Edit: Xiang
Beta: TH
Mặc dù Vu Cách không nể tình nhưng Tiểu Minh và Bạch Tuyết vẫn phát huy đầy đủ tình yêu thương của đồng nghiệp.
Tuy nhiên… điều này cũng không giúp ích được gì.
Ba người phân tích cả buổi sáng cũng chỉ cho ra được một kết luận duy nhất.
Chính là Sói ca thuộc về loại tự tử thứ hai, bệnh trầm cảm.
Điều này nói lên điều gì? Điều này đại biểu cho nhiệm vụ cứu Sói ca lại càng khó khăn.
Bạn nói xem, anh ấy đúng chuẩn đẹp trai con nhà giàu, sếp lớn có một không hai.
Người có tài với IQ bỏ xa người bình thường, sao lại nghĩ quẩn muốn tự tử chứ.
Anh nói tự tử thì tự tử, sao lại cứ hết lần này tới lần khác chọn tự tử lúc tôi là lính mới chứ.
Nhưng dù có oán trách thế nào, dù cho lão Sói kia có không bình thường đến đâu, thì để sống sót, miếng thịt sói này Khăn đỏ nhất định phải gặm xuống.
Vì để gặm nhấm miếng thịt sói thơm ngọt này, Khăn đỏ đã dùng nửa ngày để ngẫm về cuộc đời của Sói ta.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện lớn hay nhỏ, càng ngẫm cô càng cảm thấy… Vẫn nên để cho lão sói ấy chết mịa đi.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy mà lão còn không biết quý trọng, thế thì sống làm gì nữa??
Tất nhiên, loại suy nghĩ bốc đồng này Tiểu Hồng Mạo chỉ kéo dài trong một bữa cơm trưa.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hồng Mạo mới bắt đầu xem các tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm.
Nhưng trầm cảm là một căn bệnh uyên thâm như vậy, sao có thể chỉ xem trong một buổi chiều là hiểu chứ? Bất đắc dĩ, sau khi ăn tối xong, Tiểu Hồng Mạo quyết định thay đổi suy nghĩ, bắt đầu đọc một số sách “tích cực hướng về phía trước”.
Cố gắng lần sau khi gặp lại lão Sói phải dùng những lời cảm động lòng người để chinh phục anh.
Có điều đọc rồi đọc, Tiểu Hồng Mạo ngủ quên tiệt mất.
Xem ra những chữ này không chỉ khiến người ta cảm động mà còn có tác dụng thôi miên nữa.
Cùng lúc đó trong căn hộ của anh Sói, ổng bỗng nhiên muốn ăn táo.
Anh điều khiển xe lăn đi đến phòng ăn, tiện tay cầm một quả táo nhập khẩu xinh đẹp đỏ chót.
Thực ra anh cũng không có chấp niệm với táo nhập khẩu đâu.
Để làm ra vỏ táo đỏ chót thế này không biết bên trên đã phải bôi lên bao nhiêu sáp nữa.
Tất nhiên Sói ca – một người tự tử còn dám thì làm sao còn quan tâm đến mấy cái như sáp này, Sói ta chỉ quan tâm đến mùi vị thôi.
Cho nên trước khi ăn táo chúng ta phải gọt vỏ đã.
Lập tức Sói ca lại cầm con dao gọt trái cây bắt đầu cẩn thận gọt táo.
Từng chút, từng chút, một lớp lại một lớp, vỏ táo đỏ au bị con dao gọt xuống, lộ phần thịt thơm ngọt bên trong.
Sói ta nhìn thịt quả dưới lớp vỏ trắng nõn như tuyết, đột nhiên sinh ra cảm giác quỷ dị.
Gọt đi lớp vỏ màu đỏ bên ngoài, bên trong sẽ lộ ra phần thịt trắng nõn, đỏ trắng đan xen nhau thật sự rất đẹp.
Vậy nếu cắt da thịt trắng nõn trên cổ tay, để máu từ trong mạch máu phun ra ngoài, có phải cũng sẽ đẹp như vậy không?
Sói ta nghĩ vậy bèn không tự chủ đặt con dao gọt hoa quả lên cổ tay.
“Ầm!”
Tiếng động lớn phá hư bầu không khí đã cắt ngang sự theo đuổi cái đẹp của Sói ta.
Anh bực bội quay đầu lại, nhìn người phụ nữ ngã sấp mặt ở cửa phòng ăn.
Sói ca cảm thấy tư thế này khá thú vị, cho nên anh duy trì tư thế thưởng thức một lúc.
Mà Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên bị đánh thức, người còn chưa bò dậy khỏi đất, ngẩng đầu lên đã thấy người nào đó.
Mà người nào đó đang cầm một con dao đặt lên cổ tay mình, có thể nói là cảnh tượng kinh khủng.
Tiểu Hồng Mạo hoảng sợ từ dưới đất nhảy lên, gần như phản xạ có điều kiện chạy vọt đến, đoạt lấy hung khí, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên giác quan cũng hoàn toàn bị dọa mà tỉnh lại.
“Lại là cô.” Nhìn tay phải trống trơn, vẻ mặt sói ca có chút phức tạp.
“Lại tự sát!” Đều là ba chữ nhưng giọng nói của Tiểu Hồng Mạo kích động hơn nhiều.
“Lại có người thông báo cho cô?” Sói lớn nghi ngờ nhìn Khăn đỏ.
“Không có.”
“Vậy sao đột nhiên cô lại đến vào lúc này?.” Sói ca ngờ vực nói.
“Anh nói gì?” Tiểu Hồng Mạo vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn khiếp đảm, dưới sự tức giận giọng cũng cao hơn Sói ca vài decibel.
“Mỗi lần cô đến cũng thật đúng lúc nhỉ?” Sói ta ám chỉ nói.
“Tôi mà đến không đúng lúc thì còn có anh sao?”
“Thế tôi còn phải cảm ơn cô nữa à?” Sói ca cười lạnh nói.
“Đây là…” Anh ta cười đáng sợ quá đi! Đối diện với ánh mắt của sói lớn, Khăn đỏ lập tức giật mình, suýt nữa thì quên mất, người này muốn tự tử, sao phải cảm ơn mình chứ.
“Dù sao… Sau này anh sẽ cảm ơn tôi.”
Mặc kệ, dù sao anh cũng không thể chết được.
“Ha…” Sói ca để quả táo trong tay xuống, xoay ghế đi đến phòng khách.
Tiểu Hồng Mạo chần chừ, cầm quả táo đã gọt một nửa trên bàn đi theo ra ngoài, vừa đi vừa gặm.
Sói ca trở lại phòng khách, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Hồng Mạo đang ăn táo.
Anh lập tức nói: “Cô biết không? Trên đời này chưa từng có ai ăn táo của tôi đâu.”
“Mọi việc luôn có lần đầu tiên mà.” Tiểu Hồng Mạo cười ha hả trả lời.
Không hổ là táo của nhà giàu.
Không những ăn ngon mà còn nhiều nước, cắn giòn tan.
Hử? Sao lại có sát khí nhỉ?
Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp vẻ mặt cười như không cười của Sói ca.
Lúc này Tiểu Hồng Mạo lập tức run rẩy, vội vàng khôn ngoan đặt quả táo bị mình cắn hai miếng xuống bàn trà, hơn nữa còn cẩn thận xoay chỗ chưa bị cắn về hướng anh.
Sau đó cười nịnh nọt với sói ca.
Sói ca nhìn quả táo, không nói gì, nhưng đã bớt sát khí trên người.
Sau đó lấy một cây bút dưới bàn trà: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Tiểu Hồng Mạo bối rối.
“Bố mẹ tôi mời cô đến tư vấn tâm lý cho tôi tổng cộng hết bao nhiêu tiền?” Sói ca hỏi.
“Cái này… tôi cũng không biết, đều do công ty thu.” Thật ra Tiểu Hồng Mạo thậm chí còn không biết công ty có thu tiền hay không.
“Vậy cũng không việc gì.” Sói ca tay phải cầm bút máy, tay trái cầm chi phiếu, soạt một cái đã ký xong.
Sau đó vô cùng đẹp trai xé ra.
Đây là… Đây là… Cảnh phim kinh điển trong chuyện tình máu chó???
Dự cảm chuyện sắp xảy ra, Tiểu Hồng Mạo kích động đỏ hết cả mặt.
Sói lớn nhìn cô bé quàng khăn đỏ rồi cười, sau đó trong lúc Tiểu Hồng Mạo ngẩn người ấn một nút trên điện thoại: “Hai người đi vào đây.”
Hả? Cảnh tượng này sao lại quen quen nhỉ? Tiểu Hồng Mạo thấy không ổn.
Chỉ một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó hai người đàn ông vạm vỡ quen thuộc bước vào phòng khách: “Ông chủ.”
“Ném người phụ nữ này ra ngoài, hơn nữa phải đảm bảo sau này cô ta không được xuất hiện trước mặt tôi.” Sói ta vung chi phiếu lên.
“Tờ chi phiếu này chính là của các anh.”
“Vâng!” Hai người đàn ông vạm vỡ đi về phía Tiểu Hồng Mạo.
Cho đến khi bị kéo ra khỏi căn hộ lần nữa, Tiểu Hồng Mạo vẫn còn ngơ ngác.
Không đúng, cốt truyện diễn biến không đúng?
Sói ca, tại sao anh lại không đi theo kịch bản chứ?
Sói ta một thân một mình, nhìn quả táo bị gặm hai miếng trên bàn trà, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này hình như cũng không đẹp lắm.
HẾT CHƯƠNG 8.