Tiểu Khả Ái Của Tôi

Kim Linh nhìn sắc mặt cậu thay đổi, rõ ràng mới cuối tháng 5 thôi mà trên đầu cậu đã chảy không ít mồ hôi.

Tiêu Hà rốt cuộc viết xong tên của mình, run rẩy đặt bút ở một bên, dùng tay trái nhẹ nhàng nâng tay mình, muốn giảm bớt một chút đau đớn.

“Tôi mang cậu đi bệnh viện.” Nhìn sắc mặt Tiêu Hà càng ngày càng không ổn, cô lấy hợp đồng khóa vào trong ngăn kéo rồi đỡ Tiêu Hà đi ra ngoài.

Tới bệnh viện Kim Linh giúp cậu làm xong thủ tục thì đã bị hộ sĩ trách mắng một trận, lúc này cô mới biết cánh tay này của cậu vừa làm giải phẫu, hơn nữa không lâu trước đó miệng vết thương bị vỡ một lần, lần này bởi vì cổ tay dùng sức dẫn tới việc miệng vết thương lại có dấu hiệu nứt toạc.

Bệnh viện dựa trên những điều đó liền chuẩn bị cho Tiêu Hà nằm viện, hơn nữa còn nhanh chóng truyền dịch cho cậu.

Kim Linh bị hộ sĩ trách mắng nửa ngày, cô rốt cuộc bắt đầu cảm thấy Tiêu Hà cũng là kẻ điên.

Hai người kia đều không hơn không kém nhau là mấy.

“A Dịch không biết đúng không?” Kim Linh hỏi.

Tiêu Hà dựa giường bệnh gật đầu.

Kim Linh sau khi biết đáp án không ngừng lắc đầu, “Cậu cũng điên rồi, hôm nay tôi không nên đưa bản hợp đồng kia lấy ra cho cậu ký, cái tay này nếu phế đi thì phải làm sao? Cậu nghĩ tới chưa?”

“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì anh ấy.” Cậu biết tay mình một hai năm cũng không tốt lên được, nhưng hôm nay cậu vẫn muốn làm tốt chuyện này.

Kim Linh không còn lời nào để nói, Tống Dịch và Tiêu Hà đều là hai kẻ ngốc, một người nguyện ý đánh bạc toàn bộ của bản thân, một người nguyện ý trả giá bằng một cánh tay.

“Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.” Kim Linh cảm thấy mình chỉ có thể giúp Tiêu Hà làm chuyện này.

“Cảm ơn chị.” Tiêu Hà chân thành cảm ơn cô.

“Cậu ở đây phải nằm viện ít nhất một ngày, có cần báo với bạn bè cậu không?” Kim Linh còn có công việc khác, không thể ở mãi bệnh viện chăm sóc cậu được.

Tiêu Hà gật đầu, “Phiền chị giúp tôi lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Chu Nghiêm.”

Kim Linh gọi cho Chu Nghiêm, anh ta lúc này cũng đang tìm cậu.

“Chú đâu rồi? Hạng Lập nói chú xuất viện, giờ đã chạy đi đâu hả?”

“Em ở bệnh viện.” Tiêu Hà trả lời.

“Chú mà ở bệnh viện hả, buổi sáng anh đến không phải chú đã sớm chạy rồi sao.”

“Ở bệnh viện trung tâm thành phố H, chuẩn bị chuyển viện cho em đi.” Tiêu Hà vẫn nói rất bình tĩnh.

Chu Nghiêm ở bên kia nháy mắt dậm chân, “Chú muốn chết rồi chứ gì? Suốt ngày không có việc gì làm liền lăn lộn khắp nơi, Hạng Lập thật sự sẽ chém đứt tay chú đấy! Mẹ nó bị điên rồi hả? Thật sự muốn tàn phế à?”

Tiêu Hà khẽ nhíu mày, “Vấn đề không lớn, sẽ không phế, anh bảo anh ta thông tri với bên bệnh viện này, sau đó tìm người tới đón em, đưa em về, còn nữa, bảo bên phát sóng thông báo đi, trang Weibo cũng phát tin luôn, bảo là em sắp chết rồi.”

Chu Nghiêm hoài nghi não của cậu thật sự hỏng rồi, “Mẹ nhà chú, tự đi mà làm, thiếu một cái tay thôi thì chết bằng răng, hù dọa ai……”

Nhưng rồi rất nhanh anh ta liền biết Tiêu Hà muốn làm gì, lại sửa miệng, “Anh bây giờ ngay lập tức đi đón chú, chú bảo với người chăm sóc chú vất vả một chút, chờ thêm mấy tiếng nữa thôi.”

Nói xong liền cúp điện thoại, Kim Linh giúp cậu đặt điện thoại lên tủ, vẫn lắc lắc đầu.

“Cậu sẽ hù chết cậu ấy đấy.”

Tiêu Hà nhìn trần nhà, “Tôi tìm không được anh ấy, cũng liên lạc không được, chỉ có thể dùng phương pháp ti tiện này mà thôi.”

Tống Dịch tuy rằng cự tuyệt liên lạc với họ, nhưng anh cũng không hoàn toàn ngăn cách với mọi người, cậu tin rằng anh chắc chắn sẽ nhìn thấy tin tức gì đó trên mạng, tuy rằng phương pháp này đúng là quá ti tiện, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất có thể tìm được Tống Dịch.

Kim Linh cũng biết chuyện này giờ cũng chỉ có thể như vậy nên cho cậu nghỉ ngơi, còn mình thì thử liên lạc với Tống Dịch xem sao.

Thế nhưng vẫn không thể liên lạc được, mười phút sau cô mở Weibo xem, tin tức Tiêu Hà làm phẫu thuật đã lên hot search.

Đầu tiên là bên phát sóng luôn là nơi đầu tiên bị fan truy vấn lúc này không thể không tuôn ra nguyên nhân Tiêu Hà không phát sóng trực tiếp —— Tay của cậu ấy hơn nửa tháng trước đã làm giải phẫu, mấy ngày trước lại xuất hiện dấu hiệu miệng vết thương vỡ ra, mà hiện tại người còn đang ở bệnh viện, đến nay còn đang tiếp nhận trị liệu.

Phía dưới còn đính kèm hình ảnh, chính là cánh tay quấn băng vải nhiễm hồng, và cả hình ảnh cậu nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt.

Phía dưới phần bình luận ngắn ngủn mười phút đã có gần hai mươi vạn bình luận của fan.

Có người đau có người không tin.

Ngay sau đó SG official weibo cũng phát thanh minh, chứng minh lời của bên phát sóng là thật.

Tiêu Hà giờ phút này xác thật còn ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

Lúc này các fan đều bắt đầu luống cuống, sôi nổi quan tâm thương thế hiện tại của cậu.

—— rốt cuộc thế nào vậy? Sao sau khi giải phẫu miệng vết thương của ảnh lại vỡ ra?

—— oa hu hu hu! SG các người rốt cuộc đang làm gì vậy, nhân viên ngoài biên chế nên không chịu coi trọng sao?

—— giảng đạo lý, ai làm xong giải phẫu đều phải nằm viện một tháng, thế nào miệng vết thương lại vỡ ra? Về sau cậu ấy không còn là quán quân thế giới nữa thì SG các người sẽ đối xử với cậu ấy thế nào đây?

Không thể nghi ngờ SG lúc này đang ngồi ở căn cứ nhưng nồi từ bầu trời lại úp xuống, các fan không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người SG, SG đúng là nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng đội cái nồi, hơn nữa bọn Happy cũng mới thi đấu trở về không lâu, vừa xem Weibo mới biết được chuyện này.

Chu Nghiêm đến bệnh viện trung tâm thành phố H là lúc tối trời, bệnh viện bên này nhận được điện thoại của Hạng Lập thì đã chuẩn bị, lúc Chu Nghiêm đến liền giúp Tiêu Hà làm xong thủ tục.

Chu Nghiêm sau khi cảm ơn Kim Linh thì mới đưa Tiêu Hà về.

“May là vấn đề không lớn, bằng không Hạng Lập thật sự sắp điên rồi.” Chu Nghiêm quở trách.

Tiêu Hà nhắm mắt lại mặc cho anh ta kêu lên kêu xuống, nửa đêm trở lại bệnh viện thành phố S, Hạng Lập đã sớm ở cửa chờ liền, mặt đen thùi lùi dẫn người đi kiểm tra, sau khi xác định không có việc gì thì mới đưa cậu trở về phòng bệnh, không hề nói một lời thừa thãi.



Hoàn chương 82.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui