Editor: Moonie
Beta: Hinh
Hậu quả của việc phơi nắng cả một ngày là ngay lúc anh Sói đến bệnh viện đổi thuốc, Tiểu Hồng Mạo cũng tiện thể đến khám gấp.
“Ôi trời, sao cháu lại phơi nắng thành như này thế, sắp bị tróc da rồi.
” Bác sĩ khám gấp khiếp sợ nói, “Cháu mới bắt đầu làm ruộng hả?”
“Nói ra chắc bác không tin, cháu ra biển câu cá đó.
” Tiểu Hồng Mạo bi thảm trả lời.
Hóa ra là ra biển câu cá, bác sĩ sáng tỏ gật gật đầu: “Vậy chắc có không ít cá nhỉ.
”
“Một con cháu cũng không câu được.
” Tiểu Hồng Mạo khóc lóc, “Sau này cháu sẽ không bao giờ ra biển câu cá nữa, cháu muốn bôi kem chống nắng.
”
“Cũng không thể bôi linh tinh được, mấy ngày tới cháu ngoan ngoãn bôi thuốc mỡ đi.
” Bác sĩ thương tiếc nói.
“Mấy ngày thì khỏi ạ, bác sĩ?”
“Với mức độ của cháu thì đừng phơi nắng tiếp, nghỉ ngơi cho khỏe đi, khoảng một tuần sẽ khỏi.
” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ ạ, cháu đi lấy thuốc đây.
” Tiểu Hồng Mạo khóc sướt mướt rời khỏi phòng khám.
“Haizz, một cô gái tốt như vậy lại bị cuộc sống giày vò đến đáng thương.
” Bác sĩ lập tức lấy điện thoại ra nhắn cho con gái nhà mình: (Nếu không học hành chăm chỉ, bố sẽ cho con ra biển câu cá.
)
Tiểu Hồng Mạo bôi thuốc mỡ, trên khuôn mặt bóng nhẫy toàn là mùi thuốc mỡ, nhìn từ xa đã thấy đỏ chót, còn tưởng là mặt đầy bọt nước nữa cơ.
“Cháu gái nhỏ, cháu có phải là cô gái hai ngày trước bị người phục vụ ở tiệm lẩu hắt nước canh trên Weibo không?” Bác tài quan tâm hỏi.
Mặt mũi Tiểu Hồng Mạo trắng bệch, không đúng, bây giờ dù có dùng từ kinh sợ với cô thì cũng không quá đáng.
Tiểu Hồng Mạo hoảng sợ hỏi: “Cháu nhìn… tàn tạ lắm ạ?”
“Cái đó… Cũng không hẳn, bây giờ y học phát triển như vậy, vẫn có thể chữa được, mà cho dù có không được, thì không phải chúng ta còn có thể phẩu thuật thẩm mỹ sao?” Bác tài xế tốt bụng an ủi.
“Phẫu thuật thẩm mỹ đắt lắm.
” Tiểu Hồng Mạo khóc hu hu nói, sau đó lại tự nghĩ, “Bỏ đi, dù sao cũng chỉ có mấy ngày.
”
“Cháu gái đừng nghĩ quẩn nhé.
” Bác tài cảm thấy có chuyện bất thường.
“Bác tài, cháu nghĩ thông suốt rồi.
” Tiểu Hồng Mạo nói xong còn lấy di động ra, tự tiêu khiển bằng cách chụp một tấm ảnh cận cảnh với một bàn tay bong tróc.
Sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: (Tôi là Tiểu Hồng Mạo kiên cường, mặt trời chiếu cũng không đổ.
)
Phía dưới lập tức ùn ùn nhắn lại.
Bạch Tuyết: Sao lại bị cháy thành như vậy rồi?
Tiểu Minh: Tiểu Hồng Mạo, cậu bị nướng chín rồi à?
Tào Nặc: Tự nhiên muốn ăn móng heo nướng.
Tiểu Minh trả lời Tào Nặc: Dẫn tớ đi với.
Bạch Tuyết trả lời Tiểu Minh: Hai đứa quỷ các cậu.
Vu Cách: Quên mang kem chống nắng à?
Cuối cùng cũng thấy một tin nhắn bình thường, Tiểu Hồng Mạo lập tức kích động trả lời Vu Cách: Đúng vậy, đúng vậy.
Vu Cách: Vừa nãy còn chưa gõ xong, đằng sau thiếu hai chữ nữa, ngu xuẩn.
“…” Tiểu Hồng Mạo nghẹn một búng máu ở trong ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn phía dưới không ngừng spam ha ha ha ha.
–
Ở phòng bệnh dành riêng cho anh Sói, viện trưởng Phàn Đề vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh Sói lẳng lặng ngồi ở trên sô pha.
“Đổi thuốc xong thì cút.
” Anh Sói không kiên nhẫn nói.
“Gần đây cậu làm sao vậy?” Phàn Đề thật sự rất tò mò, “Hôm trước cậu bị thiêu nửa sống nửa chết đưa tới bệnh viện, nếu không phải đội cứu hỏa nhấn mạnh lại lần nữa là cậu vì cứu người nên mới bị thương, thì tôi cũng nghi ngờ cậu cố ý tự sát rồi bị người cứu hỏa cứu ngược lại.
”
Anh Sói hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.
“Lúc tôi đang cân nhắc xem có nên đến tiệm hoa mua trước cái vòng hoa không, cậu lại bỗng nhiên đăng một cái tin thế này lên vòng bạn bè làm tớ hơi sợ.
” Phàn Đề lấy di động ra, bấm vào vòng bạn bè của Sói ta đến bây giờ cậu vẫn chưa cảm thấy hết khiếp sợ, “Sao cậu lại chụp được bức ảnh theo trào lưu thế này, lại còn nữ tính rồi còn cả chức năng làm đẹp nữa thế? Tôi nói này, có khi nào cậu đang giấu bệnh gì kỳ lạ nên tinh thần thất thường không đấy.
”
“Cút!” Anh Sói lại mắng lần nữa.
“Úi chà, thẹn quá hóa giận à? Tôi đây lại càng tò mò.
” Phàn Đề hỏi, “Tôi nghe nói sáng sớm hôm nay có một cô gái đến tìm cậu, sau đó cậu đi cùng với người ta ra ngoài, buổi tối còn cùng về?”
“Vậy cậu có nghe nói, cô gái kia vừa trở về đã đi khám gấp không?” Anh Sói hỏi ngược lại.
“Cậu động thủ?” Phàn Đề kinh hãi, “Cậu xuống tay với con gái à?”
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ xuống tay với cậu nhé?” Anh Sói uy hiếp nói.
Làm một bác sĩ, tuyệt đối không thể cho rằng bệnh nhân bị bệnh thần kinh đang nói đùa, Phàn Đề quả quyết rời khỏi phòng bệnh.
Vì Phàn Đề nhắc đến nên lão Sói lại nghĩ tới Khăn đỏ.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua di động trên bàn, cầm trong tay rồi ma xui quỷ khiến mở vòng bạn bè ra, sau đó thấy được bài Tiểu Hồng Mạo mới đăng vài phút trước trong vòng bạn bè.
(Tôi là Tiểu Hồng Mạo kiên cường, mặt trời chiếu cũng không đổ.
)
“Ha…” Anh Sói không kìm được khẽ cười ra tiếng, chẳng qua là cười cười, anh bỗng nhiên chú ý tới vết thương ghê người trong ảnh chụp của Tiểu Hồng Mạo, biểu cảm lại dần trầm trọng.
Rõ ràng lúc về chỉ hơi đỏ lên mà thôi, sao bỗng nhiên biến thành như vậy rồi?
“Người đâu.
” Anh Sói lên tiếng.
“Thưa ngài.
” Vệ sĩ A đi vào.
“Đi hỏi bác sĩ xem, sao vết thương của Tiểu Hồng Mạo lại thế này?” Anh Sói nói.
“Dạ.
” Vệ sĩ A đóng cửa đi ra ngoài, khoảng mười phút sau quay lại báo cáo, “Vết bỏng của Tiểu Hồng Mạo không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không phơi nắng nữa, trong một tuần là có thể khôi phục.
”
“Vậy tại sao lại trông nghiêm trọng vậy?” Anh Sói hỏi.
“Đây là quá trình phản ứng bình thường của da, chờ da mới tái tạo là được.
”
“Da mới?” Anh Sói nhìn thoáng qua ảnh chụp di động, chỗ ngăm đen sưng phù lên, chẳng lẽ những chỗ này đều phải lột da mới sao?
“Cứ như con gián đánh không chết, sao phơi nắng xong lại thành như vậy chứ.
” Anh Sói chau mày, trong lòng từ từ xuất hiện một cảm giác chua xót rất không dễ chịu, “Không khiêng nổi thì chịu thua đi chứ, một hai phải liều chết khiêng, đáng đời!”
Vệ sĩ A trầm mặc nhìn ông chủ nhà mình, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay chính là ngày cảm xúc của ông chủ dao động nhất kể từ khi mình đi theo anh.
–
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng Mạo mặt đầy thuốc mỡ cũng chưa rửa, bọc khăn lụa xuất hiện trong bữa sáng hội nghị Bỉ Ngạn Hoa.
“Mẹ nó…” Tào Nặc hoảng sợ, “Cô không chỉ là tay đâu, cả người đều phế rồi.
”
Tiểu Minh cũng hoảng sợ đến rớt đũa: “Khuôn mặt này quá ư là tàn tạ luôn.
”
Bạch Tuyết lập tức an ủi nói: “Đừng lo lắng, chỗ chị có mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da rất tốt để trị sẹo.
”
“Ôi, không đến nỗi vậy đâu.
” Tiểu Hồng Mạo ngủ một giấc xong ngược lại chính là người bình tĩnh nhất, “Bác sĩ nói, qua một tuần là hết, chờ da mới mọc lên, tớ sẽ trắng mềm như cũ.
”
“Lột da á!” Tào Nặc khoa trương nói, “Anh Sói này cũng độc ác quá, mới một ngày thôi, mà đã giày vò cậu thành cái dạng này rồi.
”
“Ừ ừ.
” Bạch Tuyết và Tiểu Minh sôi nổi gật đầu tán đồng.
“Một tuần?” Sự chú ý của Vu Cách vẫn còn ở phía trên, “Có phải cậu quên rằng hệ thống miễn dịch của cơ thể mình không giống với người thường rồi không?”
“Có ý gì?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.
“Tất cả mọi người ở nơi này, đều là người mắc bệnh nan y, hệ thống miễn dịch của cơ thể đã sớm bị chứng bệnh làm tổn hại, cô còn định coi mình như người thường ư?” Vu Cách nói, “Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Huy Lãng cũng phơi nắng cùng cô nhưng lông tóc lại không tổn hại gì, mà cô thì lại bị tróc da sao?”
“Không phải bởi vì da thịt tôi hơi mềm mại sao?” Tiểu Hồng Mạo chần chừ nói.
“Cô đúng là rất tự tin.
” Vu Cách cười lạnh nói.
“Nhưng mà tui không cảm thấy có chỗ nào khó chịu cả.
” Thật ra thì nói thật, sau khi đến Bỉ Ngạn Hoa, Tiểu Hồng Mạo cảm thấy cơ thể mình chẳng những không khó chịu mà ngược lại còn tốt hơn so với trước kia, đầu không thấy chóng mặt, cũng không ói ra máu nữa.
“Lão phán quan chưa nói với em à?” Bạch Tuyết hỏi.
“Nói gì ạ?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu.
“Thì là một ít mặt trái của triệu chứng trong cơ thể chúng ta, ví dụ như bệnh nan y El Nino của em đi kèm với triệu chứng té xỉu, hộc máu, sẽ biến mất khi làm nhiệm vụ.
” Bạch Tuyết giải thích, “Đây là để phòng ngừa khi cứu rỗi mục tiêu nhiệm vụ sẽ vì một số nhân tố không cần thiết mà làm chậm trễ thời gian.
Dù sao nếu mục tiêu của em bỗng nhiên muốn nhảy lầu, đúng lúc đó em lại ngất xỉu, có phải không ổn lắm không?”
Tiểu Hồng Mạo lập tức hiểu ra.
“Nhưng mà, những triệu chứng này biến mất không có nghĩa là cơ thể của chúng ta khỏe mạnh, có thể nói ngoại trừ những biểu hiện ở ngoài, cơ thể chúng ta vẫn là một người bệnh như cũ, hệ thống miễn dịch yếu hơn so với người bình thường.
Ví dụ như, dễ bị cảm cúm hơn, dễ bị cháy nắng hơn hay là dễ mệt nhọc hơn so với người thường.
”
“Chẳng trách lần trước bỗng nhiên em bị cảm nhỉ.
” Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên sáng tỏ.
“Cho nên về sau phải cẩn thận, dù là trong khi chấp hành nhiệm vụ thì cũng phải chú ý sức khoẻ của mình.
” Bạch Tuyết dặn dò.
“Em biết rồi.
” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.
“Vậy hôm nay cậu còn muốn đi tìm Anh Sói nữa không?” Tiểu Minh hỏi.
“Đi, sao không đi chứ?”
“Cậu đã như vậy rồi còn muốn đi à?” Tiểu Minh khuyên nhủ.
“Thời gian chính là sinh mệnh!” Tiểu Hồng Mạo gằn từng chữ một nói.
Mọi người liền hiểu rõ, không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa của những lời này hơn bọn họ.
HẾT CHƯƠNG 21.