"Ta còn có chuyện phải đi xử lý, các ngươi có thể đi mau một chút hay không?" Lấy tu dưỡng bình thường của Mặc Thiếu Dư, tuyệt đối không nói ra những lời này, lúc này đang tràn ngập ghen tức, cho nên nói ra không cần suy nghĩ.
Hoa Nhiễm đang chọn lựa thương phẩm, dứt khoát để xuống, nhìn về phía Vô Phong nói, "Tướng công, ta sai rồi, chúng ta không nên làm chậm trễ khách, nhanh đưa khách đi đến cửa hàng thôi."
"Ừ, tốt, cái này thích không, thích thì mua." Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm gật đầu một cái, bỏ tiền ra mua, thuận tay sửa lại y phục có chút xốc xếch cho nàng, cũng lau mồ hôi hột trên trán nàng.
Mặc Thiếu Dư chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Sau khi đến cửa hàng, Mặc Thiếu Dư vẫn quấn Nguyệt Vô Phong hỏi, "Vải vóc này thích hợp với ta không?" Hoặc là, "Loại này may kiểu dáng gì thì tốt hơn, hay là. . . . . .
Hoa Nhiễm hận hận trừng hắn, một đại nam nhi cần gì lề mề, nhưng hắn là khách, phải lấy lễ đãi khách.
Giờ phút này Nguyệt Vô Phong không mang bất kỳ cảm xúc gì, là người làm ăn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, lấy yêu cầu khách hàng làm chính, Mặc Thiếu Dư có yêu cầu gì hắn tận lực thỏa mãn, còn giải thích cặn kẽ đặc điểm của các loại vải vóc, cùng với loại kiểu dáng nào mặt thoải mái hơn.
Sau khi Mặc Thiếu Dư đã lăn qua lăn lại hơn nửa ngày rốt cuộc vẫn phải chọn một thứ, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng đuổi hắn đi nhưng hắn lại nói, "Vô Phong, ngày mai tổ chức đại hội võ lâm, đến lúc đó Võ Lâm Minh Chủ Du Như Mộng cũng sẽ tham gia, có hứng thú cùng đi với ta không?"
Nguyệt Vô Phong vừa định mở miệng, Hoa Nhiễm liền nói tiếp, "Không có rảnh, chúng ta còn có chuyện phải làm."
Hoa Nhiễm đã tức giận, đã phí cả một buổi chiều để tiếp đãi hắn, hắn còn muốn tham gia ước hẹn ngày mai hay sao?
"Nếu hôm nay quấy rầy các ngươi, vậy ta mời các ngươi ăn bữa ăn tối, như thế nào?" Mặc Thiếu Dư lại nói.
"Tại sao ngươi giống như một cây kẹo mè xửng, thoạt nhìn đạo mạo như một công tử ca, tại sao dính sát tướng công của ta?" Hoa Nhiễm giận dữ, không lựa lời nói.
Nếu là lúc trước, Mặc Thiếu Dư sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng phương pháp của Thập Dạ dạy, nói cho hắn biết Nguyệt Vô Phong thích loại giọng này, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, tại sao hắn không học tập cho tốt, mặc dù trong lòng cũng tự mình cũng cảm thấy hành động lần này rất đáng xấu hổ nhưng hắn không để ý tới Hoa Nhiễm, nói với Nguyệt Vô Phong, "Biểu đệ, không cho chút mặt mũi sao?"
Nguyệt Vô Phong kéo kéo Hoa Nhiễm, để cho nàng chú ý hình tượng một chút, hắn nhìn về phía Mặc Thiếu Dư nói, "Tốt, vậy thì chắc tốn kém của Mặc Vương Gia."
Mặc Thiếu Dư lập tức nở nụ cười, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu, Hoa Nhiễm nhìn thấy sợ hãi.
Mặc dù Hoa Nhiễm bất mãn, sau khi nhìn thấy Nguyệt Vô Phong dùng ánh mắt trấn an nàng, cũng an tĩnh lại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, tuy rằng khóe môi trề xuống phía dưới, bộ dạng mất hứng nhưng cũng cho Mặc Thiếu Dư mộ chút mặt mũi, không hề tranh cãi với hắn nữa.
Trong thành Tô Châu có quán rượu Tô Châu lớn nhất, Mặc Thiếu Dư để cho Nguyệt Vô Phong gọi thức ăn. Nguyệt Vô Phong chỉ cười hỏi Hoa Nhiễm muốn ăn cái gì, Hoa Nhiễm lắc đầu một cái nói, không hăng hái lắm, "Tùy tiện, ngươi ăn cái gì ta cũng ăn như vậy."
Vì vậy Nguyệt Vô Phong lại đem chuyện xui xẻo này đẩy về cho Mặc Thiếu Dư, "Tất cả do Mặc Vương Gia làm chủ. Đúng rồi, bánh Quế Hoa đường phèn, Hoa Hoa thích ăn."
Con ngươi Mặc Thiếu Dư trầm xuống, ngay sau đó lại khôi phục trong sáng, hắn gọi vài món ăn. Dù sao cũng là quán rượu đắt tiền, món ăn rất nhanh được đưa lên. Món ăn mới vừa lên, Mặc Thiếu Dư liền gắp thức ăn bỏ vào trong chén Nguyệt Vô Phong, "Vô Phong, ngươi rất thích ăn gà Thược Dược, còn có cá Kỳ Lân, còn có nấm núi. . . . . . Ăn nhiều một chút, nơi này làm món ăn rất ngon."
Nguyệt Vô Phong mặt không đổi sắc, nói tiếng cám ơn, đem thức ăn trong chén của mình sớt một nửa cho Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ăn nhiều một chút, gầy như vậy nhìn đau lòng."
Hoa Nhiễm lại nổi lên mùi giấm chua, tại sao Mặc Thiếu Dư biết Nguyệt Vô Phong thích ăn cái gì? Mình lại không biết, tác phẩm được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép, nàng nhìn một bàn lớn món ăn gần như Mặc Thiếu Dư cũng đã gắp, vì vậy liền đem bánh Quế Hoa đường phèn trước mặt mình đẩy tới trước mặt Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, ta biết ngươi thích ăn cái này nhất, ăn nhiều một chút."
Vì vậy sau đó, Nguyệt Vô Phong chỉ ăn bánh Quế Hoa mà chén thức ăn tràn đầy trước mặt mình gần như cũng do Hoa Nhiễm giải quyết.
Vừa mới bắt đầu Mặc Thiếu Dư còn cảm thấy tràn đầy hăng hái, giờ phút này mới phát hiện hai phu thê bọn họ một hát một múa, mà hắn căn bản không chen vào lọt, đặc biệt là hắn biết từ nhỏ Nguyệt Vô Phong không thích đồ ngọt, hắn liền đứng lên, "Ta có chút chuyện nên đi trước."
Lúc đi, có chút không tập trung, thiếu chút nữa đụng ngã một cái bình sứ lớn.