Cô nhóc này lại bắt đầu giả ngu, Hồ Thừa Nghị không biết làm sao chỉ đành đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
Cứ coi như vô tình đụng phải màn hình cho nên video bị đổi đi.
Tô Bối lại tiếp tục xem phim, sau đợt sợ hãi lúc nãy thì cô cũng không dám to gan mạnh dạn như vậy nữa.
Cũng may Hồ Thừa Nghị rất hiểu lòng người nên để cho cô xem hết mấy video hài kế tiếp, lại tạo thêm một danh sách tự phát mới cho cô.
Tô Bối không chớp mắt nhìn màn hình, Hồ Thừa Nghị ngồi trước máy tính hơi lo lắng cô nhóc nhìn màn hình gần như vậy, lát nữa có bị hoa mắt chóng mặt không đây.
Đến bữa trưa, nữ thư ký đưa cơm hộp đã đặt từ trước vào phòng.
Tô Bối ôm quả thông lúc sáng đem từ nhà tới ngồi trên bàn làm việc, chờ Hồ Thừa Nghị cùng ăn.
Nữ thư ký kiềm chế sự kích động trong lòng, ánh mắt không cách nào rời khỏi con sóc bay đang ngồi trên mặt bàn kia.
Trời ơi, trời ơi, Boss đang muốn cô mất máu vì vẻ đáng yêu này sao!!!
Hồ Thừa Nghị “ừ” một tiếng, nhìn đôi mắt cấp dưới mình đang sáng lên, tay không ngừng lấy đồ ăn trong túi ra, nhưng mắt lại dán lên người Tô Bối.
Chờ nữ thư ký bày cơm ra bàn xong xuôi, Hồ Thừa Nghị cầm đũa lên nhắc nhở: “Chưa đi ra sao?”
“Vâng, Boss!” Nữ thư ký lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời.
Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ, sáng nay lúc ra ngoài anh đã đoán được sẽ có kết quả này rồi.
Anh vẫy vẫy đũa, nói với Tô Bối: “Ăn cơm thôi.”
Đợi Hồ Thừa Nghị nói xong câu này, Tô Bối mới bắt đầu ăn.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ cơ trí này của cô nhóc, Hồ Thừa Nghị phải mất rất nhiều công sức mới khiến cho bản thân tin tưởng rằng sau khi ngày thành lập Quốc Gia qua đi thì đã không còn yêu tinh nữa.
Trước kia anh không có thói quen chụp hình, nhưng sau khi bắt đầu nuôi cô nhóc này thì anh đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc Tô Bối cúi đầu gặm hạt thông, anh lấy điện thoại ra chụp một tấm, đáng tiếc lại quên tắt đèn flash, tách một tiếng khiến Tô Bối giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Nhưng sau khi thấy Hồ Thừa Nghị đang chụp mình thì cô lại yên lòng.
Tô Bối nghiêm túc ăn trưa, thấy người đàn ông không chú ý ăn cơm, cô bĩu môi kêu hai tiếng.
“Đừng chụp nữa… Ăn xong rồi chơi tiếp…”
Đáng tiếc Hồ Thừa Nghị không hiểu cô nói gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn thú cưng.
Bắt đầu đăng bài mới.
# Gương mặt chăm chú ăn cơm của Khai Song.
#
Bức ảnh vừa vặn bắt được khoảnh khắc Tô Bối đang ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy to tròn mở lớn, mông ngồi trên mặt bàn, đang ôm quả thông trong lòng, khóe miệng còn chút vụn thức ăn chưa lau sạch.
Rất nhanh đã có người bình luận.
Lầu 1: Đáng yêu như vậy nhất định là con cái nhể.
Lầu 2: Dù là đực hay cái thì sóc bay nước E cũng đều đáng yêu như vậy, nhìn con sóc bay này qua màn hình cũng không phân biệt được giới tính.
Chủ top: Làm sao để phân biệt đực cái?
Lầu 3: Xin hãy gọi tôi là đứa con của thiên nhiên! Được rồi, thực ra trên mạng đều có mà.
Nếu là con đực lúc động dục thì trứng sẽ xuất hiện, nó cực kỳ nhỏ nên rất khó nhìn.
Còn nếu là con cái thì trên bụng sẽ có một thứ rất giống cái túi.
À quên, con đực còn có JJ nữa.”
Chủ top: Cảm ơn lầu trên, để tôi nhìn thử một chút.
Hồ Thừa Nghị sau khi bình luận xong thì rút khăn giấy ra lau miệng cho Tô Bối.
Nhìn dáng vẻ cô nhóc nhà mình thế này có lẽ là con cái rồi.
Về nhà xem kỹ lại một chút mới được, chủ yếu là nhìn xem có JJ không.
Lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh nhếch miệng nói: “Nhóc đang dùng quả thông rửa mặt sao?”
Lúc đầu Tô Bối không hiểu gì cả, sau đó biết là Hồ Thừa Nghị đang trêu chọc mình, cô xấu hổ xoay người lại tiếp tục ăn.
“Đừng, đừng nhìn tôi nữa! Mau, ăn, cơm, đi!” Tô Bối nghiêng đầu qua, trợn to hai mắt lắp bắp nói.
Không biết có đủ hung dữ không nhưng Hồ Thừa Nghị cũng không tiếp tục nhìn cô nữa, anh cầm đũa lên ăn cơm.
Ở công ty chơi một ngày, để nhân viên công ty biết Boss bọn họ đang nuôi một con sóc bay nước E vô cùng đáng yêu.
Hình tượng Hồ Thừa Nghị trong lòng bọn họ trước kia chính là cao lớn uy nghiêm quyết đoán, cho dù có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn khiến hai chân tàn phế cũng không giảm đi bao nhiêu.
Nhưng hôm nay một người đàn ông mạnh mẽ lại nuôi một thú cưng nhỏ bé đáng yêu đến vậy, tương phản quá lớn rồi!
Một trong số ba thư ký, thì nữ thư ký này đã bị Tô Bối hấp dẫn khiến cho cả ngày hôm nay cô nàng không có lòng dạ nào tập trung vào công việc được.
Nhưng hôm nay Boss tan ca đúng giờ, cũng không thấy khiển trách biểu hiện của cô nàng.
Cô nàng còn có chút việc chưa làm xong, còn phải ở lại làm thêm một lúc nữa, lúc nằm dài lên bàn kêu rên: “Aaaa, bà đây bị đáng yêu hóa mất rồi!”
Nữ thư ký khác đang đứng kế bên thu dọn đồ đạc, nói: “Đây chính là nguyên nhân khiến hôm nay cô không thể nào tập trung làm việc được sao?”
“Dù âm thầm quan sát thì cũng không có cách nào kiềm chế được.” Nữ thư ký lên tinh thần nói: “Có đau đớn cũng vẫn vui vẻ.”
Nữ thư ký kia thu dọn đồ xong chuẩn bị ra về: “Năng lực chịu đựng của Boss hay thật, chưa bao lâu đã thoát khỏi biến cố để bước ra ngoài rồi.
Nếu cả đời này tôi không thể đi lại được, có lẽ phải thêm nửa năm nữa tôi mới dám ra đường.”
“Dù sao thì cũng có rất nhiều người ở công ty chờ Boss.”
“Haizz được rồi, tôi đi trước đây.”
Hai người tạm biệt nhau.
Hồ Thừa Nghị đưa Tô Bối về nhà.
Sóc bay nước E là loài động vật hoạt động về đêm, nhưng thói quen của cô nhóc này lại thay đổi rất nhiều.
Đáng tiếc là dù có đổi như thế nào thì cũng không thoát được cảnh ban ngày ngủ gà ngủ gật, đêm xuống lại tỉnh táo.
Lúc này cô nhóc đang vùi mặt trong chăn trên đầu gối của Hồ Thừa Nghị, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, ngủ không biết trời trăng mây đất gì.
Thời gian còn sớm, đợi một lúc nữa ăn tối thì gọi dậy cũng được.
Hồ Thừa Nghị nâng Tô Bối lên, nhìn cô nhóc cuộn người thành một cục mềm mại, cái đuôi to phủ lên cả người.
Ừm, mấy người kia nói gì nhỉ?
Nhìn xem có JJ hay không là sẽ biết được giới tính.
Anh cẩn thận nhớ lại, hình như trước giờ mình chưa bao giờ thấy thì phải..