Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Trong căn phòng yên tĩnh, tư thái đột ngột trở nên giương cung bạt kiếm. Cả chiếc giường lớn bởi vì không chịu nổi áp lực to lớn, bốn chân giường bị đè ép thỉnh thoảng chấn động theo nhịp.

"Tay chị muốn sờ chỗ nào đó?"

Thanh Phượng vững vàng ngăn chặn người dưới thân, nửa thân trên hai khỏa khẽ nâng lên, đôi mắt tựa như lưỡi dao sắc bén, đe dọa nhìn vào mắt người kia.

"Thì nơi này~"

Tri Thu cử động hạ thân một cái, lại nhất thời phát hiện không tránh thoát được. Một hai ba ngón tay, trên da thịt Thanh Phượng giống như đánh đàn piano, xê dịch đến bên trên cặp vú lung lay sắp đổ, trên mặt nhộn nhạo cười gian như đạt được ý xấu.

một tiếng, tay phải không một chút dấu hiệu báo trước dùng sức đẩy ra.

"Ngô." Tri Thu lộ ra vẻ mặt ủy khuất, vô tội nhìn Thanh Phượng.

Thanh Phượng nheo lại đôi mắt phượng, đưa ra cái lưỡi, nửa thân trên dán chặt lấy đường cong chữ S hoàn mỹ di chuyển nhanh của Tri Thu, khẽ liếm gò má cô. Chăm chú nhìn con mồi trước mặt.

"Mùi vị lại biến thành ngon hơn rồi~"

Thanh âm Thanh Phượng khàn khàn mang theo lực hút, nghe vào tai, cũng như có vô số con kiến bò dưới đáy lòng vậy, ngưa ngứa. Tri Thu cảm nhận được dáng vẻ lẳng lơ của Thanh Phượng dính sát lấy mình, đặc biệt là hai khỏa tròn trịa đang cọ vào ngực. một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy một trận bất an. Bình thường khi Thanh Phượng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, ngược lại là mình phải gặp xui xẻo.

"Bảo bối~ có phải đói bụng rồi không? Tôi đi lấy đồ ăn cho em ha~" Tri Thu chống hai tay lên thân thể, từ từ lui về sau.

"Em đói bụng~"

Ngón tay Thanh Phượng thon dài nhẹ nhàng phất qua cằm cô, thân thể bộc phát gần sát, con ngươi híp lại, dùng chóp mũi cọ cọ má của cô. Mùi thơm mê người trên cơ thể đánh thẳng vào khướu giác, mùi thơm xông vào mũi, giai nhân ở trong lòng. Tri Thu thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của đối phương, thân người Thanh Phượng bỗng nhiên nóng lên lợi lại. Bụng dưới nóng lên, hạ thể căng thẳng, chút nữa Tri Thu đã đắm chìm vào đó, nhưng lý trí lại nói cho cô, nếu bây giờ không thoát ra, cô liền sẽ trở thành măm thức ăn ngon cho đối phương.

"Hì~ bảo bối, nhất định là thấy mệt rồi~ tôi đi chuẩn bị đồ ăn, để bồi bổ tốt cho em~" Tri Thu cười khan hai tiếng.

"Nói gì vậy~ Tri Thu, chẳng phải thức ăn ở đây rồi sao?"

Ngón tay Thanh Phượng chọt chọt trên ngực cô, lại ác ý đánh vòng.

"Hắc, haha~ bảo bối, thật thích nói đùa~"

Tri Thu nhịn cảm giác khác thường trên ngực, nhanh chóng bắt lấy cánh tay tác quái của cô. Hai chân hơi dùng lực, xoay mình một cái, dùng sức đặt Thanh Phượng dưới thân, bắp chân thật chắc áp trên đùi đối phương, từ trên nhìn xuống cô ấy, trong con ngươi tràn đầy đắc ý không thể nói hết. Tình thế đảo ngược trong phút chốc, Thanh Phượng cũng không tức giận, ngược lại như có như không chơi đùa mái tóc trắng của cô.

"Bảo bối~ nhất định em đã đói đến chóng mặt, nên đầu có chút không được minh mẫn."

Tri Thu cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên đôi môi của cô. Hai tay Thanh Phượng không kiềm hãm được vòng qua chiếm lấy phần lưng trơn bóng. Môi rời môi, trong mắt Thanh Phượng lướt qua một tia giảo hoạt.

"Thân ái~ chị cho rằng như vậy em sẽ không thể động được?"

Tri Thu đem một chân chen vào giữa hai chân cô, nơi đầu gối chậm rãi cọ khu rừng rậm nọ, đã cảm thấy một cỗ ướt át.

"Ưhm."

Thanh Phượng không kềm chế được tiếng rên.

"Bảo bối~ em xem mới một chút xíu em lại ướt rồi~"

"Tri Thu, bỗng nhiên em nghĩ đến một chuyện~" Nào ngờ Thanh Phượng không có nửa điểm thẹn thùng, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tri Thu.

"Ân? Bảo bối, chuyện gì?" Khóe miệng Tri Thu hơi vểnh lên, nụ cười chứa dâm ý.

"Có phải muốn tôi lại ngoan ngoãn phục vụ em~ đến khi cho em ăn no mới thôi~"

Tri Thu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chăm chú trên cổ trắng nõn của cô mơ hồ hiện ra mạch máu màu xanh, lần này, mục tiêu của cô là ở đây.

"Là đói bụng thật đó~" theo cái đầu Tri Thu chậm rãi đến gần, thanh âm thấp không thể nghe vang lên bên tai.

"Ách."

Trong chớp mắt, Tri Thu ý thức được gì đó, nhưng đã không còn kịp. Con ngươi Thanh Phượng đột nhiên trợn to, dựng lên một lớp hồng quang mơ hồ, từ từ kéo ra. Ánh sáng màu đỏ bao trùm hạ thân, trong phút chốc, khi Tri Thu lộ ra thần sắc kinh dị, xoay mình muốn xuống giường, bắp chân bị một vật trơn trượt quấn lấy, dùng sức thả trở lại trên giường, rơi xuống cái ôm mềm mại trong lòng.

"Thân ái~ quả nhiên dáng vẻ chị như vậy mới là đẹp nhất~"

"Xì" một tiếng, Thanh Phượng thè ra đầu lưỡi. Trên trán Tri Thu đầy mồ hôi lạnh, phát hiện bắp chân mình bị cái đuôi rắn màu xanh quấn lấy, bị cố định vững vàng trong ngực Thanh Phượng.

"Bảo bối~ chút này cũng không dễ chơi đâu. Nếu em muốn ăn tôi, tôi vẫn là thích dùng tư thế tương đối bình thường một chút."

Tri Thu âm thầm tự trách bản thân mình đã xem thường, sao cô lại không chịu nghĩ tới Thanh Phượng không phải nhân loại.

"Nhưng mà người ta hưng phấn một cái, liền sẽ không kềm chế được lộ ra cái đuôi~ thân ái, chị không thích ư?" Hai con mắt Thanh Phượng long lanh nhìn chằm chằm Tri Thu, bộ dạng thật sự rất đáng thương đáng yêu.

"Hì~ thích chứ, đương nhiên là thích. Nhưng mà thân ái nè, em hiện ra bộ dạng nguyên hình, sẽ không gặp phiền phức chứ?"

Tri Thu thiện ý nhắc nhở, cô nhớ Thanh Phượng từng nói với mình, nhân giới có nguyên tắc của nhân giới, yêu giới có nguyên tắc của yêu giới, thân là yêu không thể tùy tiện hiện nguyên hình ở nhân giới.

"Chị quên người ta đã từng đề cập với chị. Em là nửa yêu, thời điểm vừa ra đời đã liền yếu ớt, không thể duy trì thân người, cho nên~ thông qua sự hỗ trợ của Lang tộc, cùng với người của gia tộc Âu Dương cầu xin. Nếu chỉ là hiện ra nguyên hình, thì sẽ không truy cứu~"

Đầu lưỡi Thanh Phượng liếm lấy bờ môi Tri Thu, một chút không đủ, lặp đi lặp lại thưởng thức mùi vị bên trong.

Trong lòng Tri Thu âm thầm phiền não, tiểu nha đầu rõ ràng là cố ý, muốn cô đường đường lão đại bang Lão Hổ, hôm nay thật chẳng lẽ phải bị người trói trên giường, bắt chơi S/M sao? Không đúng, là một con rắn chứ!

"Bảo bối, chị mất hứng hả?" Thanh Phượng nhận ra biểu tình trên mặt Tri Thu, một trận đen, một trận trắng, rõ ràng là bản thân đang mâu thuẫn.

"Đâu có~ nếu như bảo bối muốn, chỉ cần nói một tiếng, tùy thời đều có thể nha, chỉ là..." Ánh mắt nháy mắt nhìn một chút tư thế bây giờ của mình.

"Hừ! Mạc Tri Thu, chị nghe rõ cho lão nương! Chị chính là chê bai tôi có phải hay không?"

Vẻ mặt Thanh Phượng chợt đại biến, một tay vặn lỗ tai cô, xoay 360 độ ngược chiều, liều mạng lôi kéo.

"Đau, đau! Buông tay ra!" Chưa từng bị người đối đãi như vậy, Tri Thu sốt ruột kêu lên, một bên tai vô cùng đau đớn.

"Áp lão nương hai ngày hai đêm, bây giờ ngược lại giỏi quá nhỉ! Ăn uống no say xong rồi, muốn chạy lấy người?! Nói cho mà biết, không có cửa đâu!"

Thanh Phượng một bộ tư thái rất cường thế.

"Nói bậy bạ gì vậy! Tôi nói muốn đi khi nào chứ? Người chẳng phải bây giờ đang thành thật bị em áp bên dưới?"

Ánh mắt Tri Thu chăm chú nhìn Thanh Phượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui