Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Trăm trượng dưới núi, khách hành hương tấp nập, du khách không dứt.

Trong tiếng người ồn ào, có mấy nông phu vai gánh đòn gánh, đi qua đám người vội vàng.

Trong quang gánh là phân bò, người chung quanh ngửi thấy đều bịt mũi tránh đi.

Thiếu nữ áo vàng vốn cũng muốn xoay người tránh đi, lại bị một nông phu ngăn cản đường đi, đành phải dừng lại, nín thở chờ bọn họ đi qua.

Ai ngờ nông phu gánh đòn gánh kia đang đi trên đường đột nhiên rên lên một tiếng ngã xuống đất.

Đòn gánh rơi xuống, lăn lông lốc, phân từ bên trong lăn ra.

Thiếu nữ áo vàng tuy rằng bị mùi thối làm cho biến sắc, nhưng vẫn xoay người muốn nâng hắn đứng dậy. Nhưng nông phu này sau khi ngã xuống đất lại không thể đứng dậy nổi, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Vài nông phu khác thấy thế vội vàng buông đòn gánh ra chạy tới, “Làm sao vậy? Đại Ngưu?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Bọn họ im lặng vây quanh thiếu nữ.

Thiếu nữ lúng ta lúng túng nói: “Không liên quan đến ta, là hắn tự ngã xuống.”

Đúng lúc mọi người đang nghi ngờ không biết làm sao, một thư sinh ôn nhã đột nhiên đẩy bả vai của một nông phu ra, cúi người ngồi xổm xuống bên cạnh nông phu ngã trên mặt đất, duỗi tay nắm lấy cổ tay hắn, một lát mới nói: “Chỉ sợ là trúng độc.”

Nhóm nông phu đồng loạt kinh hãi.

Thiếu nữ cũng sửng sốt, “Độc gì?”

Thư sinh lắc đầu nói: “Còn chưa thể xác định.” Hắn lập tức điểm huyệt của nông phu trúng độc, từ trên người lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu trắng, nhét vào trong miệng nông phu, lại cởi bỏ huyệt đạo.

Nông phu trúng độc nuốt viên thuốc xuống, nhưng đau đớn vẫn không giảm.

Một nông phu bước lên hỏi: “Hắn sao rồi?”

Thư sinh nói: “Độc này quái dị, cho dù là ta, cũng lần đầu gặp phải. Chỉ sợ phải phải nghiên cứu tỉ mỉ mới được.”

Sắc mặt đám nông phu lộ vẻ khó xử.

“Các ngươi yên tâm, nếu ta đã gặp việc như thế này, sẽ không bỏ mặc. Nếu các ngươi không tin, có thể theo ta về phủ, ta không thu tiền. Nếu tin ta, một tháng sau đến Nghiêm phủ ở Thụy Châu tìm Nghiêm Tố Thanh.”

Nhóm nông phu đột nhiên lộ ra vẻ mặt ao ước.

Nông phu lúc trước vội vàng cúi đầu nói: “Không biết là thần tiên Nghiêm gia, tiểu nhân lỗ mãng.”

Viên thuốc kia quả nhiên hữu hiệu, nông phu lăn lộn trên mặt đất cũng dần an tĩnh lại. Mọi người tất nhiên không hề hoài nghi gì với thân phận của thư sinh.

Nghiêm Tố Thanh lấy từ trên người lấy ra một cây kim, sau đó châm xuống vài nơi trên người nông phu trúng độc, lập tức đứng lên sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ vội vàng nói: “Ta chỉ xuống núi mua đồ ăn.”

Nghiêm Tố Thanh nhìn đao trong tay nàng, “Ngươi dùng đao? Ngươi là người trong giang hồ?”

Thiếu nữ nói: “Không, thật ra ta là người trong núi.”

Nghiêm Tố Thanh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Vì sao ngươi lại hạ độc với hắn?”

……

Thiếu nữ cảm thấy ánh mắt của nhóm nông phu lập tức như kim châm bắn đến người nàng, “Ta không hạ độc với hắn.”

“Hắn không phải trúng độc mạn tính.”

Thiếu nữ nói: “Vừa rồi trên đường nhiều người như vậy, vì sao ngươi chỉ hoài nghi ta?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Bởi vì hắn đi qua ngươi mới rồi ngã xuống.”

Thiếu nữ 囧 囧 nói: “Cho nên hiện tại ta không còn đường chối cãi?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Nếu ngươi muốn biện bạch, theo ta về Nghiêm phủ nói rõ ràng. Nếu ngươi chột dạ, giờ phút này rời đi là được.”

……

Cái này là muốn khảo nghiệm lương tâm của nàng sao?

Thiếu nữ suy nghĩ một chút nói: “Ta có thể nhờ người mang lời nhắn cho bằng hữu được không?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Được.”

Thiếu nữ xoay người thở dài, đầu năm nay, đi mua đồ ăn cũng không an toàn. May mà dạo gần đây nàng cũng đang cảm thấy nhàm chán.

“Ngươi tên là gì?” Giọng nói của Nghiêm Tố Thanh vang lên phía sau.

Thiếu nữ thuận miệng nói: “Đỗ Phi Phi.”

*

Thụy Châu trước nay sùng văn không sùng võ.

Nơi này tìm Trạng Nguyên rất dễ, nhưng muốn tìm cao thủ, thật sự khó.

Tiêu cục duy nhất trong thành muốn làm ăn cũng vô cùng gian nan.

Nhưng đó là chuyện của ba mươi năm trước.

Ba mươi năm sau, nơi này xuất hiện một vọng tộc khiến hắc đạo trong võ lâm vô cùng chán ghét —

Hạnh Lâm thế gia – Nghiêm gia.

Nghiêm gia khéo léo giải độc, phàm là độc do Đường Môn chế tác, chỉ cần không vào máu là chết, lập tức đoạt mạng, bọn họ đều có thể giải.

Cho nên gần đây Đường Môn giết người càng ngày càng nhiều, tra tấn người càng lúc càng ít.

Kỳ quái là, cho dù Đường Môn có hận bọn họ đến nghiến răng, nhưng vẫn không tìm đến bọn họ gây phiền toái.

Ít nhất một tháng trước không có.

Ngày Đỗ Phi Phi tiến vào Nghiêm gia nhận được một tin tức đáng sợ —

Đường Khai Tâm đã chết.

Chết ở Nghiêm gia.

Cho nên, nàng không thể không suy xét mục đích mình bị đưa đến nơi này.

Bởi vì từ khi gặp Diệp Thần tới nay, nàng đạp phải cạm bẫy còn nhiều hơn đạp phải cứt chó [Nguyên văn ạ].

Hơn nữa Đường Khai Tâm là mẫu thân của Đường Tinh Tinh, cô cô của Đường Hồ Lô. Nàng và bọn họ đều có giao tình. Nếu để bọn họ biết mình đang ở trong nhà của kẻ thù, thật sự là không ổn.

Nhưng một mặt khác, nàng lại có chút hiếu kỳ với cái chết của Đường Khai Tâm.

Có điều là muội muội của chưởng môn Đường Môn, nữ nhi của Đường lão thái thái lại xuất hiện trong nhà của đối thủ một mất một còn, thật sự là khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Nhưng Nghiêm Tố Thanh lại giống như không có việc gì, mỗi ngày thông báo với nàng tiến triển giải độc cho nông phu, thật giống như mỗi ngày hắn đều thực sự vùi đầu giải độc.

Rốt cục có một ngày, Đỗ Phi Phi thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ngươi nói thẳng đi, ngươi dẫn ta tới đây rốt cục để gì?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Tra độc.”

“Một nông phu gánh phân đột nhiên bị hạ độc? Hay là cái loại độc chưa từng có người gặp qua này? Lại cố tình chọn lúc ta đi ngang qua hạ độc?” Đỗ Phi Phi vỗ bàn đứng lên, “Ta có thể không so đo ngươi dẫn ta vào bẫy, nhưng không thể không so đo việc ngươi coi ta là heo để dụ dỗ!”

Đôi con ngươi vốn trong veo của Nghiêm Tố Thanh lúc này hơi thâm trầm, “Nếu ngươi đã biết là cạm bẫy, vì sao còn muốn nhảy vào?”

“Bởi vì…” Đỗ Phi Phi ghé vào bàn nói, “Tháng ngày không có cạm bẫy thực nhàm chán.”

Nàng vốn tưởng rằng nàng sợ nhất bị sai khiến, nhưng thì ra, nàng càng sợ cô quạnh hơn.

Nghiêm Tố Thanh trầm ngâm một lát nói: “Đường Khai Tâm chết ở Nghiêm phủ.”

Tinh thần Đỗ Phi Phi rung lên, vào chuyện chính rồi.

Nghiêm Tố Thanh nói: “Là tự sát.”

……

Đỗ Phi Phi nói: “Đến tột cùng các ngươi giở thủ đoạn gì, lại khiến bà ta nghĩ quẩn như vậy?”

Sắc mặt Nghiêm Tố Thanh hơi xanh, “Từ trên xuống dưới Nghiêm gia đối với bà ấy đều cung phụng như khách quý, cho dù biết Đường Môn đang đuổi giết bà ta, còn không tiếc trực tiếp trở mặt với bọn họ. Ngươi nói xem chúng ta đã làm gì với bà ta?”

Ồ, đúng.

Nghiêm gia là được công nhận là gia đình lương thiện số một giang hồ, mà Đường Môn được giang hồ công nhận ác nhân không thể trêu chọc.

Đỗ Phi Phi có vẻ hối lỗi, nói: “Chẳng lẽ là Đường Khai Tâm sợ liên lụy các ngươi, cho nên mới tự tìm kết thúc?”

Sắc mặt Nghiêm Tố Thanh cổ quái nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Việc này để sau nói.”

“Chỉ sợ không có sau này.” Đỗ Phi Phi thở dài nói, “Bởi vì hôm nay ta chuẩn bị chào từ biệt các ngươi.”

Vẻ mặt Nghiêm Tố Thanh căng thẳng.

Đỗ Phi Phi nói: “Thay ta hỏi thăm sức khỏe nông phu kia, vì muốn dẫn ta mắc câu, hại hắn mỗi ngày phải ăn độc dược, thật sự xin lỗi.”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Chỉ là thuốc gây đau bụng mà thôi. Có điều ngươi không thể đi.”

Đỗ Phi Phi đứng lên, mở cửa ra, “Chân mọc ở trên người.”

“Nhưng đường chưa chắc đã ở phía trước.” Nghiêm Tố Thanh vỗ tay.

Hơn mười cao thủ từ chỗ tối nhảy ra.

Đỗ Phi Phi ôm cánh tay cười nói: “Thế trận thật lớn.” Đáng chết, dấu diếm cao thủ so với tưởng tượng của nàng còn nhiều gấp đôi.

Nghiêm Tố Thanh nói: “Nghiêm gia khổ tâm hành nghề đến bây giờ, cũng có chút của cải.”

Đỗ Phi Phi nói: “Các ngươi đã có thỉnh cầu với ta, lúc này lại ra tay không sợ ta bị thương sao?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Yên tâm. Tuy rằng bọn họ ít khi hành tẩu trên giang hồ, nhưng phương pháp bắt giữ người đã học được không ít.”

Nói xong, hơn mười cao thủ đột nhiên rút từ bên hông ra một sợi dây dài, vòng qua vòng lại một hồi, hình thành một cái lưới lớn.

Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi đã từng nghe câu lợn lành chữa thành lợn què chưa?”

Nghiêm Tố Thanh nghiêm mặt nói: “Đường Môn đang liên hệ với các phái trong giang hồ đến đây, chúng ta đã cùng đường. Cha ta nghe nói Kiếm Thần từng phá oan án ở Đường Môn, cho nên tìm đến hai vị tiền bối là Thiên Thông, Địa Hiểu, hỏi thăm ra tin tức của hai ngươi, bày ra kế này, hy vọng có thể mượn tay Kiếm Thần trả lại trong sạch cho Nghiêm gia ta.”

Đỗ Phi Phi nói: “Thiên Thông Địa Hiểu không phải đã chết ba năm trước đây rồi sao?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Trước khi chết bọn họ gặp được cha ta.”

……

Cho nên không chết được.

Đỗ Phi Phi nhớ kỹ câu này. Lúc sắp chết, cho dù có bò cũng phải đến Nghiêm gia.

“À.” Nàng cúi đầu suy nghĩ chọn từ, “Tuy rằng ta rất đồng tình với chuyện các ngươi gặp phải, nhưng chỉ sợ ta cũng không thể giúp gì.”

Nghiêm Tố Thanh không đáp.

“Bởi vì dạo gần đây Diệp Thần bận rất nhiều việc.”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Như thế chỉ có thể mời Đỗ cô nương tiếp tục ở lại làm khách.”

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, nhìn hắc y nhân nói: “Như vậy, hỏi đao của ta trước đi.”

Ánh đao chợt lóe.

Hắc y nhân chỉ cảm thấy trước mắt choáng ngợp, sau đó có thứ gì đó lả tả rơi xuống.

Miên Vũ đao, vung lên sắc bén ác liệt, đem tấm lưới cắt thành nhiều phần nhỏ!

Đỗ Phi Phi cảm thấy đao trong tay như cá gặp nước, so với lúc trước, không biết linh hoạt hơn bao nhiêu lần!

Tuy rằng trận chiến của Diệp Thần và Thanh Vân thượng nhân lúc ấy nàng không hiểu, nhưng cảnh tượng này lại hàng đêm quanh quẩn trong đầu, hơn nữa Diệp Thần còn cố ý vô tình chỉ điểm một chút, qua ba tháng, võ công của nàng đã tiến bộ hơn rất nhiều!

Hơn mười hắc y nhân vội vàng lui lại.

Động tác của nàng cũng chậm lại.

Bỗng nhiên, từ bốn phương tám hướng ngân châm dầy như mưa bay đến.

Đỗ Phi Phi lập tức lướt về phía sau vài thước.

Ra tay là Nghiêm Tố Thanh.

Khi Đỗ Phi Phi nhớ ra Nghiêm Tố Thanh dùng ngân châm thì ngân châm trên tay hắn đã bay được nửa đoạn đường.

“A.”

Một tiếng thét kinh hãi.

Ngân châm giữa không trung như hoa nở rộ, cắt thành mấy đoạn, như cánh hoa nát rơi xuống đất.

Gót chân Đỗ Phi Phi đụng vào cửa, lảo đảo dừng bước, trên người đầy mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật, chút nữa bị đâm thành nhím rồi.

Nàng quay đầu.

Nghiêm Tố Thanh té trên mặt đất, khóe miệng có máu.

Hiển nhiên người vừa rồi kinh hô chính là hắn.

Có điều Đỗ Phi Phi quay đầu không phải muốn xem vết thương của hắn, mà là không muốn đối mặt với người đứng ở mái hiên đối diện.

“Phi Phi à.” Người trên mái hiên đối diện có vẻ rất bất mãn với động tác của nàng, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lạnh, “Bỏ trốn khỏi nhà cảm giác như thế nào?”

Đỗ Phi Phi vội vàng quay đầu lại, cười nói: “Không phải bỏ trốn, ta có nhờ người mang lời nhắn về mà.”

“Lời nhắn?” Vẻ mặt của người trên mái hiên vô cùng sâu xa khó hiểu, “Ồ. Nàng muốn nói đến sáu chữ ‘Ta đi rồi, đừng tìm ta’ đó sao?”

“Bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên không thể không ngắn gọn.”

“Cùng là sáu chữ, ‘Nghiêm phủ Thụy Châu tìm ta’ như vậy không phải tốt hơn sao?”

“À..” Đỗ Phi Phi ngây ngô cười nói, “Đúng vậy đúng vậy, sao lúc ấy ta lại không nghĩ ra nhỉ? Quả nhiên vẫn là Diệp Thần đại nhân thông minh tuyệt đỉnh.”

Diệp Thần khẽ cười nói: “Phi Phi à, vuốt mông ngựa không phải lần nào cũng hữu dụng.”

“Dù sao cũng phải thử một chút mới biết được.” Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói thầm, đột nhiên nói, “Không phải ngươi nói muốn bế quan ba tháng sao? Sao lại ra sớm như vậy?”

“Bởi vì bữa tối.”

Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói: “Rõ ràng ta có đưa hai lượng bạc cho đại thẩm bán gạo mang đồ ăn lên mà.”

Diệp Thần nói: “Bởi vì khi ta ăn cá phát hiện ra có bỏ thêm muối.”

……

Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Ta thỉnh thoảng cũng bỏ muối mà.”

“Ừ. Lần nào nàng bỏ muối cũng bỏ cả hũ.”

Bọn họ nói lâu như vậy, rốt cục Nghiêm Tố Thanh cũng có thời gian đứng dậy, “Tại hạ Nghiêm Tố Thanh, hôm nay có thể tận mắt gặp được Kiếm Thần, chết cũng không uổng.”

Ánh mắt Diệp Thần chuyển tới trên người hắn, “Vậy sao ngươi còn không đi chết đi?”

Nghiêm Tố Thanh hơi kinh ngạc, lập tức cắn răng nói: “Chỉ cần Kiếm Thần đáp ứng giúp Nghiêm gia tìm lại trong sạch, tính mạng của Nghiêm mỗ, Diệp đại hiệp muốn lúc nào cũng được.”

Diệp Thần cười lạnh nói: “Ta muốn giết ngươi thì lập tức giết, cần gì cùng ngươi nói điều kiện?”

Sắc mặt vốn tái nhợt của Nghiêm Tố Thanh càng trở nên trắng bệch.

Diệp Thần ngoắc tay về phía Đỗ Phi Phi, “Lại đây.”

Đỗ Phi Phi do dự nói: “Ngươi đã đáp ứng, sẽ không bắt nạt ta.”

Diệp Thần vươn tay, “Ta đếm tới ba. Một, hai……”

Đỗ Phi Phi vội vàng nhảy tới mái hiên đối điện.

Trên đường có mười mấy hắc y nhân muốn chặn lại, nhưng vừa nhảy lên một thước, lập tức ngã trở về.

Đỗ Phi Phi thật cẩn thận đi đến bên người Diệp Thần, nịnh nọt nhìn hắn.

Diệp Thần vươn tay, búng tay lên cái trán trơn bóng của nàng.

Đau!

Nước mắt Đỗ Phi Phi lưng tròng: Diệp Thần đại nhân không đáng tin, đã nói sẽ không bắt nạt ta.

Diệp Thần nhíu mi: Ta đồng ý khi nào?

Nghiêm Tố Thanh đột nhiên hô lên: “Mười năm nay Nghiêm gia ta cứu người vô số, không ngờ thời khắc nguy nan, lại không có ai chịu ra tay tương trợ!” Dứt lời, phun ra một ngụm máu tươi.

“Vậy tìm người được các ngươi cứu đến giúp đi.” Diệp Thần ôm lấy Đỗ Phi Phi, biến mất giữa những nóc nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui