Cảnh Lang trong phòng làm việc, câu có câu không ứng phó Lưu Thụy. Không lâu sau.
"Cô Cảnh, tối nay có rãnh rỗi nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm không?"
Một bên vừa xoa tay, vừa cười. Nhìn từ xa, chính là một gã thô bỉ.
"Lưu tổng còn có dụng ý khác phải không?" Cảnh Lang một lời vạch trần.
"Hắc hắc, tại hạ là người yêu hoa, nghe nói Mỹ Nhân Cư thành phố T có thể sánh với thiên đường chốn nhân gian, sớm đã muốn đến thưởng thức một phen~"
Lưu Thụy cười khan mấy tiếng, rốt cuộc nói ra mục đích của chuyến đi này.
Thì ra giả mượn danh nghĩa kiểm tra bộ phận, sự thật là muốn đến tìm phụ nữ. Thế nhưng với thân phận của Lưu Thụy, tự mình đến Mỹ Nhân Cư cũng không phải là không thể, vì sao nhất định phải thế này?
"Ai nha, tôi nghe nói không phải khách nhân nào cũng có thể vào được Mỹ Nhân Cư, đặc biệt là lão bản không dễ dàng lộ mặt. Tôi có một vị bằng hữu không biết nghe được phong phanh từ đâu, nghe nói Cảnh tổng có giao tình không cạn với lão bản Mỹ Nhân Cư."
Đúng vậy, phương châm kinh doanh cụ thể của Mỹ Nhân Cư Cảnh Lang cũng không rõ, nhưng bản thân quen biết với Thanh Phượng, người biết sợ rằng cũng không nhiều đi, tên Lưu Thụy chuyến này cũng không đơn giản. Nhưng mình cũng không có nghĩa vụ cùng cái bao rơm rạ này đi tìm đàn bà gì đó, nhưng mà "Hồng phu nhân" chắc vẫn còn làm ở đó.
Âm thầm tự đánh giá một chút.
"Hiếm gặp Lưu tổng một lần đến thành phố T, tôi cũng nên tận nghĩa của người ở đây. Tối nay liền do tôi làm chủ, vì Lưu tổng đón gió tẩy trần."
Ánh mắt Lưu Thụy cao hứng mở rất to, dường như có thể không bỏ sót thứ gì.
Tối tám giờ, Cảnh Lang mang Lưu Thụy cơm nước xong, lái xe đến cửa Mỹ Nhân Cư.
"Ái chà~ chẳng phải Cảnh tổng đây sao?" La Hữu Thiên từ trong xe bước ra cười nói.
"La thiếu gia."
Cảnh Lang hướng hắn gật đầu, còn mặt Lưu Thụy đầy háo sắc muốn bước vào trong, hoàn toàn không chú ý tình huống nơi này. Gọi điện cho đốc công, tỏ ý cô sẽ dẫn Lưu Thụy vào trước.
"Hôm qua vừa mới gặp cô xong, sao hả? Cảnh tổng cũng quyến luyến không thôi với mỹ nhân nào đó ở Mỹ Nhân Cư sao?" La Hữu Thiên trơ tráo bộ dạng không thân thiện.
"Cùng khách hàng tùy tiện đến xem một chút. Ngược lại La thiếu gia luôn luôn phong lưu hào phóng, lần này lại chuẩn bị làm quỷ dưới hoa mẫu đơn nào sao?"
Cảnh Lang ánh mắt có ý ám chỉ nhìn về hắn, quả nhiên mặt La Hữu Thiên biến sắc. Ngày trước La Hữu Thiên thời còn đi học ở nước ngoài, đã chọc vào một cô gái hắc bang, lừa cả thân người ta, cứ vậy buông tay bất chấp chạy về nước. Người phụ nữ hắc bang kia có thai đem đứa bé sanh ra, sau đó về nước tìm đến La Hữu Thiên nói phải trái. La Hữu Thiên vốn tưởng có thể cho ít tiền là có thể đuổi đi, nào ngờ vì vậy chọc giận đối phương. Cô gái hắc bang đánh hắn ngất xỉu trói lại, cầm hai thùng xăng tưới lên người hắn, muốn lấy mạng đổi mạng. May mắn mạng La Hữu Thiên lớn, em gái hắn La Cẩn kịp thời đến giải cứu. Chỉ đáng tiếc cô gái hắc bang cứ như vậy chết trong biển lửa. Mặc dù chuyện cuối cùng bị La gia ém nhẹm, truyền thông cũng bị cấm chỉ đăng báo. Nhưng lời đồn đãi liên quan đến chuyện này lại rất sục sôi huyên náo.
"Cảnh tổng, nói đùa rồi. Không nói chuyện nữa, tôi đi trước."
Nhìn bóng lưng hắn, Cảnh Lang âm thầm cười lạnh. Chỉ là lúc cô định bước vào cửa Mỹ Nhân Cư.
"Ai uiiii~ chẳng phải Cảnh tổng đây sao~"
Mẫn Yên Nhiên cười duyên một tiếng, tỉnh rụi chặn trước cửa. Thần sắc Cảnh Lang biến đổi.
"Giám đốc Mẫn, chào cô."
"Cảnh tổng, vẫn khỏe chứ hả~ ngài đây là muốn đi đâu đây~"
"Mỹ Nhân Cư."
Cảnh Lang nhàn nhạt lên tiếng.
"Nha~ kỳ quái thật nha, lão bản nói, lấy thân phận cao quý của Cảnh tổng, sẽ không đến chỗ Mỹ Nhân Cư nhỏ bé của chúng tôi mới đúng. Tôi thấy vẫn là mời Cảnh tổng trở về đi~"
Mẫn Yên Nhiên giả bộ muốn đuổi khách.
Lúc này Cảnh Lang mới nhớ lại lời Thanh Phượng, chẳng lẽ bả đã sớm biết "Hồng phu nhân" sẽ làm việc ở đây, hoặc là từ đầu đến cuối đều là cục diện do bả sắp xếp.
"Thanh Phượng đâu, tôi muốn gặp cô ấy. Còn có khách hàng của tôi vừa vào trong rồi, còn về yêu cầu những việc khác miễn bàn đi!"
"Thật xin lỗi nha~ lão bản gần đây có chuyện, không tiện gặp mặt ngài~ còn khách hàng của ngài, chúng tôi sẽ tiếp đãi thật tốt~"
Mẫn Yên Nhiên vặn vẹo cái eo, xích gần đến Cảnh Lang, Cảnh Lang bất giác lùi về sau. Dư quang khóe mắt liếc về "Hồng phu nhân" mặc chiếc váy màu xanh da trời ngắn củn cỡn, đang bưng khay băng qua hành lang bên kia. Trong bụng Cảnh Lang lại là sốt ruột, váy gì mà cụt ngủn vậy? Chết tiệt, bên dưới chẳng phải trống trơn bị người ta thấy hết rồi sao, cứ luôn mồm bảo muốn thoát khỏi cuộc sống vỗn dĩ này, kết quả lại chạy đến chỗ này làm việc.
Mẫn Yên Nhiên đem từng cái biến hóa trên mặt Cảnh lang nhìn trong mắt.
"Cảnh tổng~ thế nào vậy? Bộ dạng đột nhiên tức giận rồi~"
Mẫn Yên Nhiên là tuyệt đối cố ý.
"Hoặc để tôi vào, hoặc gọi Thanh Phượng lập tức ra đây gặp tôi!"
Thanh âm Cảnh Lang leo thang trở nên lớn hơn.
"Ai ui, sao cứ là nói mà không nghe thế này~ lão bản gần đây cũng không xuất hiện~ không bằng để tôi tới hầu Cảnh tổng đi~"
Vừa nói, toàn bộ người Mẫn Yên Nhiên vừa dán tới, hai tay quấn lấy cổ Cảnh Lang.
Nghe ngoài cửa tiếng cãi ồn ào, Lục Hồng dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cả người giám đốc Mẫn dường như đang treo trên người Cảnh Lang, nhướng mày một cái, âm thầm dùng sức giậm chân.
"Hừ! Đúng là đồ phụ nữ không biết tiết chế!" Xoay người rời đi. (*che mặt run rẩy cười*)
"Mẫn Yên Nhiên! Buông tay cô ra!"
Cảnh Lang từng câu từng chữ hết sức hung hăng nói.
"Hung dữ gì chứ~ tôi một đại mỹ nữ dâng đến trước mặt cô, cô lại đối xử người ta vậy sao~ một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết~"
Mẫn Yên Nhiên bộ dáng thản nhiên lã chã muốn khóc, toàn bộ khuôn mặt Cảnh Lang đen đến cực điểm. Trực tiếp kéo cánh tay trên cổ mình xuống, nhảy một cái phi thân vào.
"Ối chàaaaa~~~~ Cảnh tổng đây là muốn chạy đi đâu?"
Thân thể Mẫn Yên Nhiên chợt giống như động vật thân mềm vậy toàn bộ bổ nhào lên người Cảnh Lang.
- --
Lưu Thụy trong bao phòng trái phải đều không thấy Cảnh Lang, ngược lại có bốn năm mỹ nữ tuyệt sắc tiến vào.
"Tuyệt! Cô nương ở Mỹ Nhân Cư quả nhiên khác hẳn nha~"
Lập tức hướng các cô vẫy vẫy tay, lập tức cũng ném Cảnh Lang ra sau đầu.
Mặt Lục Hồng không biểu cảm tiến vào bao phòng, để rượu và đồ ăn trên khay xuống, nhìn Lưu Thụy một cái, liền muốn rời đi.
"Lưu tổng, anh nhìn cô kia đi, là chột mắt đó nha~"
Ôm lấy Lưu Thụy, một cô gái ăn mặc diêm dúa đưa tay chỉ vào Lục Hồng. Đầu Lưu Thụy đang chôn trên cổ cô gái, nghe thấy cổ nói vậy, mới nhìn thấy Lục Hồng tiến vào.
"Thiệt mất hứng! Còn không mau cút đi cho ông, ở đây làm ông chướng mắt!"
Lưu Thụy một trận vô hình không ưa với Lục Hồng, đặc biệt là cái chụp mắt che bên mắt trái kia, làm hắn thấy gai mắt, lập tức quát lên. Lục Hồng cũng không để ý, lạnh nhạt nhìn lướt qua, định rời đi.
"Lưu tổng~ vừa rồi cô ấy trừng em kìa! Em sợ quá à~"
Người đàn bà không bỏ qua, làm bộ sợ hãi bám lấy người Lưu Thụy thật chặt, mấy cô gái khác cũng ồn ào theo.
"Đừng sợ, đừng sợ~ có anh đây rồi~"
Lưu Thụy sờ mặt người đàn bà kia, an ủi. Đứng dậy cầm ly trên bàn.
"Đợi đã."
Đi đến bên cạnh Lục Hồng, đem ly rượu đổ từ trên đầu Lục Hồng đổ xuống.
"Đây là thưởng cho cô~ uống hết cốc này rồi đi~"
Vừa nói, vừa haha cười lớn, quay đầu lại nhìn những cô gái kia.
Những cô gái kia cũng nhất thời cao hứng vỗ tay, chuyện tối qua tất cả các cô đều nghe đồn, biết Lục Hồng được Mẫn Yên Nhiên che chở, trong lòng càng sâu sắc sinh ra đố kỵ. Từ khi Lục Hồng tới, các cô đã thấy ghét cô ấy, cảm thấy cô tự cho mình thanh cao. Hôm nay thật vất vả mới nắm được cơ hội, đương nhiên là muốn chơi cô một vố.
Mùi rượu đậm đà trải rộng toàn thân, Lục Hồng chính là giơ tay tát vào mặt Lưu Thụy. Lưu Thụy chuẩn bị chưa kịp cười, liền ngẩn ra.
"Lưu tổng, anh có sao không!"
"Cô ta đánh anh?"
"Lưu tổng, có đau không, đưa em xoa cho anh..."
Mấy cô gái kịp thời xông tới, xoa mặt cho Lưu Thụy.
"Đây là đáp lễ cho ông."
Lục Hồng đứng tại chỗ, quật cường ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, dùng sức nói từng câu từng chữ.
"Hahahaha, đánh tôi? Cô lại dám động thủ đánh tôi!! Chưa từng có đàn bà nào dám đối xử ông như vậy!"
Lưu Thụy nâng lên một chân đá Lục Hồng, cả người Lục Hồng hứng trọn thẳng tắp bay về phía cửa.
"Hự."
Một tay che bụng, trong cổ họng cô tràn đầy vị mặn của thịt sống, một hớp phun máu ra ngoài. Những cô gái kia sợ ngây người, các cô không ngờ Lưu Thụy sẽ xuất thủ đánh người thật, một cước vừa rồi lực đạo không nhẹ. Tuy vậy, Lục Hồng vẫn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên tức giận, không có một tia thỏa hiệp.
"Tiện nhân! Mày là cái thứ gì hả! Lại dám đánh ông à!"
Lưu Thụy túm tóc Lục Hồng kéo trở lại, nửa thân trên Lục Hồng ngã nhào vào bàn nhỏ uống trà, thân thể chỉ cần một cử động nhỏ, bụng liền đau đớn không tài nào chịu thấu, với lại hôm nay từ lúc đi làm, sau đầu cô liền mơ hồ một mực đau nhức. Giờ phút này cả người trên lẫn dưới một chút khí lực cũng không có.
"Mẹ kiếp!! Tiện nhân, tin ông bây giờ chơi mày ngay tại đây! Chơi cho đến khi mày chết không?"
Thấy vẻ mặt đáng sợ của Lưu Thụy, nét mặt lộ ra điên cuồng. Một cô gái nhẹ giọng lên tiếng.
"Lưu tổng......?"
"Mấy em im miệng hết cho anh! Mỹ nhân~, nhìn anh trút giận cho em~"
Lưu Thụy thay vào khuôn mặt tươi cười, bóp mặt cô gái một cái, cười nói.
Thấy Lục Hồng mãi vẫn không trở lại, Tiểu Mẫn lo lắng muốn đi qua xem tình trạng cô một chút. Thì thông qua cánh cửa kiếng quen thuộc thấy được cảnh tượng, xém chút nữa chọc cô kêu thành tiếng, cấp tốc vội vã che miệng lại. Vỗ ngực, quyết định đi tìm Mẫn Yên Nhiên.
- --
Trên tay Cảnh Lang hơi dùng lực một chút, đẩy Mẫn Yên Nhiên qua một bên.
"Quậy cũng đủ rồi, lần này để tôi vào được rồi chứ."
Bất đắc dĩ thở dài.
"Cảnh tổng, cô nhầm lẫn một chuyện rồi~ không phải người ta không cho cô vào, mà là lão bản đại nhân của chúng tôi~"
Cảnh Lang liếc mắt, lập tức cầm điện thoại gọi cho Thanh Phượng.
"Ư...... a..... ư..."
Trên trán Cảnh Lang càng rậm rạp hắc tuyến, đầu bên kia điện thoại ngoại trừ tiếng thở dốc, thanh âm dâm đãng, thì không còn tiếng động nào khác.
"Thanh Phượng, bảo thuộc hạ của bà để tui vào!"
"Ư... á... ưm... cái gì?"
Điện thoại bỗng nhiên ngắt. Cảnh Lang cạn lời nhìn khuôn mặt tươi cười của Mẫn Yên Nhiên.
"Chị Yên Nhiên! Không xong rồi."
Tiểu Mẫn vội vã chạy tới.
"Chị mau đến cứu Lục Hồng đi!"
Mẫn Yên Nhiên kinh ngạc nhìn cô.
Lục Hồng? "Hồng phu nhân"? Cảnh Lang nắm lấy bả vai Tiểu Mẫn.
"Cô nói Lục Hồng xảy ra chuyện gì? Cô ấy đang ở đâu?"
"Mau dẫn đường cho tôi!"
Cảnh Lang không để ý Mẫn Yên Nhiên, kéo Tiểu Mẫn rời đi.
- --
"Cặn bã."
Lục Hồng lạnh giọng lên tiếng, thanh âm cô nghe vào rất nhẹ. Lưu Thụy nghe thấy cũng không tức giận, ngược lại đưa lỗ tai đến bên miệng cô.
"Lặp lại lần nữa."