Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Edit: Mini

Beta: Min

 Sau khi món ăn đã được dọn lên bàn, Sở Sở nói với Tưởng Mộng Huyên: "Tôi là em cùng chung huyết thống với của Kiều Sâm, có điều ngay cả trên danh nghĩa cũng không được thừa nhận, Kiều gia sau này vẫn là do Kiều Sâm làm chủ."

Lời này tuy được nói ra uyển chuyển, nhưng mà ý tứ lại rất rõ ràng, Tưởng Mộng Huyên là cô gái thông minh, đương hiên hiểu được câu nói 'Kiều Sâm làm chủ" có ý nghĩa gì, tất cả sản nghiệp của tập đoàn Kiều Thị, đều sẽ thuộc về Kiều Sâm, không có một chút quan hệ nào với cô gái trước mắt này.

Cô ta biết hào môn thế gia là thể loại nào, có một hai đứa con ngoài giá thú thật ra cũng hết sức bình thường, mà bọn họ thường sẽ không được kế thừa gia sản.

Sắc mặt Tưởng Mộng Huyên tốt hơn rất nhiều.

Kiều Sâm lại không thể hiểu được vì sao Sở Sở đột nhiên lại nói những lời vô nghĩa này.

"Trên danh nghĩa không được thừa nhận cái gì chứ..." Cậu vừa muốn mở miệng phản bác, Sở Sở dùng chân đá đá vào chân cậu, hàm ý bảo cậu im miệng.

Tuy rằng Kiều Sâm khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

"Nghe nói cô Tưởng đang học Văn học."

"Đúng vậy, tôi là nghiên cứu sinh khoa Văn học của đại học A."

Đại học A là một trường trọng điểm có thứ hạng tương đối cao ở Trung Quốc, xem ra ánh mắt chọn lựa cháu dâu của Kiều lão phu nhân quả là rất cao.

Kiều Sâm không muốn tiếp tục câu chuyện phiếm này nữa, một mình lặng lẽ cắt bò bít tết ăn.

Sở Sở nói: "Đại học A rất tuyệt nhỉ."

Khóe miệng Tưởng Mộng Huyên giương lên: "Cũng tàm tạm, trường học này đứng top mười các trường học hàng đầu trong nước. Thật ra lúc thi đại học tôi muốn đăng ký vào trường đại học S, nói cho cùng thì chuyên ngành Quốc ngữ của Đại học S mới là hàng đầu, đại học A vẫn là kém vài phần, nên xem như tạm ổn đi."

Sở Sở: "Chí hướng của cô Tưởng quả là rất rộng lớn."

Cho dù chỉ là ngượng ngùng tán gẫu thì cũng ráng phải tiếp tục trò chuyện vô bổ này.

"Em gái tôi học ở S..." Kiều Sâm buông nĩa xuống nói một câu, vừa dứt lời, Sở Sở lấy chân đạp cậu một cái.

Kiều Sâm sửa miệng: "Em gái tôi cũng làm nghiên cứu sinh."

Ánh mắt Tưởng Mộng Huyên nhìn Sở Sở có chút biến hóa, thật ra lúc trước cô ta đã nghe người làm mai nói qua, vị Kiều thiếu này sau khi tốt nghiệp trung học thì lập tức tham gia quân ngũ, nên đúng là trong lòng cũng có chút kinh thường, một người đàn ông lớn cao lớn thô kệch như vậy lại không có bằng cấp gì, sao có thể xứng với cô ta được chứ?

Nhưng mà cha mẹ trong nhà thúc giục cô ta thử đi gặp một lần, tập đoàn Kiều thị kia chính là trùm kinh doanh hàng đầu ở Lộc Châu, gia thế của Tưởng gia bọn họ đúng là không thể so sánh với Kiều gia được, Tưởng Mộng Huyên hoàn toàn dựa vào bằng cấp sáng long lanh kia, lại cộng thêm dòng dõi thư hương thế gia nên được Kiều lão phu nhân chú ý, nếu không thì cô ta vốn đã không có cơ hội ăn bữa cơm này với Kiều Sâm rồi.

Tuy rằng trong đầu Tưởng Mộng Huyên không được vui cho lắm, nhưng là sau khi nhìn thấy được ảnh chụp của Kiều Sâm, cảm thấy ngoại hình của người này cũng khá hợp ý, cao to khỏa mạnh lại đẹp trai phóng khoáng, cho nên cũng gắng gượng đồng ý đến đây xem mắt một lần.

Nhưng cô ta thật sự không ngờ đến người em gái ngoài giá thú trước mặt này, vậy mà lại cũng có bằng cấp nghiên cứu sinh.

"Cô học trường nào vậy?" Tưởng Mộng Huyên hỏi Sở Sở.

"Trường đại học bình thường mà thôi." Sở Sở trả lời: " So với đại học A thì còn kém xa."

Chuyên ngành kỹ thuật của đại học A đứng hàng đầu cả nước, khoa Văn của đại học S cũng đứng đầu , Sở Sở không muốn làm mất mặt Tưởng Mộng Huyên, nên cũng không nói tên trường, rõ ràng có thể nhận ra sau câu nói này thì sắc mặt cô ta tốt hơn khá nhiều.

Trong suốt quá trình ăn cơm, Tưởng Mộng Huyên lôi kéo Sở Sở nói chuyện phiếm từ văn học đến nghệ thuật, từ Socrates đến Shakespeare, từ trường phái nghệ thuật đến trường phái hiện đại, Sở Sở cũng có vài lần muốn thu lại chủ đề, nói một vài chuyện tương đối gần gũi với cuộc sống như là cô thích xem phim gì hoặc là yêu thích môn thể thao nào, để cho Kiều Sâm có cơ hội tham dự vào cuộc nói chuyện phiếm này, hy vọng cậu không phải một mình im lặng không lên tiếng chỉ lặng lặng ăn cơm như thế kia.

Có điều Tưởng Mộng Huyên hình như càng nói càng có hứng thú với nghệ thuật thanh cao hơn là những chuyện vụn vặt này.

"Tôi cho rằng, con người không phải chỉ cần đến cuộc sống vật chất, mà còn phải theo đuổi cuộc sống tinh thần." Cô ta còn ba hoa khoác lác nói thêm: "Tiền ấy mà, chỉ cần đủ dùng là được rồi."

"Tôi cũng cảm thấy cô nói đúng đó." Sở Sở ứng phó có chút mệt mỏi, mặc dù Tưởng Mộng Huyên lôi kéo cô nói chuyện phiếm, nên đồ ăn trên bàn cũng không vơi được bao nhiêu.

Kiều Sâm im lặng không tiếng động cầm cái dĩa của Sở Sở lên, đem thịt bò trong dĩa cắt ra thành từng miếng nhỏ, đưa lại cho Sở Sở, sau đó quay sang nói chuyện với Tưởng Mộng Huyên: "Cô có yêu cầu gì đối với một nửa tương lai kia không?"

Sở Sở cảm kích liếc mắt nhìn Kiều Sâm một cái, hiểu rõ cậu đang giải vây cho cô, tạo cho cô thời gian để ăn chút gì đó. Cô có thói quen rất tốt, là trong suốt quá trình nghe và nói chuyện thì sẽ không ăn cơm, như vậy sẽ lịch sự và lễ phép hơn.

Trong suốt quá trình Kiều Sâm tìm chuyện để có thể tán gẫu với Tưởng Mộng Huyên, Sở Sở nhanh chóng ăn mấy miếng thịt bò, lấp đầy bụng trước.

Mà Tưởng Mộng Huyên dường như cũng không có bất kỳ ham muốn nói chuyện với Kiều Sâm, tán gẫu không được mấy câu liền lên tiếng nói xin lỗi muốn đi vệ sinh.

Sau khi cô ta rời khỏi, Sở Sở hỏi Kiều Sâm: "Anh cảm thấy cô ấy thế nào?"

Kiều Sâm nói: "Nói chuyện khéo léo, bề ngoài cũng tạm được."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Sở Sở nói: "Mới nãy em với cô ấy nói chuyện nhiều như vậy, anh cũng không cảm thấy hứng thú bất kỳ phương diện nào luôn hả?"

Kiều Sâm nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Vậy có cảm giác gì không?"

Kiều Sâm vẫn lắc đầu như cũ.

Sở Sở hít một tiếng, nói: "Nếu không có cảm giác, vậy thì bỏ qua đi, không nên làm chậm trễ thời gian của người ra."

Đợi đến khoảng chừng mười phút, Tưởng Mộng Huyên vẫn chưa bước ra, Sở Sở đặt khăn xuống cũng đi vào nhà vệ sinh một chuyến, vừa mới bước tới cửa, chợt nghe giọng nói của Tưởng Mộng Huyên đang gọi điện thoại từ bên trong vọng ra.

Cô vốn không có ý định muốn nghe người ta nói chuyện, chuẩn bị rời đi.

"Về phía gia đình thì cũng được, chỉ là con người thì chẳng ra sao."

Bước chân Sở Sở bỗng nhiên dừng lại.

"Đầu năm nay, vẻ ngoài đẹp trai thì có ích gì chứ, anh ta tham gia quân ngũ, không có học thức gì cả, không có một tiếng nói chung nào với mình cả."

Sở Sở nghe giọng điệu của cô ta, chắc là đang gọi điện thoại nói chuyện với bạn thân.

"Còn đặc sắc hơn đó là đi xem mắt mà còn dẫn theo em gái đi chung, em gái anh ta cũng là nghiên cứu sinh, chẳng qua chỉ là nghiên cứu sinh của đại học hạng ba thôi, còn xấu hổ không dám tên trường cho mình biết nữa cơ."

"Chắc là muốn giữ lại thể diện đó mà, dù sao mình và anh ta cũng không có định giao lưu gì."

"Chỉ là trong nhà có ít tiền, mẹ mình nói hai lão già kia chắc cũng không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó thì toàn bộ gia sản sẽ thuộc về anh ta thôi."

"Không cần lo lắng cô em gái kia, mẹ mình và mà mai đã nói qua, chỉ là con riêng, một phân tiền cũng lấy kko được đâu."

"Có thể thử xem như thế nào đã, dù sao vẻ ngoài cũng đẹp trai, không khiến người ta chán ghét lắm."

Cô ta lại 'khanh khách' cười: "Mình không phải chỉ vì vẻ ngoài của anh đâu nhé! Ngoại hình và nội hàm đều quan trọng như nhau cả!"

"Thời đại gì rồi, ai còn nói môn đăng hộ đối nữa! Nói giỡn sao, mình đường đường là nghiên cứu sinh đại học A, sao có thể không xứng với anh ra hả?"

"Yên tâm đi, mình khẳng định có thể bắt được anh ta, nhìn anh ta như vậy chứ cũng chẳng có chủ kiến gì cả, tất cả đều là do em gái anh ta nói thôi còn anh ta chỉ nghe theo, người đàn ông đơn thuần như vậy thì dễ dàng nắm trong tay lắm, sau này có kết hôn chuyện trong nhà cũng do phụ nữ làm chủ thôi."

Sở Sở từ trong nhà vệ sinh bước ra, sắc mặt tối sầm đến mức thật đáng sợ.

"Sao vậy?"

"Anh ăn no chưa?" Thậm chí Sở Sở cũng không tiếp tục ngồi xuống, đứng ở trước mặt cứng ngắc nói với Kiều Sâm: "Ăn no rồi thì đi thôi."

Kiều Sâm vốn đã ăn no, ban nãy khi hai cô nói chuyện nói chuyện phiếm với nhau cậu đã ăn không ngừng rồi.

Cậu nhìn thấy thịt bò trong dĩa của cô vẫ còn nguyên chưa động: "Anh chỉ sợ em ăn chưa no thôi, nếu không cứ ăn thêm một ít đi."

Sở Sở đã bị tức đến no rồi, sao có thể nuốt trôi được nữa. Gọi nhân viên phục vụ lại, lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra thanh toán tiền, Kiều Sâm đi đến giành lấy ví tiền của cô lị, nói: "Không có phép tắc gì vậy, sao có thể để Kiều Kiều tốn kém chứ."

Nói xong cậu lấy một tấm thẻ đưa ra cho nhân viên phục vụ.

Sở Sở cũng không tiếp tục tranh giành với cậu làm gì, anh em ruột thịt thì chẳng cần phải câu nệ chi tiết vụn vặt ấy.

Vừa vặn lúc nhân viên phục vụ cung kính trả lại thẻ ngân hàng cho Kiều Sâm, Tưởng Mộng Huyên từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy hai người muốn rời khỏi, vẻ mặt cô ta biến sắc nói: "Sao lại đi rồi?"

Đồ ăn trong dĩa của cô vẫn còn chưa ăn xong, bây giờ đi sao?

Đã vậy còn không nói một tiếng với cô ta, đúng là quá bất lịch sự!

Hiển nhiên Kiều Sâm cũng hiểu được làm như vậy dường như không lịch sự cho lắm, cậu ngượng ngùng gãi đầu muốn giải thích với Tưởng Mộng Huyên, Sở Sở lại kéo tay Kiều Sâm lại về phía sau lưng cô, lạnh nhạt nói với Tưởng Mộng Huyên: "Ngại quá, đột nhiên có việc gấp cần phải rời đi, hóa đơn đã thanh toán xong, nếu cô Tưởng vẫn chưa ăn xong thì có thể tiếp tục dùng cơm."

Cô nói xong cũng không đợi cô ta trả lời, lôi kéo Kiều Sâm đi về phía thang máy, Kiều Sâm cũng mơ màng quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Mộng Huyên, dường như cô ta tức giận đến không nhẹ, hai ba bước đuổi theo, nói với Sở Sở: "Cô chờ một chút."

Sở Sở dừng lại, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía cô ta.

"Người hôm nay đi xem mắt là anh trai cô chứ không phải là cô." Tưởng Mộng Huyên cũng không nghĩ dễ dàng buông tha Kiều Sâm, mặc dù cậu không quá phù hợp với ý nghĩ của cô ta, nhưng vẫn có thể cố gắng hẹn hò thử, dù sao cậu cũng chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kiều thị, một quả trứng vàng như vậy thì làm thế nào cũng không muốn buông tay.

Mà Kiều Sở này, rõ ràng là muốn phá hỏng cuộc xem mắt ngày hôm nay của bọn họ.

"Nếu như cô có thể thay anh trai mình ra quyết định, tôi không có lời nào để nói, nhưng mà chỉ sợ Kiều lão phu nhân sẽ không đồng ý với cách làm của cô đâu."

Vẻ mặt cô ta kiêu căng mà nhìn về phía Sở Sở, giọng điệu còn mang theo ý tứ trào phúng: "Không cần tôi phải nói cô cũng có thể hiểu được đúng chứ, thân phận của cô vốn đã rất xấu hổ rồi, nay lại vươn tay dài như thế, nhìn xem cô có được cái tư cách này không đi đã."

Đúng là rất xấu hổ, người con gái ngoài giá thú này không thành thật ở trong nhà, còn muốn thổi gió làm trò quỷ, nói ra ngoài còn sợ bọ người khác chê cười ấy chứ.

"Này! Nói hươu nói vượn gì đó hả!" Kiều Sâm không chịu nói cách chuyện của Tưởng Mộng Huyên đối với Sở Sở, lạnh lùng quát lớn: "Em ấy có thân phận gì hả, em ấy là em gái tôi! Còn cô thì là cái thứ gì, có tư cách gì mà nói với em ấy như vậy hả?"

Lúc trước Kiều Sâm vốn yên lặng không hề mở miệng, rất có phong độ thân sĩ, Tưởng Mộng Huyên nghĩ cậu là kiểu người tình cảm chậm chạp không lạnh không nóng, là người đàn ông ngoan ngoãn để cho phụ nữ làm chủ trong gia đình, lại không hề nghĩ rằng, người này một khi đã lên tiếng lại không khách khí như vậy, một chút mặt mùi cũng không để lại cho cô ta.

Trên mặt cô ta có chút không nén được giận dữ.

Sở Sở giữ chặt Kiều Sâm, nhắc cậu đừng nói nữa, trước khi rời đi, cô còn liếc mắt nhìn thoáng qua Tưởng Mộng Huyên, lạnh lùng nói: "Đúng rồi, cô vẫn luôn hỏi trường học của tôi tên gì, nói cho cô biết, đó chính là trường đại học S mà cô bị thiếu mấy điểm không đỗ được đó."

"Còn nữa, anh trai tôi vốn là tốt nhất, cô không xứng với anh ấy."

Tưởng Mộng Huyên tức giận đến mức cả người phát run, mà Sở Sở nắm lấy ống tay áo của Kiều Sâm, lôi kéo anh đang thở phì phò đi vào trong thang máy, giống như phát tiết mà dùng sức chọt chọt nút bấm thang máy.

Kiều Sâm thật sự không nghĩ tới, chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến thôi mà khi trở về cô lại tức giận thành cái dạng này.

"Ai chọc giận em vậy?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Không ai cả." Sở Sở không muốn để cho Kiều Sâm biết nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Mộng Huyên, những lời đó quá khó nghe lại rất tổn thương người khác.

"Có phải cô gái đó chê anh không xứng đúng không?" Kiều Sâm hỏi cô.

"Không phải không phải." Sở Sở nắm lấy tay áo của cậu, vội vàng giải thích: "Chẳng qua là em không thích cô ta thôi."

"Vậy được, không thích thì không cần, sau này anh sẽ tìm một người chị dâu mà Kiều Kiều vừa ý."

Kiều Sâm cũng không vạch trần Sở Sở, nâng tay lên sờ sờ đầu của cô, đĩnh đạc nói: "Được rồi, đừng nóng giận nữa mà."

Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Dù sao, anh nhất định phải tìm chị dâu nào mà vô cùng vô cùng yêu anh, chỉ thích bản thân anh chứ không vì cái khác mới chịu cùng chung sống với anh, nhất định phải tìm người vậy đấy."

Kiều Sâm trấn an vỗ vỗ lên lưng của cô, cười nói: "Lòng em cũng nên khoan dung hơn đi, trước mắt lo mà quản cho tốt chuyện của bản thân em và Lục Xuyên đi."

Lời còn chưa dứt, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy được được mở ra, vài người đàn ông mặc tây trang đi giày da đi đến trước mặt, trong đó có một người, thân hình cao gầy thon dài, khuôn mặt trong trẻo, thân thể cường tráng, lộ ra đôi mắt đào hoa thâm thúy, nốt ruồi lệ màu đỏ thẫm ngay mí mắt chạm vào ánh mắt với cô, trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị nắm lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui