Các học trưởng nhiệt tình mà đẩy mạnh tiêu thụ câu lạc bộ của mình.
Dụ Mạt ôm một đống tờ tuyên truyền, cười đến mặt cứng đờ.
Cô không biết cách từ chối mọi người, nhưng cô thực sự không có hứng thú với các hoạt động của câu lạc bộ, vì vậy cô mỉm cười và chấp nhận tất cả các tờ rơi và nói một cách lễ phép: "Cảm ơn, em sẽ xem xét."
Sau đó gian nan mà ra khỏi vòng vây, chạy về phía các bạn cùng phòng bị trở thành không khí ở một bên, mặt đầy ai oán.
Thật xấu hổ.
Chỉ có mình cô nhận được tờ tuyên truyền.
Dụ Mạt lúng túng cười hai giây, sau đó tự chế giễu bản thân để xoa dịu trái tim bị tổn thương của những người bạn cùng phòng: “Khả năng tớ nhìn tương đối dễ lừa.”
Mọi người: “……” Ai tin lời mới dễ bị lừa.
Tần Điềm Điềm không còn lời nào để hỏi ông trời, căm giận nói: “Những người phát tờ rơi, chẳng phải giá trị nhan sắc của họ cũng bình thường hay sao? Tại sao họ lại làm tổn thương nhau?”
“……” Câu hỏi này hỏi rất hay.
Dụ Mạt không đáp được.
Triệu Văn Mẫn hết sức bình tĩnh mà vỗ vỗ vai Tần Điềm Điềm, nói: “Cái này giống như cậu thích những anh chàng đẹp trai vậy.
Dù họ lớn lên xấu, nhưng bọn họ đều thích mỹ nữ.”
“Nông cạn!” Tần Điềm Điềm càng thêm tức giận bất bình, đi vài bước, phát hiện có gì đó thích hợp: “A? Cậu nói tớ lớn lên xấu?”
Triệu Văn Mẫn: “Là chính cậu nói mình nông cạn.”
Tần Điềm Điềm: “……”
Dụ Mạt buồn cười mà cong môi lên, nghe các bạn cùng phòng trêu chọc lẫn nhau, vừa đi vừa nhìn tờ tuyên truyền vừa thu được, nhìn đến lên câu lạc bộ leo núi, bỗng nhiên nghe được có người kêu tên cô.
“Dụ Mạt.”
Cô nghi hoặc mà ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào người ngay trước mặt, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
Thẩm, Thẩm Hoài Nam.
…… Sao lại gặp?
Cô nhớ là Đông Đại rất lớn mà!
Thật sự muốn cô bốn năm đại học đều sống trong cái bóng của cậu ấy sao?
Dụ Mạt bắt đầu điên cuồng lo lắng trong lòng, theo bản năng muốn quay đầu chạy.
Lúc này một giọng nói lại vang lên: “Xin chào, Dụ Mạt.
Tớ là Chu Dương, học lớp 3 của trường trung học Dung Thành.”
Lớp 3? Không phải lớp của Thẩm Hoài Nam sao?
Dụ Mạt theo tiếng nhìn lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh Thẩm Hoài Nam còn có một người khác.
“Chào, chào cậu.” Cô nói cứng nhắc, cười đến vô cùng tận lực.
Khóe mắt cô nhìn thấy Thần Hoài dường như đang nhìn cô, nên cô đổi lời: "...!Chào các cậu."
Thêm từ ‘các’, coi như là nhân tiện cùng nhau chào hỏi đi.
Đôi tay Chu Dương ôm ngực, nhìn tiểu cô nương trước mặt khẩn trương đến nói năng lộn xộn, lại liếc liếc mắt nhìn bạn tốt, thầm nghĩ: Này hai người nhất định có chuyện.
“Cậu phát tờ tuyên truyền sao?” Hắn dùng cằm chỉ vào chồng tờ tuyên truyền thật dày trong tay Dụ Mạt hỏi.
Dụ Mạt đưa tờ rơi, "Đây là tờ tuyên truyền mà tớ mới nhận được từ các câu lạc bộ.
Cậu lấy không?"
…… Nhận cũng thật nhiều.
Quả nhiên xinh đẹp giống như trong lời đồn.
Chu Dương cố nén ý cười, nói: “Không cần.
Tớ không có hứng thú với câu lạc bộ.”
“Oh.”
Dụ Mạt rút tay về.
Hai bên đều lâm vào trầm mặc.
Sự xấu hổ tràn ngập ở trong không khí càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngay khi Dụ Mạt không thể đứng yên, Thẩm Hoài Nam đột nhiên lên tiếng.
“Trong đấy có cái gì?”
Giọng nói trong trẻo theo gió bay tới.
Lộp bộp một chút, tim của Dụ Mạt nhảy tới tận cổ họng.
Cô đột nhiên ngước mắt, bất ngờ đụng phải ánh mắt đen thâm thúy của cậu, theo thời gian một phút một giây chuyển dời, đóa hoa căng thẳng trong lòng cô cẩn thận nở rộ.
Cậu, cậu nói chuyện với cô!
Điều này có nghĩa là cậu không nhận ra cô? Hoặc, cậu nhận ra cô, nhưng cũng không tính toán tính sổ với cô?
Càng nghĩ càng vui sướng.
“Có rất nhiều…… A…… Các loại…… Truyện tranh, leo núi, đoàn hợp xướng……” Cô đọc lần lượt từng tờ, từ bài phát biểu không mạch lạc ban đầu đến giọng điệu điềm tĩnh và đúng đắn, cô đọc tất cả các tờ rơi trong một lần.
Chu Dương trợn mắt há hốc mồm, cô nương này thật thật là quá ngay thẳng! Điều đáng kinh ngạc hơn là, bạn tốt lại có thể lẳng lặng như vậy mà nghe cô nói xong.
Hắn nhớ rõ vừa rồi ở trên đường, có một mỹ nữ lại đây phát tờ tuyên truyền, Thẩm đại soái ca xem cũng chưa xem, trực tiếp nói hai chữ ——‘không cần’—— liền từ chối mỹ nữ kia.
Như thế nào lúc này đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với câu lạc bộ?
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, hoài nghi mà nhìn về phía bạn tốt, muốn tìm tòi xem rốt cuộc là như thế nào.
Dụ Mạt cũng ngửa đầu nhìn Thẩm Hoài Nam, đặc biệt ngoan ngoãn đặc hiểu ý hỏi: “Cậu muốn cái nào?”
Nàng chờ rồi lại chờ, chờ đến khi con nai con trong lòng kia lại bắt đầu muốn chạy loạn, chợt nghe cậu nói ——
“Tất cả đều cảm thấy không hứng thú.”
Hoa nhài nháy mắt héo.
Ô ô ô, vì sao cô không có nhận được tờ rơi mà nam thần quan tâm.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay hẳn là có rất nhiều tiểu thiên sứ khai giảng đi? Đã tốt nghiệp ta không chỗ nào sợ hãi.
Ha ha ha ~
Này chương phát 50 cái bao lì xì, hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước ~.