha hoàn đi tới thay quần áo cho nàng, bảo là phải đi ra ngoài mời rượu. Hoa Nhiễm đổi một bộ váy Rosa màu đỏ, được nha hoàn đưa ra, mới vừa đi ra khỏi cửa, Nguyệt Vô Phong đứng ở đó, miệng cười nói với nàng, "Một chút nữa không cho uống rượu, ta sẽ thay ngươi chống đỡ, không cho hành động theo cảm tình"
Lời của Nguyệt Vô Phong luôn nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng rơi vào trong lòng người, mềm mại nhỏ giọt, giống như gãi ngứa, khiến trong lòng nàng rung động không dứt.
Hoa Nhiễm tiến lên ôm tay Nguyệt Vô Phong, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo một nỉ non giọng mũi, "Được"
Nguyệt Vô Phong nhìn kiều thê bên cạnh, tâm thần không khỏi động đậy, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vợ chồng son đúng thật là hăng hái, người khác đang chờ các ngươi mời rượu đấy" Một tiếng này đã hù sợ Hoa Nhiễm, mới vừa vội đạp đất đứng ngay ngắn, lại nhìn thấy người đến là con thỏ, trên mặt không khỏi tức giận, "Con thỏ khốn kiếp !"
"Hả?" Vẻ mặt con Thỏ mê mang, "Tại sao ta khốn kiếp, ta khốn kiếp với ngươi sao?"
"Cút!" Có thể trời sanh cùng con thỏ đối đầu, nhìn thấy hắn liền muốn hung hăng đánh hắn.
Nguyệt Vô Phong nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đứng ngăn Hoa Nhiễm kích động, nhìn hắn gật đầu một cái, "Thật vui ngươi có thể đến"
"Không phải ta đi một mình, là lão bản nhà ta, hắn sợ ta chạy, nên để cho ta đi theo, sau khi ta tới đây, thê tử của ta cũng cùng đi. A, đúng rồi, các ngươi đều biết bọn họ, một là tiền trang lão bản, Tiền Bạo, kế tiếp là đại mỹ nữ, thê tử của ta, Xích Đồng. . . . . ."
Hoa Nhiễm trợn to hai mắt, khi nhìn thấy sau lưng thỏ này là con báo tinh và nữ nhân mắt đỏ, đôi tay bắt đầu khua trước mặt, "A, ta không hoan nghênh các ngươi, tốt nhất các ngươi chủ động biến đi! A. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong che miệng của nàng, trách nàng đường đột, "Hoa hoa, người tới là khách, không cho hồ đồ".
"Ta hận bọn hắn. Ta hận bọn hắn, thật là vật họp theo loài, từng tên ta cũng hận". Có thể bọn họ "Tổn thương" nàng ngay lúc ấy được coi như là hết sức nghiêm trọng, bây giờ nghĩ lại một chút, cũng không coi vào đâu, nhưng Hoa Nhiễm là một cô nương cố chấp, cảm giác không báo thù được, trong lòng sẽ buồn bực.
"Hoa hoa, gây nữa ta đem ngươi giam lại" Nguyệt Vô Phong thấy nàng giùng giằng lợi hại, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu.
Hoa Nhiễm nghe trong giọng nói uy hiếp, tức giận, liền yên tĩnh lại, "Vậy ta nhịn một chút, chỉ nhịn một chút, lần sau gặp được bọn họ, ngươi phải giúp ta báo thù".
Nguyệt Vô Phong đồng ý, "Được, được, được, lần sau để mặc ngươi, ta sẽ không ngăn ngươi" Phía sau còn có một câu hắn không nói, bằng ba người kia, hai yêu một độc Nữ, tùy tiện thế nào cũng có thể làm cho ngươi khóc.
Con Thỏ nhìn thấy nàng thuận theo, thì được đằng ch6n lấn đằng đầu, tiếp tục cười nhạo nàng, "Ơ, đóa hoa nhỏ này chưng diện miễn cưỡng không có khó coi nha, trước kia bộ dáng xấu xí, aiz, thê thảm không nỡ nhìn, không biết tại sao Nguyệt huynh lại coi trọng vậy?"
"Ngươi. . . . . ." Chân Hoa Nhiễm sắp đá ra, lại nhìn thấy trên tay con thỏ xuất hiện một phần quà tặng, "Phần quà này là nương tử của ta bảo ta đưa, là nàng tự tay điều chế, nói là thuốc thượng hạng . . . . . ., dành cho hai người tân hôn, vật này để tán tỉnh tốt lắm"
Khóe môi Xích Đồng nhẹ nhàng nâng lên, phong cách trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt kia dịu dàng hơn so với trước.
Nguyệt Vô Phong đã hiểu được ý tứ trong đó, mặt không đổi sắc, thu nhận, "Cám ơn".
"Không cần khách khí"
Hoa Nhiễm liếc mắt nhìn ánh mắt khiêu khích của Xích Đồng, vừa liếc nhìn con thỏ nịnh nọt, sau đó lại nhìn Tiền Bạo chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát, trợn trắng mắt nói, "Chồn chúc tết gà, không yên lòng."
Xích Đồng lên tiếng, "Ngươi là Gà sao?"
"Hoa hoa tính trẻ con, có thể có chút hiểu lầm, ta xin lỗi" Nguyệt Vô Phong hướng bọn họ gật đầu, ngăn Hoa Nhiễm lại, chỉ cảm thấy không thể đối đầu với mấy người, tiếp tục như vậy nữa, chuyện có chút khó khăn.
"Tính trẻ con cũng tốt, rất nhiều đứa bé hình dáng nhỏ thó, đứa bé cũng có thể chậm lớn một chút" con Thỏ liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, vễnh vễnh môi, trên khuôn mặt gầy teo biểu hiện rất phong phú, luôn vô ý làm cho người ta buồn cười.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, mọi người đang chờ các ngươi mời rượu đấy." Một tiểu nha đầu chạy tới, sau khi nhìn thấy con Thỏ, Xích Đồng, Tiền Bạo rõ ràng ngẩn người, không biết là vì bị sắc đẹp ba người bọn họ hấp dẫn, Hay ngạc nhiên tại sao nơi này đột nhiên xuất hiện ba người.
"Tốt, chúng ta lập tức đi qua" Nguyệt Vô Phong nói.
"A, đúng rồi, chúng ta không phải đi cửa chính tiến vào, ách. . . . . . Ngươi sẽ dẫn giới thiệu thôi." Thỏ nói.
"Đó là tự nhiên"
Nảy giờ không nói gì, Tiền Bạo đưa ra một cái rương, trong đôi môi thật mỏng phun ra hai chữ, "Chúc mừng" Không nhìn ra hắn vui hay buồn.
Nguyệt Vô Phong nhận lấy, suy nghĩ một lúc, biết là một số lớn bạc, khách sáo một phen, vẫn thu. Đột nhiên thoáng qua ý tưởng không vui, hắn nhớ tới cái gì đó, nói, "Ngươi có thể chạy trốn hay không ?"
Mà hắn sẽ trả lời, có lẽ sẽ chạy. . . . . .
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đi về phía bữa tiệc, mang theo ba người giới thiệu ọi người biết.
Lão bản tiền trang, Tiền Bạo, nổi danh thiên hạ, cao thủ bàn toán, Thỏ và thê tử của Thỏ, không muốn cho người ta biết thân phận, lập tức thành đối tượng trò chuyện của mọi người.
Vào lúc này, Hoa Nhiễm phát hiện, lúc nữ nhân dựa vào nam nhân, sẽ có tư thái tiểu nữ nhi, Xích Đồng rúc vào bên cạnh Thỏ, trên mặt quyến rũ động lòng người, càng lộ ra vẻ khuynh quốc khuynh thành, nhận thức này làm cho nàng cảm thấy Xích Đồng cũng không chán ghét như vậy.
Lúc này, không biết ai kêu lên một tiếng, "Hướng tân nương tử mời rượu. . . . . ."
Cả bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt lên. . . . . .