Tiền Bạo nhìn bộ dạng Thập Dạ chán nản như thế, chỉ chăm chú uống rượu, trên căn bản đã hiểu ra chuyện gì, hắn lẳng lặng nói, "Tình cảm của Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm bền chắc không thể gảy, ta đã không còn hy vọng."
"Ha ha ha. . . . . ." Thập Dạ đem bầu rượu đập xuống đất, trong giọng nói mang theo một phần men say, cảm giác say làm cho hắn càng thêm xinh đẹp, mái trắng tóc màu bạc hết sức mê người, bị gió thổi cuồng loạn, "Hoa Nhiễm là của ta, ta sẽ không cho ai."
Tiền Bạo trầm mặc không nói, nhẹ nhàng mím lại môi cương nghị, "Ta còn có một số việc, tạm thời ta phải trở về một chuyến, sau khi trở về chắc là mấy năm, ta không truy đuổi phần tình yêu này không có nghĩa là ta bỏ qua Hoa Nhiễm, nếu ngươi tổn thương nàng, ta sẽ tìm ngươi liều mạng." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Ta sẽ chờ đợi nàng, lần này ta muốn để cho lòng của nàng chân chính quay về ta." Thập Dạ thầm nói như vậy, Tiền Bạo trầm mặc không nói, xoay người rời đi.
Thập Dạ đến nhà Xích Đồng và Thỏ, trong nhà chỉ có Xích Đồng, mặc y phục trắng rất bình thường, mười ngón tay dính nước đỏ, rõ ràng nàng đang làm món ăn, từ trong phòng bếp bưng ra món ăn nhìn màu sắc và hương vị rất tốt, Thập Dạ chỉ cảm thấy có chút chói mắt.
"Thập Dạ, ngươi đến sao?" Xích Đồng mỉm cười, hai mắt màu đỏ thắm có chút yêu khí nào đó, mang theo ấm áp, không giống lạnh lùng như đã từng có, thay đổi, rất thay đổi. Giữa hai người bọn họ có một chút quan hệ huyết thống, hơn nữa đi chung với nhau thời gian lâu dài, có một số điểm gần như rất giống nhau.
"Xích Đồng, bây giờ có thể trượng phu là trời?"
Xích Đồng mím môi cười, "Không có gì không tốt, hiện tại ngày ngày làm một chút canh thang, cũng không chế luyện những loại độc dược kia nữa, trước kia vẫn cảm thấy chế luyện độc dược có gì không tốt, thật ra thì đối với nội tạng của mình cũng không tốt, đoạn thời gian trước Thỏ lấy cái chết uy hiếp, vì vậy ta liền rửa tay gác kiếm."
"Có thể vì ta phá lệ một lần?"
"Hả?" Xích Đồng vểnh môi lên, "Thuốc gì, cách dùng? Nói nghe một chút."
Hiện tại Xích Đồng rất có tư vị nữ nhân, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, khiến cho Thập Dạ có chút không quen, thì ra là tình yêu thật có thể làm cho người ta thay đổi nhiều như vậy, đúng vậy, đoạn thời gian trước chăm sóc Hoa Nhiễm, mình tự thân xuống bếp còn chưa tính, ngày ngày chơi đùa cùng với nàng, có lẽ thỉnh thoảng có chút phiền não, nhưng hắn thích cái loại đó tình yêu chán ngấy đó, ngọt ngào mà ấm áp, "Giống như chết mà không chết, vô cùng thống khổ." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Diễn trò, lừa gạt tâm nữ nhân."
"Thập Dạ, ngươi vẫn không buông tha. . . . . . Thật ra ta sớm đã không còn xem trọng."
"Xích Đồng, nếu như có một nam nhân khác, tốt hơn so với Thỏ, ngươi có thể cùng đi với hắn hay không."
Xích Đồng liếc mắt nhìn Thập Dạ, người này lại hỏi nàng vấn đề ngu ngốc như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Không biết."
"Nương tử nhà ta làm sao chịu bỏ ta đi, chúng ta tương thân tương ái, bền chắc không thể gảy." Lúc này Thỏ trở lại, đi lên ôm eo của Xích Đồng, ngay trước mặt Thập Dạ hôn nàng.
"Nếu có một người vì ngươi mà chết? Trong lòng ngươi sẽ cất giấu hắn không." Thập Dạ cũng không lúng túng, tiếp tục hỏi Xích Đồng.
"Thập Dạ, ngươi như vậy là không đúng. . . . . ." Thỏ nói tiếp, "Thật ra ta cảm thấy người xứng với Hoa Nhiễm nhất vẫn là Nguyệt Vô Phong, đúng vậy, Nguyệt Vô Phong có thể cho nàng rất nhiều thứ, cho nàng một thân phận quang minh chánh đại, cho nàng một gia đình chân chính, thậm chí hắn theo nàng chơi đùa. . . . . . Ta biết rõ, ngươi cũng có thể nói ngươi có thể, nhưng vấn đề là nàng không thương ngươi."
"Xích Đồng, cho ngươi 10 ngày, đến lúc đó ta tới lấy." Thập Dạ không nghe được câu kia, nàng không thương ngươi, hắn lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Thỏ lại xoay người hôn khóe miệng Xích Đồng một cái, "Nương tử, tính khí của hắn thật thối, sẽ không ai thương hắn."
Xích Đồng cười khẽ, "Thỏ, ngươi tin hay không, ta đã từng rất thương hắn. . . . . ."
Thỏ giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng đó, lui về phía sau liền ngã xuống, lắp bắp nói, "Nương tử, ngươi đừng làm ta sợ, ta chịu không được sợ."
"Bây giờ không có, bởi vì hắn chưa có hồi báo, hơn nữa chúng ta cũng không thể. . . . . ." Xích Đồng cười một tiếng, lôi kéo Thỏ ngồi dậy, "Hôm nay hầm canh củ cải cho ngươi, nếm thử một chút."
Thỏ rất nhanh bình tĩnh lại, không hỏi, Xích Đồng từng nói với hắn, nàng và Thập Dạ có liên hệ máu mủ, nhưng là về quan hệ như thế nào, chính bọn họ cũng không rõ ràng, từ nhỏ ở trong bóng tối hai người nâng đở lẫn nhau, phải có cảm tình lẫn nhau. Thỏ nhớ tới mình đã từng mê luyến Hoa Nhiễm, thật ra tình yêu luôn không công bằng.
Hắn nếm thử một chút canh ngon, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn kéo Xích Đồng để cho nàng dán vào mình, múc một muỗng canh đưa vào trong miệng của nàng, "Ngươi cũng nếm thử một chút, ăn thật ngon nha." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Xích Đồng cười khẽ, hoa dung tuyệt thế, không cần bất kỳ nghỉ ngơi, nụ cười chính là vũ khí có sức quyến rũ lớn nhất. Thỏ bị nàng hấp dẫn một chút, từ đùa giỡn đến lộ ra chân tình, bề ngoài nàng lạnh lùng cũng không ngăn được nhiệt tình trong lòng hắn, hôm nay yêu chính là cả đời.