Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt


Chuyện của Du Như Mộng và Lạc Tiêu Nhàn thật sự giải quyết rất thuận lợi, không biết Du Như Mộng đã làm gì với Lạc Tiêu Nhàn, tóm lại khi hai người bọn họ cặp tay ra khỏi phòng, tất cả đều bình thường.
Du Như Mộng đến cảm tạ Nguyệt Vô Phong, nói rằng sau này còn gặp lại. Nguyệt Vô Phong chỉ đáp không cần khách khí, nói mình và Hoa Nhiễm cũng trải qua không dễ dàng cho nên rất hiểu.
Sau khi bọn họ đi, Nguyệt Vô Phong nói với Hoa Nhiễm, "Du Như Mộng thật đúng là một người cầm được thì cũng buông được, lẽ ra là người rất tốt, chỉ tiếc không có phần hùng tâm tráng chí."
"Thật ra ta cảm thấy hắn như vậy rất tốt, vì nữ nhân mình thích cái gì cũng có thể buông xuống được."
"Vì ngươi, ta cũng có thể như vậy." Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ nàng, "Được rồi, chúng ta đi ăn một chút, tối hôm nay có thể thái tử mang theo kiều thê của hắn tới, đến lúc đó phải vét hắn một khoản."
Hoa Nhiễm luôn miệng nói tốt, chẳng qua vào lúc ăn cơm, sắc mặt trầm xuống bởi vì Mặc Thiếu Dư như âm hồn bất tán, không biết từ nơi nào xông ra, tùy tiện ngồi xuống trước mặt bọn họ, bộ dạng giống như chủ nhân, vội vàng bắt chuyện với Nguyệt Vô Phong. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn*lê*quý*đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.. Hoa Nhiễm biết cho dù mình nói cái gì với hắn cũng vô ích, vì vậy vội vàng châm trà đưa nước cho Nguyệt Vô Phong, bộ dạng như tiểu nữ nhân, thỉnh thoảng hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Thiếu Dư vài lần, Mặc Thiếu Dư giả vờ như không nhìn thấy, vẫn làm theo ý mình.
Sau đó, Hoa Nhiễm để mặc cho tự nhiên, chỉ lo ăn món ăn của mình. Đột nhiên cảm thấy trong chén xuất hiện một bóng mờ. Một mùi vị bay tới bên cạnh nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, một đôi mắt yêu mị nhìn nàng, mái tóc màu bạc, áo choàng màu đỏ, trong xương mang theo yêu khí xông vào mũi.
Lúc này không chỉ Hoa Nhiễm khó chịu mà Nguyệt Vô Phong cũng bắt đầu khó chịu, nhếch môi, ngước mắt nhìn Quân Thập Dạ, chỉ thấy Thập Dạ cười lạnh lùng, khiêu khích nhìn hắn.
Mặc Thiếu Dư vội nói, "Quốc sư đại nhân, xem ra Tô Châu phồn hoa là vùng đất địa linh nhân kiệt, núi non hùng vĩ, xinh đẹp muôn màu muôn sắc. Làm cho lòng người ta thanh thản, ngay cả ngươi cũng đường xa chạy đến, ái mộ danh tiếng nơi đây."
Thập Dạ đi đến gần bên hắn ngồi đối diện Hoa Nhiễm, ánh mắt nóng rực, tà khí cười một tiếng, "Kẻ hèn có dụng ý khác, ngắm hoa ngắm trăng sao bằng ngắm người mình yêu mến? Ta cũng chỉ ngàn dặm tìm tình yêu, chiếm được một tiếng cười của người mình yêu thích thôi."
"Xem ra người trong lòng quốc sư đại nhân chắc là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở? Thông minh, xinh đẹp, cao nhã, có khí chất?" Mặc Thiếu Dư giả vờ như không biết chuyện, ca ngợi người kia.
Thập Dạ nhìn bộ dạng biệt khuất của Hoa Nhiễm, một mực nhét cơm vào miệng, cười cười, "Không, nàng không thông minh, không cao nhã, không có khí chất, nàng có chút mơ hồ, có chút đáng yêu, nhưng quan trọng hơn nếm thử tư vị không tệ."
Mặt Nguyệt Vô Phong đã tái xanh nhưng đối phương không nói rõ, hắn cũng không tiện phát tác, nhìn vẻ mặt Thập Dạ liều lĩnh không kềm chế được, nở nụ cười đắc ý chỉ cảm thấy chán ghét.
Sau khi Hoa Nhiễm ăn hết cơm trong chén, ngược lại vô cùng bình tĩnh, nàng len lén liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thản nhiên cười, trong mắt lại rõ ràng đang nói..., "Hiện tại chúng ta huề nhau."
Hoa Nhiễm đứng lên, nhìn về phía Thập Dạ nghiêm mặt nói, "Quân Thập Dạ, theo ta, nữ nhân này không cần cũng được. Nếu không thông minh, làm sao xứng với sự giảo hoạt và khôn khéo của ngươi, nếu nàng không cao nhã, làm sao xứng với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của ngươi, nếu nàng không có gì cả thì làm sao xứng với thân phận quốc sư đại nhân?"
"Hả?" Thập Dạ rất hứng thú nhìn nàng, giờ phút này nàng nhìn hắn, trong mắt của nàng chỉ có hắn, nếu như nàng vĩnh viễn đều nhìn hắn thì thật tốt, truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn*lê*quý*đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Thập Dạ động tình không nhịn vươn tay ra muốn chạm lên gương mặt mình nhớ thương, nhưng chưa chạm đến liền bị Nguyệt Vô Phong đánh rớt, da thịt của Thập Dạ mịn màng trắng nõn bị đánh sưng lên một mảng.
Nguyệt Vô Phong cũng cảm thấy mình phản ứng quá kích động, chỉ cười, "Quốc sư đại nhân, mới vừa rồi có con ruồi đậu trên tay ngài."
Thập Dạ mỉm cười, khách sáo nói, "Vậy thì thật là cám ơn, con ruồi này cũng thiệt là, cư nhiên chỉ dẫn ta quyến rũ Hoa Hoa." Sau khi nhìn thấy nét mặt của Nguyệt Vô Phong, dường như hắn rất hài lòng, "Nhưng coi như nó không xuất hiện, ta cũng đang có ý đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui