Tiếng bước chân vội vàng, , sàn nhà gỗ quanh năm bị bỏ hoang, cũ kỹ phát ra tiếng kêu thảm thương. Tần số nhịp tim của Cảnh Lang ngày càng nhanh.
Lục Hồng, Lục Hồng, Lục Hồng.
Đi tới lầu một, phát hiện từng gian phòng.
"Lục Hồng!"
Lên tiếng kêu, cô tìm kiếm từng gian từng gian một.
Lực đạo trên tay bất giác tăng thêm, mỗi lần mở một cánh cửa, đều có thể nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" nặng nề.
Không có, không có, không có... Cảnh Lang lòng như lửa đốt, cho đến cánh cửa cuối cùng. Hít sâu một hơi, cả người Cảnh Lang trấn tĩnh lại, cô biết Lục Hồng nhất định ở sau cánh cửa này.
"Ưhm...ưhm ưhm ưhm ưhm."
Lục Hồng mở mắt, phát ra âm thanh yếu ớt. Nhưng vì do miệng bị băng keo dán kín, chỉ có thể dùng chân vùng vẫy. Huống hồ giờ phút này, bỗng nhiên nhìn thấy Cảnh Lang xuất hiện trước mắt, lập tức kích động, thân thể làm cho xe lăng phát ra tiếng va chạm mặt đất.
"Lục Hồng..."
Cảnh Lang đi mấy bước tới trước mặt cô, nhưng khi nhìn thấy đồ vật trên người cô, kinh ngạc ngẩn người.
"Đây là."
Hai tay run rẩy định sờ vào đồ vật bên hông cô, âm thanh tiếng đồng hồ chuyển động trong không gian yên tĩnh không có ánh sáng.
"Bom hẹn giờ..."
Thần sắc Cảnh Lang rét lạnh, đôi môi mím chặt, dùng sức cắn chặt hàm.
"Đáng ghét!"
Lục Hồng lắc đầu, phát ra tiếng "Ưhm ưhm", Cảnh Lang hiểu ý, gỡ băng keo trên miệng cô xuống.
"Ưhm, đau quá."
Xung quanh môi Lục Hồng để lại dấu vết hồng đỏ, Cảnh Lang theo bản năng đưa tay sờ lên môi cô, ngón tay khẽ xoa nơi đó một chút.
Đầu tiên Lục Hồng ngẩn ra, hơi có chút thất thần, đắm chìm trong sự vuốt ve. Chốc lát liền thanh tỉnh.
"Đi mau lên, chị đi mau đi!"
Cố gắng dùng phần lưng chạm vào xe lăng, làm mình cách xa Cảnh Lang.
"Em làm gì vậy? Tôi sẽ cứu em ra!"
Lúc này Cảnh Lang mới phát hiện tay chân cô ấy lại bị còng khóa vào xe lăn.
Thần sắc Lục Hồng ảm đạm, theo bản năng cuối đầu.
"Đừng qua đây! Tôi không muốn lại nợ chị thêm điều gì. Cảnh Lang, chị không cần phải vì tôi bồi thường tính mạng..."
Cảnh Lang cũng không để ý đến cô, ngược lại ngồi xổm xuống, kiểm tra quả bom bên hông cô. Trên phương diện này, có thể nói cô hoàn toàn là người ngoại đạo, nhưng cách thời gian nổ chỉ còn ba phút, nếu cứng rắn tháo trái bom ra, nó có thể sẽ nổ trước thời hạn không? Cô không dám tưởng tượng tình cảnh Lục Hồng tan thành trăm mảnh trước mắt cô.
"Đừng nói chuyện! Tôi nhất định sẽ mang em rời khỏi đây!"
Đầu tiên Cảnh Lang ngước nhìn bốn phía, nhìn xem có công cụ để cạy mở khóa còng không.
"Cảnh Lang, chị đi cho tôi! Tôi không muốn gặp lại chị!"
Lục Hồng mắt nhìn bộ dạng hốt hoảng của Cảnh Lang, bị mù quáng.
"Tôi không đi!"
"Chị đi cho tôi!"
"Không đi!"
"Tôi ghét chị!"
Cảnh Lang chợt tiến lên, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải.
"Ưhm..."
Lục Hồng kinh ngạc trợn to hai mắt, trên môi cảm xúc mềm mại, không ngừng truyền tới nhiệt độ làm người ta an tâm, trực thẳng tiến vào nội tâm của mình. Đầu tiên Lục Hồng vùng vẫy muốn đẩy Cảnh Lang ra, lại bị một đôi tay ấm áp giữ lại thật chặt. Dần dần, cô nhìn thấy trong ánh mắt Cảnh Lang ẩn chứa lo âu, cuối cùng mềm xuống, buông tha giãy giụa, buông tha chống cự, trong nháy mắt đó, cô nghe thấy trái tim mình một tiếng, sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim của cô.
Một hồi sau, Cảnh Lang buông cô ra, cùng cô bốn mắt đối mặt. Đôi mắt đẹp nóng bỏng ngưng lại nhìn vào cô, Cảnh Lang đưa tay vén lọn tóc trên trán cho cô.
"Em không đi, tôi cũng sẽ không rời đi."
Từng câu từng chữ, tựa như lời thề dùng cả đời để cam kết.
Mắt phải Lục Hồng đỏ bừng, nhàn nhạt đầy ắp hơi nước, nếu con mắt trái vẫn còn, sợ rằng giờ phút này sớm đã rơi lệ.
"Tại sao...?"
Tự mình lẩm bẩm, thanh âm nghẹn ngào, Lục Hồng giống như tự nhủ, hoặc như đang hỏi Cảnh Lang. Tay Cảnh Lang vào lúc này đặt lên còng tay làm bằng kim loại bền, trên tay hơi dùng sức một tiếng, còng tay gãy làm hai. Trong phút chốc, tay chân Lục Hồng được tự do.
, con số trên mặt đồng hồ, thời gian chỉ còn lại hơn một phút.
"Cảnh Lang, tôi xin cô đó! Đi mau lên!"
Lục Hồng khóc thút thít, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Cảnh Lang thế nhưng lại chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ nước mắt cho cô.
"Em tin tôi không?"
"Ừm..."
Lục Hồng khóc, không kềm được gật đầu. Cô biết, không lâu nữa, hai người các cô liền xuống hoàng tuyền, biến mất khỏi thế gian này. Một mình cô chết không sao, chỉ là người trước mặt cô không nên... đến giờ phút này, những chuyện Cảnh Lang vì cô làm bỗng nhiên giống như thước phim tua lại trình chiếu ở trước mắt vậy.
Cảnh Lang nắm tay cô, trên mu bàn tay nặng nề đặt xuống nụ hôn. Đỡ hai vai, từ từ dìu cô đứng dậy, mang cô đến bên cửa sổ.
59, 58, 57... Cảnh Lang liếc nhìn đồng hồ.
"Lục Hồng, còn nhớ buổi tối ở Dạ Mị không?"
Lục Hồng hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó gật đầu, cô mờ mịt nhìn Cảnh Lang, không hiểu vào giây phút quan trọng này cô ấy nhắc những chuyện đó làm gì.
"Đợi một lát tôi sẽ trực tiếp gỡ trái bom khỏi người em, nếu như... tôi thua, em sẽ hận tôi không?"
Tầm mắt Cảnh Lang từ đầu đến cuối đều ở trên mặt Lục Hồng, Lục Hồng chợt khẽ cười một tiếng.
"Cảnh Lang, đôi khi cái chết cũng là một sự giải thoát. Mà tôi, lẽ ra đã nên chết từ lâu..."
Hình ảnh nụ cười nhạt hiện lên trên đôi môi, thấy đau lòng trước biểu tình của cổ, lời nói của cổ, nhưng trong lòng lại cảm động một hồi. Bởi vì Lục Hồng nói vậy, liền bày tỏ đã quyết định giao sinh mạng cho mình.
"Ngốc nghếch, có tôi ở đây, làm sao có thể để em bị tổn thương."
10, 9, 8, 7... con số vẫn theo thứ tự chuyển động, Cảnh Lang không chút do dự dùng một chút lực, kéo quả bom hẹn giờ trên người Lục Hồng, ôm chặt cô, tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
3, 2, 1... rơi xuống đất phát ra tiếng vang, một tiếng nổ tung, toát ra một trận khói trắng. Giữa không trung, Cảnh Lang ôm Lục Hồng vào lòng rất chặt, ôm lấy rất chặt. Nhắm hai mắt, vốn tưởng quả bom sẽ nổ tung, lại bất ngờ không nổ. Nhưng hai người cũng đã bên ngoài cửa sổ, vì bảo vệ Lục Hồng, phần lưng Cảnh Lang hướng xuống dưới. một tiếng, toàn bộ người chạm đất, rơi xuống nền đất cứng rắn.
"Khụ!"
Mặc dù chỉ có một lầu, nhưng cộng thêm sức nặng của Lục Hồng, lần này quả thật không nhẹ. âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, Cảnh Lang thậm chí nghe thấy âm thanh trật khớp xương của mình. Trong cổ lập tức xông lên mùi mặn của thịt sống, sặc làm cô có chút không thở được.
Lục Hồng một mực nhắm chặt hai mắt, rúc thật chặt vào trong lòng Cảnh Lang, nhưng trận lửa trong dự liệu, khói nóng cũng không có, trong lúc Cảnh Lang phát ra tiếng "rên rỉ", cô từ từ mở mắt.
"Ha... lại bị đùa giỡn."
Cảnh Lang đưa tay sờ gò má Lục Hồng đang trong nằm trong lòng mình, chắc chắn cô ấy không sao, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảnh Lang!"
Lục Hồng một tay chống trên người Cảnh Lang, nâng người lên, lại thấy cả khuôn mặt Cảnh Lang tái nhợt một cách đáng sợ.