Hoa Nhiễm quan sát bốn phía, gần như đều lấy màu xanh lá cây làm chủ đạo, thảm màu xanh lá cây, vách tường màu xanh lá cây, Vương tử ngồi thật cao phía trên kia cũng mặc hoa phục màu xanh lá cây, ngọc thạch màu xanh lá cây, cũng nghĩ không ra vì sao phải như vậy, Vương tử có khuôn mặt và dáng dấp mê hoặc người ta. So với nữ nhân, da thịt hắn vô cùng mịn màng, sắc môi mềm mại, nhưng lúc hắn nhìn Hoa Nhiễm thoáng cười, trong mắt Hoa Nhiễm cảm thấy hắn hơi bỉ ổi, hai tròng màu xanh lục, lăng lăng nhìn nàng không hề che đậy làm cho Hoa Nhiễm khó chịu, Nguyệt Vô Phong càng không thoải mái hơn nàng, kéo Hoa Nhiễm trốn phía sau lưng mình, dùng thân thể của mình che chắn ánh mắt trắng trợn kia.
Hắn khẽ cúi người chào, "Cảm ơn công tử đã cứu giúp ta và nương tử của ta. . . . . ."
"Ôi chao. . . . . ." Phía trên, Vương tử cắt đứt lời của Nguyệt Vô Phong, "Nếu ta có thể cứu các ngươi, thì mời ở lại ăn bữa cơm. Coi như các ngươi đã cám ơn ta".
Hoa Nhiễm nhỏ nhắn núp sau lưng Nguyệt Vô Phong, nhìn thấy tướng công mình vô cùng lễ độ như thế, trong lòng vui vẻ, nhưng nghe thấy tên Vương tử này nói nhảm, trong lòng nàng giận dữ.
Ra khỏi cung điện, nhìn thấy những con ếch, nòng nọc cứ nhảy tới, nhảy lui, có chút giống con người, lại có chút giống con ếch cái, Hoa Nhiễm bừng tỉnh thì ra nơi này là vương quốc loài Ếch. Cái gì mà Vương tử, bất quá chỉ là một Quan Ếch thôi (con ếch làm chức quan), con ếch này, lúc đầu Hoa Yêu cha nàng đã nghe qua, tuy nó là Vương tử nhưng cũng coi như là Vua Ếch. Vì vua Ếch ngồi dưới đáy giếng, lúc đầu bị người trong thiên hạ chê cười, do nó vẫn cho rằng mình đã nhìn thấy toàn bộ thế giới, về sau mới biết được ngoài bầu trời này có bầu trời khác, vì vậy sau khi nó nhiều tuổi, liền dẫn vợ xinh đẹp đi du ngoạn.
Hiện giờ, toàn bộ vương quốc Ếch này đều do Vương tử nắm quyền. Hoa Yêu cha nàng có nói qua, con ếch này đặc biệt bỉ ổi, hàng đêm cần cô nương bầu bạn, mặc dù là con ếch yêu, nhưng tính cách cổ quái, chỉ thích cô nương là loài người, hắn cho rằng các cô nương loài người có đôi chân thon dài, xinh đẹp. Vì vậy, những con ếch cái trong vương quốc ếch, muốn lấy lòng hắn, nên thường đến nhân gian để bắt chước hình tượng nữ nhân.
Hôm nay tên Vương tử này đang ở trước mắt của nàng, sau khi nàng nhìn hắn một cái, trong lòng cứ lẩm bẩm, bỉ ổi, bỉ ổi. . . . . .
Nói là ăn bữa cơm, chính là ba người ngồi xung quanh một cái bàn tròn, trên bàn đặt mấy vòng tròn, bên trong có rất nhiều côn trùng, côn trùng màu xanh mập mạp, từng đoạn, từng đoạn ngọa nguậy, nằm chồng lên nhau, Hoa Nhiễm nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn nhưng Nguyệt Vô Phong mặt không đổi sắc.
Hoa Nhiễm không khỏi dời tầm mắt, rơi vào quanh thân mấy nha hoàn phía trên, mấy nha hoàn này phục vụ ăn cơm có bộ dáng xinh đẹp hơn nhiều, nhìn cũng vui tai vui mắt, so với những con ếch đầu xanh, thân quái vật thì tốt hơn gấp trăm lần.
Quan Ếch liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, đưa ra cái lưỡi đỏ tươi thật dài, đem mấy con côn trùng ngọa nguậy ăn vào trong miệng, nhắm mắt lại từ từ thưởng thức.
Nhìn dáng vẻ hắn đang hưởng thụ thức ăn ngon, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy càng thêm buồn nôn.
Quan Ếch thấy bọn họ không động tay, không khỏi hỏi lại, "Chẳng lẽ những thứ này không phù hợp khẩu vị của các ngươi?"
"Nói nhảm, chúng ta cũng không phải là Ếch".
"Hả?" Quan ếch dường như trong phút chốc đã hiểu ra, "Các ngươi là người, nên ăn thịt người gì đó".
Hắn vỗ tay một cái, các mỹ nữ đưa lên một chút thịt, cá, hào, hải sản, Hoa Nhiễm vừa nhìn liền buồn bực, "Vương tử Ếch a, bọn ta là người nên không ăn đồ sống".
Nguyệt Vô Phong cũng nghe ra trong giọng nói Hoa Nhiễm đầy oán trách, hắn không khỏi vỗ vỗ nàng, "Hoa Hoa, không được vô lễ".
"Không ăn sống, vậy ăn cái gì?" Trong mắt của hắn xuất hiện tò mò, nhưng mơ hồ có chút giảo hoạt, hắn tiếp tục nói, "Nếu không ăn cái này, có thể uống rượu, rượu này là thứ cực phẩm tại vương quốc chúng tôi, không thể không nể tình".
Lập tức dọn dẹp tất cả mọi thứ trên bàn, mang lên vài hũ rượu, rượu mở ra, mùi thơm xông vào mũi, hương vị đậm đà lan tràn cả căn phòng.
Nguyệt Vô Phong cũng là biết rượu của loài người, vừa nghe mùi rượu này liền biết rượu ngon đã ủ mười năm trở lên, mà Hoa Nhiễm đối với mùi rượu, cũng có một loại si mê, sửng sốt hít thở sâu vài cái, hít mùi hương tinh khiết vào trong phổi.
Chúng mỹ nữ mang 3 cái ly tinh xảo cỡ lớn, chứa đầy rượu, mỗi người một ly để ở trước mặt, quan Ếch dẫn đầu nâng chén, "Chúng ta có thể quen biết cũng coi là có duyên, ta mời các ngươi một ly".
Nguyệt Vô Phong cũng bưng ly rượu lên, "Cám ơn Vương tử đã cứu giúp".
Hoa Nhiễm phòng bị nhìn chằm chằm vào ly rượu kia, lúc Nguyệt Vô Phong bưng ly rượu kia, nàng ngăn cản hắn, nói, "Ta uống trước".
Qua một lát, không có phản ứng gì, mặc dù nuốt xuống rượu này, nhưng mùi rượu nồng trong miệng tràn ngập, giữa răng môi đều là hương vị ngọt ngào.
Quan Ếch dường như hiểu ý nàng, không vui nói, "Không tin ta sao".
"Làm sao có, nương tử của ta chỉ sợ ta uống không được nhiều rượu, nàng thay ta thử một chút tửu lượng". Ngay sau đó, hắn uống một ly rượu xuống bụng, không lâu, Nguyệt Vô Phong liền té xỉu bên cạnh.
Hoa Nhiễm thất kinh, lắc lắc Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, ngươi làm sao vậy?"
"Hắn chỉ hôn mê". Quan Ếch nhẹ nhàng nói, trên mặt vẫn là vẻ bỉ ổi, nhìn về phía Hoa Nhiễm, lộ ra dục vọng không thể che giấu.
"Ngươi đã làm gì?" Hoa Nhiễm đứng lên, vẻ mặt tức giận.
"Cũng không làm gì cả, chỉ bỏ một chút thuốc, hắn tỉnh sẽ làm hư chuyện tốt của ta".
"Ngươi muốn làm gì?"
"Muốn ngươi theo ta. . . . . . Thổi tiêu". Hắn thở nhẹ sau hai chữ đó, giọng nói đầy mị hoặc, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp khẽ ngửa lên, nơi khóe môi có chút lạnh nhạt.