Thập Dạ sững sờ, ngay sau đó cười khẽ, "Dĩ nhiên có thể."
"Vậy hôm nay, chúng ta thử đi, chúng ta cùng nhau nhảy vào trong hồ này, dĩ nhiên ngươi không thể dùng bất kỳ yêu thuật, mà ta cũng không cần nội lực, chúng ta so tài với nhau, xem ai nhịn được thở được lâu, người thua vĩnh viễn chấp nhận quyết định của Hoa Nhiễm." Nguyệt Vô Phong cởi áo choàng của mình khoác lên trên người Hoa Nhiễm.
Ngay sau đó Thập Dạ phản bác lại, "Đánh cuộc này không tốt."
"Hả?"
"Người thua vĩnh viễn rời khỏi Hoa Nhiễm!" Lúc Thập Dạ quay lưng về phía mọi người, ánh mắt giống như đốm lửa đỏ rực, hiện ra màu sắc ghen tị.
Hoa Nhiễm run run môi nói, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nói cái gì?"
Nguyệt Vô Phong chỉ nhìn Hoa Nhiễm, tiến lên phía trước, hôn khóe miệng của nàng, đến gần lỗ tai của nàng, môi nhẹ nhàng lướt qua tai của nàng nói, "Đây là chuyện của nam nhân, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi. . . . . . Nếu hắn muốn chơi trò chơi này, ta chơi cùng hắn, Nguyệt Vô Phong ta thề, đời này kiếp này chỉ yêu Hoa Nhiễm, lâu dài như trời đất, cho dù chết không đổi!" Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn*lê*quý*đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Vô Phong. Ta tin tưởng ngươi, không cần so, có được không?" Nàng vô dụng kéo cánh tay Nguyệt Vô Phong, vẻ mặt cầu khẩn.
Nguyệt Vô Phong chỉ đẩy nàng ra, đầu đâm vào trong hồ lạnh lẽo. Thập Dạ cũng lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào, mặt hồ bắn lên nước tung tóe, sau đó từ từ bình lặng, ngay cả gợn sóng nhỏ cũng không có. Đám người đột nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người còn chưa rõ tình hình thế nào.
Mặc Hoa Nghi như mới vừa tỉnh mộng, hắn đến gần bên cạnh Hoa Nhiễm, vẻ mặt trân trối nhìn Hoa Nhiễm, "Nguyệt Vô Phong điên rồi phải không, nước hồ lạnh như thế hắn cũng dám nhảy, nếu hôm nay còn bò được ra ngoài, nửa cái mạng cũng không có. . . . . ."
"Không, ta muốn xuống cứu hắn." Hoa Nhiễm nói xong muốn nhảy xuống.
"Thôi, thôi, nếu ta để cho ngươi xuống, Nguyệt Vô Phong ra ngoài không càu cấu ta sao." Mặc Hoa Nghi đẩy nàng ra, tự mình nhảy xuống, lúc này đến lượt Vô Song lo lắng, nàng che miệng, "Tướng công. . . . . ."
Hoa Nhiễm lặng lẽ nhìn chăm chú vào mặt hồ, qua thật lâu, chỉ một mình Mặc Hoa Nghi trồi lên, giọng nói Hoa Nhiễm run rẩy, "Vô Phong đâu?"
"Hắn. . . . . . Chết cũng không lên, miệng ta bị hắn đánh một quyền, yên tâm đi, dù sao hắn xuất thân luyện võ, hắn có thể ở trong nước một lúc lâu . . . . . . Hai người bọn họ đều là người phàm, nếu so kiên trì, sớm muộn cũng có một người trồi lên."
Nhưng Hoa Nhiễm biết, Thập Dạ là rắn, thủy tính so với Nguyệt Vô Phong tốt hơn gấp trăm lần, cho dù hắn không cần yêu lực cũng có thể ở trong nước một ngày, nhưng Nguyệt Vô Phong chỉ là người phàm bình thường, nếu ở lâu hắn sẽ chết. Hắn cũng biết thế, vậy hắn ở dưới nước là tỏ thái độ quyết tâm của hắn sao?
Đột nhiên Hoa Nhiễm hô to, "Dưới nước, ta đếm tới ba, nếu các ngươi không lên ta sẽ nhảy xuống, chết đuối cho các ngươi xem! Như vậy, các ngươi lấy được cũng chỉ là một cỗ thi thể!"
"Một, hai, . . . . . ." Ba còn chưa ra khỏi miệng, Thập Dạ và Nguyệt Vô Phong cùng nhau từ đáy nước trồi lên, bọn họ cùng nhìn thấy trong đáy mắt của Hoa Nhiễm lướt qua tia giảo hoạt, ánh mắt của nàng từ đầu chí cuối chỉ nhìn Nguyệt Vô Phong, một điểm này khiến Thập Dạ hết sức bị thương. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn*lê*quý*đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Nhưng nếu cùng chơi với các ngươi, sẽ phải chơi cho trọn vẹn.
Hoa Nhiễm đưa ra bàn tay muốn kéo Nguyệt Vô Phong lên bờ, nhưng đúng lúc này, có một bàn tay chắn ngang trước mặt Hoa Nhiễm, nhanh hơn nàng một bước kéo tay Nguyệt Vô Phong, giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng thân thiết, "Thân ái, lạnh không?"
Mọi người ngạc nhiên. . . . .