Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

"Mao cầu, em đừng dọa chị a!"

Nhìn sắc mặt bé con trở nên càng kém đi, toàn bộ thân người nhỏ bé mang dáng vẻ mềm nhũn vô lực. Vương Chỉ Hinh lòng như lửa đốt.

"Ô ô..."

Hai mắt mao cầu vô thần ngẩng đầu nhìn Vương Chỉ Hinh.

Đáng chết!! Phải nghĩ cách tống độc tố còn tồn lưu trong cơ thể ra ngoài mới được!

Cơm chiên đã bị Giản Như Ca xác định là độc tố.

"Chị đưa em đi khám bác sĩ!" Vừa nói, Vương Chỉ Hinh vừa ôm lấy nó.

"Ô..." Mao cầu vùng vẫy từ trong ngực cô tránh thoát, nhảy tới trên đất.

"Ô..." Tứ chi vừa chạm nền đất cứng rắn, liền yếu ớt té xuống.

"Mao cầu!!"

Vương Chỉ Hinh gấp đến độ sắp khóc!! Nhìn nước mắt trên khóe mắt cô ngốc, Giản Như Ca ngược lại có chút luống cuống.

Cô cũng không chết, đây là khóc cái gì a!!

"Ô!!" Giản Như Ca cắn răng, trước mặt cô hóa thành hình người.

"Á! ! ! ! ! ! ! !"

Vương Chỉ Hinh ôm mặt thét chói tai, cô gái trần như mộng nâng thân người dậy, nhìn về phía cô.

"Ồn thật đó."

Giản Như Ca liếc nhìn cô, Vương Chỉ Hinh lập tức im bặt.

"Ngươi ngươi ngươi! ! ! ! !"

Cô run rẩy chỉ ngón tay ra, run run thật lâu.

"Hửm?"

Giản Như Ca nhướng mi trợn mắt nhìn cô,

"Ta!!!"

Vương Chỉ Hinh kích động, liền hôn mê bất tỉnh.

Giản Như Ca kịp thời tiếp nhận thân người cô ngã về hướng ngược lại,

"Cô ngốc thật ngốc hết thuốc chữa!!"

Nhìn chằm chằm gương mặt Vương Chỉ Hinh, Giản Như Ca tuy trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng nhất thời rung động.

Lúc Vương Chỉ Hinh tỉnh lại, tầm mắt một mảnh mơ hồ, cô theo bản năng đưa tay sờ mắt kiếng tủ đầu giường.

Ngồi dậy đeo lên,

"Đây là phòng của mình."

Trong phút chốc, trí nhớ trước khi hôn mê như thủy triều vọt về.

"Yêu quái! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Vương Chỉ Hinh thét to.

"Là đang gọi tôi sao?"


Giản Như Ca tùy ý mặc bộ đồ ở nhà, bưng cái mâm đi vào.

"Đừng qua đây! ! ! !"

Vương Chỉ Hinh hướng góc tường rụt lui, sợ hãi dùng chăn ngăn trở mình.

"Tôi sẽ không ăn thịt chị."

Gương mặt Giản Như Ca không cảm xúc,

"Ngươi đi đi!! Thịt ta ăn không ngon đâu!!!"

Vương Chỉ Hinh nhắm mắt lại, lớn tiếng nói.

"Húp cháo."

Giản Như Ca xem thường lời cô, bưng chén lên múc một muỗng cháo, đặt bên mép thổi thổi, đưa tới trước mặt cô.

"Ta không ăn!"

Vương Chỉ Hinh lại rụt lui ra sau, sống lưng chạm vách tường. Giản Như Ca nhẹ nhàng nhíu mày,

"Không ăn?"

Vương Chỉ Hinh yếu ớt lắc đầu.

"Cần tôi đút cho chị?"

Giản Như Ca ép tới gần một bước, Vương Chỉ Hinh vẫn lắc đầu.

"Vậy là cần tôi đút."

Múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, Giản Như Ca một tay vòng qua sau ót, ngăn chặn lên môi cô.

"Ưhm hưm hưmm!!!"

Vương Chỉ Hinh liều mạng giãy giụa, dùng sức đẩy cô ra nhưng không thể làm gì được.

"Buông tôi ra! ! ! !"

Cô khóc, lau nước mắt và miệng, tức giận nhìn chằm chằm Giản Như Ca.

Rõ ràng cự tuyệt và bài xích khiến Giản Như Ca rất không vui,

"Cô ngốc, tôi chỉ là muốn cô húp hết chén cháo này, nên tôi mới tự mình làm."

"Vậy ngươi cũng không thể hôn ta!!!"

Vương Chỉ Hinh tố cáo,

"Tại sao?"

Giản Như Ca nghi ngờ nhướng mi,

"Bởi vì chúng ta đều là con gái! Hôn môi chỉ có thể giữa hai người yêu nhau mới làm!"

Vương Chỉ Hinh hướng cô quát lên.

Giản Như Ca yên lặng, cô đặt cháo lên tủ đầu giường, nhìn chòng chọc Vương Chỉ Hinh trong chốc lát.

"Chị rất sợ tôi?"


"Ai lại không sợ yêu quái!!"

Vương Chỉ Hinh giải thích,

"Tôi tên Giản Như Ca, đến từ Shura giới."

Ngoài dự đoán của mọi người, Giản Như Ca tự giới thiệu tên mình.

"A... Shura giới?"

Ánh mắt giật mình nhìn chằm chằm Giản Như Ca, cô gật đầu.

"Thật giống ma đã từng thấy trong sách... cũng chưa tính là yêu quái... nhưng tại sao lại có thể biến thành con sói con..."

Vương Chỉ Hinh trong chốc lát trầm tư trong thế giới riêng của mình, sắc mặt Giản Như Ca ngày càng khó nhìn.

"Con sói con?!"

"Đó là thân phận thật của tôi!!!"

Giản Như Ca tuyên bố,

"Biến dị gien..."

Vương Chỉ Hinh bị dọa hết hồn, hồi lâu mới nói được một câu để Giản Như Ca hộc 3 lít máu.

"Vậy tại sao em lại biến thành sói con đến lừa tôi?"

Nhận ra Giản Như Ca tức giận, Vương Chỉ Hinh rất không khí phách dời đi đề tài, dời đi sự chú ý của đối phương.

"Chị nói tại sao lừa chị, là chị tự ý mang tôi về nhà mà."

Khóe miệng Giản Như Ca cong lên.

"Em giả vờ đáng thương hình dáng nhỏ bé đó, là ai thấy cũng sẽ mang em về nhà thôi."

Vương Chỉ Hinh giải thích.

"Không, chỉ có mình một chị."

Giản Như Ca cải chính nói,

"A." Vương Chỉ Hinh cứng họng,

"Mặc kệ thế nào, nếu chị đã mang tôi về nhà, thì phải chịu trách nhiệm." Giản Như Ca nói như chuyện đương nhiên.

"Cái gì?!" Vương Chỉ Hinh cả kinh nói,

"Em không nói phải trái!"

Giản Như Ca cười nhạt, xem thường.

"Tôi không nuôi nổi em đâu, van xin em mau về nhà mình đi!!"

Vương Chỉ Hinh lại một bộ dáng vẻ sắp khóc.

"Ai nói muốn chị nuôi! Tôi nuôi mười người cũng không thành vấn đề! Chỉ là tôi thích ở chung với chị." Giản Như Ca khoanh tay, nói.

"Híc hu!!! Van xin em đại thần Shura, bỏ qua cho tôi người phàm trần nhỏ bé này được không!"


Để cho cô ở chung với Shura, đây không phải muốn mạng cô sao. Trong sách nói đồ chơi này rất nỏng tính, có thể nào một lúc nào đó tâm tình không tốt rồi quẳng mình ra ngoài không.

"Không cho thương lượng."

Giản Như Ca như trảm đinh chặt sắt, tựa như cô mới là chủ nhân căn nhà này. Vương Chỉ Hinh bị khí thế của cô hù dọa, không dám lại nhiều lời.

Vì vậy, Vương Chỉ Hinh, một cô y tế bình thường cùng thái tử Shura giới bắt đầu cuộc sống chung sống cùng nhau.

Không biết có phải vì Vương Chỉ Hinh ngốc một cách tự nhiên, hay là quá mức đơn thuần, mà về sau cô rất bình thường đón nhận cùng chung sống dưới mái nhà với cô gái kinh hãi và thân phận thật của cô ấy.

Chỉ có điều, Vương Chỉ Hinh cũng yêu cầu Giản Như Ca bình thường phải lấy hình dáng mao cầu xuất hiện. Giản Như Ca tất nhiên bất mãn, nhưng vẫn đáp ứng.

Chung sống một thời gian hai người cũng sống với nhau yên ổn vô sự. Ban ngày, Vương Chỉ Hinh đến trường đi làm, Giản Như Ca ở nhà xem tivi hoặc lên internet, hoặc sẽ ra ngoài một chút.

Buổi tối, khi Vương Chỉ Hinh tan làm về nhà, cô biến trở lại thành hình dạng sói con. Nhưng lúc ăn cơm, các cô vẫn là ngồi chung một bàn.

Ngoại trừ một chuyện, để cho Giản Như Ca khá là bất mãn, chính là cái cô ngốc này sống chết cũng không chịu cho cô lên giường cô ấy.

Bất kể là hình dạng sói con, hay thân người. Vế sau mới là trọng điểm!!!

Đã mấy ngày không được ngửi hương thơm sạch sẽ trên người cô ngốc này, Giản Như Ca có chút thấy không quen.

Nhưng cô cũng không thể cưỡng bách Vương Chỉ Hinh, cái này cùng với Vương Chỉ Hinh lúc trước không giống, cô ấy thế nhưng chính là ngoan ngoãn chấp nhận như vậy.

Cho đến một ngày, trong lúc một người một sói ăn cơm, Vương Chỉ Hinh nói: "Như Ca, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

Giản Như Ca đang cúi đầu ăn cơm trong chén, không có ý muốn phản ứng, ném cái liếc mắt qua.

"A..... chị cảm thấy em hẳn nên đi học."

'Bốp' một tiếng, móng vuốt Giản Như Ca nặng nề vỗ lên bàn một cái.

"Suốt ngày trong đầu bà chị như chị chứa đựng toàn những thứ gì vậy?!"

"Chị là muốn tốt cho em..."

"Cả ngày ở trong nhà cũng nhàm chán. Nhìn bộ dạng em, người thường là chuẩn bị đi học rồi, học thêm chút kiến thức vẫn tốt hơn."

"Bằng không em cứ ra ra vào vào nhà chị, bị hàng xóm trông thấy chị cũng không biết giải thích sao."

"Nếu như em đi học, chị liền nói em là con của người bà con xa của chị, tới đây đi học, gửi tá túc nhà chị."

Vương Chỉ Hinh thao thao bất tuyệt.

"Chị còn nghĩ thật chu đáo nhỉ."

"Đương nhiên."

Vương Chỉ Hinh không chút nào nhận thấy người đối điện đã thành 'người băng'.

"Đương gì mà đương?!"

Giản Như Ca đề cao giọng,

"A?!" Vương Chỉ Hinh thế này mới giật mình Giản Như Ca đã tức giận.

"Không đồng ý thì thôi..." Vương Chỉ Hinh cúi đầu moi cơm trong chén, yên lặng nói.

"Được thì được, nhưng tôi muốn đi học ở chỗ của chị."

"Sao mà được?!"

Vương Chỉ Hinh bật thốt lên, sắc mặt Giản Như Ca tái xanh.

"Ý chị nói là như vậy... sẽ không được tốt lắm..."

Vương Chỉ Hinh yếu ớt nói.

"Không tốt chỗ nào?" Giản Như Ca nhướng mi,

"Không, không!" Vương Chỉ Hinh khoát tay lia lịa,

"Chị không có ý kiến gì hết..."


"Hình như đang rất miễn cưỡng?" Giản Như Ca phát hiện ức hiếp cô ngốc này rất đã ghiền.

"Tuyệt đối không có!" Vương Chỉ Hinh giơ hai tay lên đồng ý.

Kết quả chính là giữa trưa ngày thứ hai, Vương Chỉ Hinh chỉ ngồi trong phòng y tế, liền nghe thấy tên của Giản Như Ca xôn xao huyên náo.

Cô cố ý đeo tai nghe lên, ngăn trở tiếng ồn bên ngoài.

Không ngờ nguồn gốc tiếng ồn lại tìm tới cửa,

"Em làm gì?"

Giản Như Ca như thường lệ không nói hai lời, kéo Vương Chỉ Hinh đứng dậy định ra khỏi cửa.

Ngoài cửa đã chặn rất nhiều học sinh, đại đa số đều là nữ???!!

"Em đói bụng rồi."

Ý nói, muốn Vương Chỉ Hinh cùng cô ăn cơm.

"Em tự đi đi."

Vương Chỉ Hinh rụt tay lại, bị nhiều người vây xem như vậy, còn lá ánh nhìn gai mắt. Khiến trong lòng Vương Chỉ Hinh cảm thấy một trận khó chịu, Giản Như Ca liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh như băng, đám người lập tức tản đi, từng nhóm rời khỏi.

"Bây giờ có thể ăn cơm với em chưa?"

Là câu hỏi, nhưng giọng kiên quyết, ánh mắt Giản Như Ca thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Chỉ Hinh.

Vương Chỉ Hinh không tình nguyện gật đầu.

Giản Như Ca một tháng ở trường học là học sinh cá biệt, nhưng cũng xem như an phận thủ thường. Nhưng mỗi lần tan tiết, cô đều chạy tới chỗ Vương Chỉ Hinh đợi. Mới đầu, trong học sinh lưu truyền một vài suy đoán không tốt liên quan đến hai người.

Sau đó Vương Chỉ Hinh công khai thanh minh, Giản Như Ca là con của người bà con xa, những lời đồn đãi vô căn cứ mới dần dần lắng xuống.

Giản Như Ca lại cảm thấy bất mãn với 'thanh minh' như vậy của Vương Chỉ Minh.

"Chỉ Hinh, gần đây cậu có rảnh không?"

"Tiểu Huệ?" Vương Chỉ Hinh nhận điện thoại, cười nói.

"Còn nhớ chuyện lần trước tớ nói với cậu không?"

"Chuyện gì?" Vương Chỉ Hinh ngẩn người.

"Bạn trai a!! Trời đất ơi, đại tỷ của tui sẽ không phải đã quên sạch không còn nhớ chút gì đi!"

"À... nhớ rồi." Thanh âm Vương Chỉ Hinh ảm đạm xuống.

"7h tối mai ở nhà hàng Hoa Hồng, không gặp không về!" Không cho Vương Chỉ Hinh thời gian cự tuyệt, Tiểu Huệ cúp máy.

"Haiz..."

Vương Chỉ Hinh thở dài, quay người lại lại gặp Giản Như Ca cả mặt thâm trầm.

"Em... em làm gì?"

Vương Chỉ Hinh thoáng lui về sau vài bước,

"Tối mai có hẹn?"

"Ừ." Mất tự nhiên gật đầu,

"À."

Vốn tưởng đối phương sẽ phát tác một phen, thế nhưng Giản Như Ca lại chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Buổi tối nằm trên giường, Vương Chỉ Hinh không thấy chút buồn ngủ nào. Một bên phiền não cái gọi là 'bạn trai' tối mai, một bên cảm thấy bất an với khác thường của Giản Như Ca.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, cứ vậy nằm dày vò úp sấp trên giường, đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận