Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt


Đạo sĩ còn chưa hiểu Hoa Nhiễm đi đâu thì một sợi dây thừng đã vòng tới kẹp trên cổ của hắn, hơi sức kia lớn kinh người, lôi kéo làm hắn đau đớn.
Hơi sức quá lớn không cách nào phản kháng, đạo sĩ không thở nổi đã bị hôn mê.
Hoa Nhiễm nắm chặt sợi dây. Giờ phút này, trên người nàng vết máu loang lổ nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười tàn nhẫn. Nàng đem người trên mặt đất cột vào cây cột lạnh băng, ngay sau đó nàng cầm lên cây roi da trên đất nặng nề quật hắn, ánh mắt càng lúc càng khinh miệt. Nàng nhìn máu từ trên thân hắn chảy xuống, cúi đầu cười, giờ khắc này trên người nàng không có cảm giác đau đớn, cũng không cảm thấy mình xuống tay nặng bao nhiêu. Nàng chỉ nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi hắn dùng lực quật nàng, bắt chước lặp lại, nàng quật từng cái, gom tất cả hắn thiếu nàng trả lại cho hắn.
Đạo sĩ từ trong hôn mê tỉnh lại, đau đớn đến lớn tiếng gào thét.
Hoa Nhiễm chỉ biết hắn càng gào thét lợi hại nàng lại càng hưng phấn. Nàng quất hắn đến nổi hắn ngất đi. Nàng nhìn thấy hắn không kêu thảm thiết nữa, trong mắt lóe lên một tia mê man nhưng không muốn dừng lại bỏ qua cho hắn. Cũng không biết làm thế nào nhặt được một chủy thủ, đem tóc hắn cạo sạch bóng, ở trên mặt của hắn rạch mấy đường máu thê thảm không nỡ nhìn.
Nhìn bộ dáng này nàng liền cười, cười thật vui vẻ.
Cho đến khi nàng không còn làm gì nữa, đầu óc dần dần tỉnh táo, ánh mắt đỏ rực cũng từ từ trở nên bình thường, đồng tử trở về nguyên trạng màu đen.
Hoa Nhiễm kinh ngạc ngồi dưới đất nhìn cảnh tượng thảm thiết của vị đạo sĩ kia, trong mắt đầy khủng hoảng và có chút mê man, nhìn lại mình, toàn thân cũng thảm thiết, nhếch nhác. Nàng run run, nhếch nhếch miệng, cúi đầu khóc ra thành tiếng, đau quá. Nước mắt từng giọt từ trong hốc mắt chảy xuống, làm ướt một mảng phía trước ngực nàng.
Khi Thập Dạ dùng Thủy Tinh Cầu mới phát hiện ra tung tích của Hoa Nhiễm, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh của nàng, nhìn thấy Hoa Nhiễm nằm trên mặt đất cả người toàn máu tươi, trong lòng đau xót, càng tức giận. Hắn thăm dò hơi thở của nàng, yếu ớt, thoi thóp như sắp chết. Trong mắt hắn chợt lóe lên màu đỏ, đuôi rắn hiện ra, khẽ quét qua, phần eo của đạo sĩ bị cắt đứt. Thân thể đạo sĩ kia nhất thời bị phân thành hai nửa.
Thập Dạ ôm lấy Hoa Nhiễm nằm trên mặt đất, vung lên hồng bào, toàn bộ đắp lên trên người của nàng, hắn thấp giọng niệm chú ngữ, nói thật nhỏ, "Hoa Hoa, từ nay về sau, ta giữ ngươi ở trong lòng của ta, vô luận như thế nào, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chịu tổn thương. Người nào làm ngươi bị thương, ta sẽ phanh thây hắn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui