Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Hai mắt Lục Hồng vẫn nhìn về trước, răng khẽ cắn môi. Cảnh Lang đỡ cô ngồi dậy, cầm lấy gối đệm sau lưng. Sau đó kéo thẳng đến đặt dưới hai chân cho cô, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp từ mắt cá chân lên trên.

Lực đạo Cảnh Lang vừa phải, Lục Hồng thấy thoải mái nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra lần nữa, vừa vặn chạm phải tầm mắt Cảnh Lang. Đôi mắt màu xanh đó mọi lúc đều lộ ra một cổ nóng bỏng, bỏng đến trong lòng Lục Hồng. Làm cô không nhịn được giật giật bả vai.

"Tập trung vào một chút."

Lục Hồng lựa chọn xem thường cô, gục đầu, dùng giọng gần như ra lệnh nói.

"Tay nghề tôi không tồi chứ hả~"

Ánh mắt Cảnh Lang bắt lấy ánh mắt né tránh của Lục Hồng.

"Bình thường thôi."

Cô nghiêng mặt sang một bên, qua loa lấy lệ trả lời một câu.

"Thế còn như vầy~"

Ngón tay Cảnh Lang linh hoạt giống như vũ công vậy, dọc theo bắp đùi của cô một đường tiến lên, trong phút chốc thuận tiện đến được bộ phận bắp đùi.

"Cảnh Lang!"

Hai bên má Lục Hồng hơi ửng hồng, nhỏ giọng trách mắng. Bởi vì tay Cảnh Lang đổi sang chỗ nọ mà nhẹ nhàng nắn bóp.

"Từ biểu cảm của em, tôi có thể hiểu em đang rất hưởng thụ."

Ngón trỏ của Cảnh Lang giở trò dùng sức khều một cái.

"A!"

Lục Hồng kêu thất thanh, vội vàng dùng tay che miệng lại. Ngẩng đầu lên, thần sắc hơi tức giận trừng mắt Cảnh Lang.

Cảnh Lang vội vàng giơ hai cánh tay lên, huơ huơ, mặt đầy vẻ vô tội.

"Cảnh Lang, tay chân của tôi hết tê rồi."

Loading...

Lục Hồng không được tự nhiên trở mình, kéo chăn trùm lên thân thể. Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, xem như cô nổi giận với Cảnh Lang, tên kia cũng chỉ biết bày ra bộ mặt hớn hở thiếu đòn.

"Giận hả?"

Cảnh Lang cúi người xuống, cái tay sờ sờ cái mông của cô một cách tự nhiên, môi kề sát bên tai cô nhẹ giọng nỉ non.

"Đừng có sờ linh tinh, cẩn thận tôi tố cáo chị tội quấy rối bây giờ!"

Lục Hồng vỗ vỗ cái tay đang tác quái.

"Em cứ tố đi~"

Cảnh Lang tươi cười, mắt híp thành một đường thẳng, y chang con hồ ly một bụng xấu xa.

"Đồ vô lại."

Lục Hồng dứt khoát một tay đặt lên mặt cô, đẩy cô ra. Gần đây cô phát hiện Cảnh Lang dính lấy cô càng lúc càng chặt, không chỉ vậy, còn phát huy sâu sắc cái bản tính vô lại. Còn mình lại dần dà cũng không còn bài xích cô ấy, những cử chỉ này cô cũng chỉ hậm hực vài câu. Lục Hồng cho rằng vì do thân thể mình không được thoải mái, nên không có quá nhiều tinh lực để la mắng, đuổi con sói thối này đi. Cảnh Lang thuận thế hôn một cái lên mu bàn tay cô, theo đó đón lấy ánh mắt đầy ắp vẻ không vui của Lục Hồng, lại mỉm cười đắc ý.

"Chị cười cái gì? Mu bàn tay của tôi bị dính nước miếng chị rồi, mau lau sạch cho tôi!"

Giọng Lục Hồng cao ngạo, ra lệnh. Cảnh Lang đưa cái lưỡi ra, liếm láp một chút nơi cô vừa hôn.

"Sạch bong."

Vẻ mặt thành thật nói.

"Biến ngay!"

Lục Hồng dùng hết khí lực cả người, nâng một chân lên, đá Cảnh Lang. Cảnh Lang nhẹ nhàng bắt được bắp chân của cô, nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười xấu xa.

"Em đây là đang ngạo kiều à?"

"A?"

Lục Hồng ngẩn người, nhướng mày một cái.

"Tối nay tôi muốn ngủ một mình, chị về đi thôi."

"Chẳng phải mỗi ngày em đều ngủ một mình sao, hay là em đang ám chỉ tôi phải cùng chung chăn gối với em?"

"Chị... chị! Tôi không muốn nói chuyện với chị nữa."

Lục Hồng tức giận, cầm gối đầu lên chụp lên đầu. Ý thức được mình thật đã chọc giận cái người ngạo kiều kia, Cảnh Lang hắng giọng một cái, thay thế bằng biểu cảm nghiêm túc.

"Mới vừa rồi là tôi trêu chọc em đó, đừng nóng giận."

Trêu chọc? Gạt con nít ba tuổi hả? Lục Hồng tự nhiên không công nhận, không nói lời nào.

"Thứ bảy tuần này, tôi định sẽ đón em về nhà." Cảnh Lang nói tiếp.

"Tôi không đi!" Lục Hồng chợt xoay người lại.

"Nghe lời, thân thể em cũng cần điều dưỡng, tôi có thể tiện chăm sóc cho em."

Cảnh Lang ôn nhu nói.

"Cảnh Lang!"

Lục Hồng chợt lớn tiếng kêu.

"Ừm?"

"Tôi chẳng là gì của chị cả, chị đừng luôn tự chủ trương. Huống hồ chị có công việc của mình, có cuộc sống riêng..."

"Em là đang lo lắng tôi sẽ vì vậy mà công việc bị ảnh hưởng sao?"

Cảnh Lang ngắt ngang.

"Không có, bớt tự mình đa tình. Công việc chị bị sao thì liên quan gì đến tôi." Lục Hồng dừng một chút, cất cao giọng nói.

"Nếu em đã chán ghét tôi, chi bằng cứ vào nhà tôi ở, để cho tôi phải chăm sóc cho em. Vậy tôi sẽ không thể đi làm, mà không thể làm việc, thì sau đó sẽ từ con nhà giàu mà em ghét biến thành con nhà nghèo."

Cảnh Lang không thèm để ý chút nào, cười nói.

Cánh tay nắm chặt tấm chăn của Lục Hồng căng thẳng, cô biết hàm nghĩa thật sự dưới những lời này của Cảnh Lang, cô ấy đang khích tướng mình. Liếc thấy vẻ mặt Lục Hồng hơi giãn ra, Cảnh Lang nói tiếp.

"Tôi thật rất muốn chăm sóc cho em. Về chuyện Lưu Thụy tôi cũng có một phần trách nhiệm, ngày đó nếu không phải tôi mang hắn đến Mỹ Nhân Cư, em cũng sẽ không bị thương. Còn cả chuyện em bị bắt cóc, kẻ đó cũng là nhằm vào tôi mà tới. Nhắc lại, tất cả mọi chuyện đều là vì tôi mà ra. Cho nên, chăm sóc cho đến khi thân thể em hoàn toàn bình phục mới thôi, là nghĩa vụ của tôi."

Chẳng qua chỉ là nghĩa vụ, là trách nhiệm thôi sao?

Trong nháy mắt đáy lòng Lục Hồng đột nhiên toát lên những chữ này, khiến cô khiếp sợ, bởi vì cô đối với loại cảm giác này rất xa lạ.

"Thân thể khỏi hẳn rồi, em mới có thể đi làm, sau đó kếm tiền trả cho tôi. Em không phải luôn muốn trả tiền lại cho tôi sao?"

Cảnh Lang tiếp tục không nhanh không chậm nói.

Lục Hồng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, suy nghĩ một hồi.

"Ừ."

"Em đồng ý?"

Thanh âm Cảnh Lang mơ hồ lộ ra một cổ hưng phấn.

"Ừ."

Lục Hồng cố ý khinh thường vẻ háo hức của cô, đáp một tiếng thật thấp.

"Vậy chúng ta ăm cơm thôi."

Tâm tình Cảnh Lang rất tốt nhìn thức ăn trên bàn, liền bắt đầu động thủ gắp thức ăn đặt lên cơm, bưng đến trước mặt Lục Hồng.

"Để tôi tự mình."

Lục Hồng đưa tay muốn lấy đũa với hộp cơm trên tay Cảnh Lang.

"Cứ ngoan ngoãn nằm yên trên giường thôi, em muốn ăn gì nào, tôi gắp cho em."

Cảnh Lang một bộ không cho thương lượng, Lục Hồng bất đắc dĩ nhìn cô.

"Đợi chúng ta về nhà rồi, tôi sẽ không đút cơm nữa."

Cảnh Lang thấy Lục Hồng mặt đầy một bộ kháng cự, thả mềm giọng nói.

"Nhà của chúng ta?"

Lục Hồng xuất thần nhìn Cảnh Lang.

"Tôi nói là đón em về nhà của tôi."

Cảnh Lang giải thích. Lục Hồng không nói chuyện tiếp, dòng suy nghĩ lại trôi dạt về quá khứ xa xăm. Bao lâu rồi, nhà cái từ ngữ xa lạ này một mực chưa từng xuất hiện trong đời mình, mà bây giờ nó lại vang lên từ miệng của một người xa lạ quan tâm mình, tâm vốn yên tĩnh như mặt hồ của Lục Hồng gợn lên từng trận rung động.

Nhận ra được dị thường của Lục Hồng, Cảnh Lang nghi hoặc nhìn cô.

"Nhớ lại chuyện không vui nào đó sao?"

"Cảnh Lang."

Lục Hồng chẳng qua chỉ gọi tên Cảnh Lang thật trầm, Cảnh Lang lo lắng nắm lấy tay cô.

"Ừ?"

"Tôi không có nhà."

Tầm mắt Lục Hồng hướng về phương xa, nhàn nhạt thấm đượm ưu thương. Giờ phút này bóng dáng cô, toát lên nỗi cô độc bất lực. Cảnh Lang không kềm được chủ động vòng hai tay qua bả vai cô, kéo cô vào trong lòng.

Hiếm khi có được, lần này, Lục Hồng không có đẩy cô ra. Nhìn thấy hình dáng yếu ớt này của Lục Hồng, Cảnh Lang muốn trìu mến yêu thương cô từ tận đáy lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui