Tô Bối nằm dài trên bàn, cô lười phản bác lại.
Nhìn lại em gái Hồ, trong đầu cô xuất hiện những suy nghĩ khác nhau.
Nói thật thì ở Hồ gia, ngoài Hồ Thừa Nghị ra thì cô không quen ai cả.
Với ông nội thì cô chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa ông cũng đã đồng ý cho cô và Hồ Thừa Nghị ở bên nhau, nên Tô Bối không ghét ông.
Nhưng mà Hồ Thủy Đồng này, Tô Bối lại không thích cô ta.
Theo trực giác của mình, cô cảm thấy lúc người nhà bị bệnh, mấy người thân thật sự không nên luống cuống tay chân để làm cho bệnh nặng thêm.
Bây giờ cô là chị dâu của cô ta, nếu bên cạnh cô xuất hiện hoa đào, không phải là nên ngăn cản lại ngay lập tức sao?
Coi chị dâu của mình vẫn là người độc thân sao?
Trình Mặc nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, cậu ta nhìn về phía Tô Bối.
Tô Bối chậm chạp nói: “Tớ đã có người mình thích rồi.”
Những tia sáng trong đôi mắt cậu ta biến mất.
Giữa tự nhiên và xã hội, đa số mọi người đều chọn tự nhiên.
Vậy nên số lượng học sinh nam nữ ở lớp 12-5 ít đến đáng thương.
Còn bị gọi là miếu hòa thượng.
Khó khăn lắm mới xuất hiện một nữ sinh, kết quả là hoa đã có chủ.
Tô Bối đứng dậy, nói: “Em gái à, em dẫn chị đi vệ sinh đi.”
Ở trường học, Tô Bối không muốn người khác chọc ghẹo cô là con nhỏ cà lăm.
Nên trước khi nói chuyện, cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Hoặc là không nói lời nào, hoặc là nói câu ngắn.
Hồ Thủy Đồng cầm tay Tô Bối, dẫn cô đến nhà vệ sinh.
Tô Bối đi ra khỏi lớp học, lúc đi đến cầu thang thì dừng lại.
Cô nheo mắt lại nhìn cô ta, khiến Hồ Thủy Đồng cảm thấy hơi sốc nhẹ.
“Sao vậy?”
Cô ta hỏi ngược lại.
Tô Bối giơ tay lên chỉ vào ngón áp út của mình, dù lúc này cô không đeo nhẫn: “Chị với anh em đã có hôn ước rồi.”
“Đương nhiên em biết rồi.” Hồ Thủy Đồng lớn tiếng giải thích: “Nhưng mà chị dâu à, ở đây chính là trường học đó, trường học không cho phép yêu đương đâu.
Hơn nữa chị và anh Hồ chuẩn bị đính hôn, nếu bị bạn học biết thì chị sẽ bị xa lánh.”
“Tại sao?” Tô Bối hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi, bởi vì chị với mọi người khác nhau.
Nếu như chị bị bạn học biết, chị chính là phụ nữ đã kết hôn rồi.”
Tô Bối đi ngang qua cô ta, vừa đi vừa nói: “Ừ, nhưng mà em đừng trực tiếp phủ nhận như vậy.
Người khác không hỏi, em cũng đừng nói ra.”
Nhớ lại cảnh vừa rồi em gái gấp gáp phản đối, Tô Bối cũng không sợ cô ta nói ra.
Cái này có lợi ích gì sao?
Cô đến trường là để đi học mà thôi.
Hồ Thủy Đồng bị Tô Bối bỏ lại, cô ta dậm chân tức giận quay về lớp mình.
Đến giờ ăn trưa, bạn học muốn mang Tô Bối tới nhà ăn để chiếm chỗ.
Nhưng mà Tô Bối lắc đầu, cô không đi đâu.
Cô lấy túi đồ ăn vặt từ trong cặp sách của mình ra, tất cả đều là đậu phộng, quả hạch: “Tớ ăn cái này là được rồi.”
Tô Bối cắn một miếng, hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”
“Bụng tớ đói muốn chết rồi, đương nhiên là phải đi ăn cơm chứ.
Khó trách cậu lại gầy như vậy.”
Bạn học nói xong thì chạy đi.
Tô Bối ngồi tại chỗ vui vẻ ăn bữa trưa của mình.
Sau đó…
Nhận được một cuộc gọi của Hồ Thừa Nghị.
“Em ăn cơm chưa?”
“Dạ rồi.” Tô Bối trả lời, lại nhét thêm hạt đậu phộng vào trong miệng.
Thật là thơm quá đi.
Dù sao Hồ Thừa Nghị cũng không thấy cô đang làm gì.
“Call video đi.”
Tô Bối ngây người tại chỗ, cô vội vàng từ chối: “Không, không được.
Em đang ăn cơm, cơm trong trường học, bạn học khác, khác nhìn thấy sẽ không, không tiện.”
Hồ Thừa Nghị bất lực xoa huyệt thái dương của mình, bây giờ anh cũng đang ăn cơm.
Chẳng qua đột nhiên nhớ tới chuyện này, nên đã đặc biệt gọi cho cô.
Anh múc một muỗng cơm lên, nói: “Bối Bối à, lúc em căng thẳng em sẽ nói cà lăm.
Em không chịu ăn cơm nữa à, lại ăn đồ ăn vặt sao?”
Tô Bối thấy mình không nói dối được, nên biết điều thừa nhận.
Hồ Thừa Nghị không còn lời nào để nói, lúc anh không có ở bên cạnh Tô Bối thật sự không thể chăm sóc cô được.
Không nghe thấy giọng nói của Hồ Thừa Nghị, Tô Bối tưởng là anh đang giận, đúng là đàn ông thích dỗ dành.
Cô ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
“Khụ! Khụ!”
Hồ Thừa Nghị bị sặc.
Tô Bối nhìn thấy Trình Mặc đứng trước cửa lớp, trên tay cậu ta còn đang cầm hộp cơm.
Giờ phút này lại ngu ngơ nhìn Tô Bối.
Tô Bối nhìn cậu ta, mấy chữ hiện lên trên mặt cô.
Lúc ghép lại ra năm chữ, cậu đang làm gì vậy?
Ngược lại Trình Mặc lắp ba lắp bắp nói: “Không, không có gì.
Tớ không làm phiền cậu nữa.”
Cậu ta mang theo cơm hộp chạy ra khỏi lớp.
Tô Bối tự hỏi không biết cậu ta bị làm sao.
Cô quay đầu lại nói với Hồ Thừa Nghị ở đầu dây bên kia: “Không, không nói nữa.
Về nhà chúng ta nói sau.”
Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Mặc dù cô rất muốn nghe lời Hồ Thừa Nghị, nhưng mà đồ ăn ngon nằm ngay trước mặt không thể bỏ qua được.
Tô Bối mang thùng rác ở phía sau lớp học để dưới chân mình, cô lập tức ói vào bên trong.
Lúc này mấy bạn học đi ăn trưa cũng quay lại.
Có người đi tới hỏi: “Này Tô Bối, buổi trưa cậu ăn cái này hả?”
Tô Bối gật đầu nhìn cô ấy, thầm nghĩ là không sao đâu.
Lúc ở dạng nguyên hình, cô đều ăn vậy mà.
Cũng không thấy bị chết đói gì cả.
Nhưng mà hình như gần đây cô hơi gầy thì phải?
“Vậy Trình Mặc đâu rồi? Không phải cậu ta mang cơm đến cho cậu sao?”
Tô Bối trả lời: “Tớ có thấy cậu ta, nhưng mà cậu ta không đi vào lớp.”
Người nọ gãi đầu nói câu thật kỳ lạ, rồi xoay người rời đi.
Giờ phút này, Trình Mặc đang nói chuyện với Hồ Thủy Đồng: “Không phải cô nói Tô Bối không có bạn trai sao?”
“Đúng vậy, không có bạn trai thật mà.” Hồ Thủy Đồng vừa nói, vừa nhìn lướt qua hộp cơm trên tay cậu ta.
“Cho Tô Bối sao, chị ấy rất biếng ăn, cậu đừng phí tâm tư như vậy.”
“Ai nói với cô chuyện đó vậy, mới vừa rồi tôi vừa nghe Tô Bối nói chuyện điện thoại, cô ấy….” Dù sao cũng là học sinh cấp 3, Trình Mặc xấu hổ nói ra.
Cuối cùng cậu ta nói: “Cô ấy gọi điện cho một người đàn ông khác.”
“Có lẽ là bạn thôi.” Hồ Thủy Đồng lơ đễnh nói.
“Nhưng tôi nghe cô ấy gọi đối phương là chồng.”
Sắc mặt của Hồ Thủy Đồng có chút khó coi, thấp giọng nói: “Thế sao?”
“Nhưng mà lúc trước cô nói….”
Hồ Thủy Đồng chen ngang: “Tôi nói không có là không có, chuyện này cậu khỏi cần lo lắng, nếu cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi nhanh đi.
Sao thế, ai ngăn cản cậu à.”
“Nhưng mà…”
“Hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn với nhau, thích nhau hay không thì cũng là chuyện riêng của bọn họ.
Tốt nhất là cậu nên mặt dày một chút, dù sao không theo đuổi thì không còn cơ hội đâu.” Hồ Thủy Đồng nói nhanh.
Cô ta nói xong thì trực tiếp rời đi.
Trình Mặc tức giận vứt hộp cơm xuống đất, một chút dầu mỡ bắn trên đất dính lên đồng phục học sinh của cậu ta.
“Bạn học này, cậu cứ quét dọn chỗ này thoải mái đi nha.” Một nam sinh vui vẻ đi tới, cầm cây chổi đưa cậu ta.
Gương mặt Trình Mặc lại đen đi.
Tiết học buổi chiều khá nhàm chán, hơn nữa có rất nhiều học sinh cảm thấy mệt mỏi.
Nhất là tiết học thứ năm, mọi người đều đang cố gắng nghe giảng bài.
Tô Bối lại khác với mọi người xung quanh, cô đã thành công thay đổi giờ làm việc và thời gian nghỉ ngơi.
Hơn nữa những kiến thức này rất thú vị, mặc dù trong giờ học khá mệt mỏi nhưng bài học rất bổ ích.
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, nhưng Tô Bối vẫn đọc sách, cô có nên đăng ký lớp tự học buổi tối không đây?
Cô sợ trong lúc mình ngủ sẽ biến lại nguyên hình.
Bên trường học giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần cô viện cớ sức khỏe yếu là được.
Tô Bối mang cặp đi kiếm giáo viên chủ nhiệm để lấy thẻ học sinh.
Cũng may cho cô, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm vẫn ở trong phòng văn phòng.
Tô Bối đeo thẻ học sinh lên cổ, nói cảm ơn xong liền rời đi.
Một thầy giáo ngồi bên cạnh nhìn theo bóng lưng của Tô Bối, đợi cô rời đi thì bắt đầu hỏi: “Đây chính là học sinh nhờ quan hệ để nhập học sao?”
“Ừ.”
“Cô bé đó thế nào? Có gây ra chuyện phiền phức gì không?”
“Cô bé rất đàng hoàng, học hành rất nghiêm túc.
Nhưng mà nền tảng học tập lại không tốt lắm.” Cô chủ nhiệm bất lực than thở.
“Bên nước E như vậy thế đấy, không như nước chúng ta bắt phải học thuộc, ghi nhớ nhiều năm.
Nhưng mà con bé có tinh thần học tập là được rồi.
Lớn lên xinh đẹp như thế, còn đặt trong miếu hoà thượng của cô nữa, nhìn cũng bổ mắt phết ấy chứ.”
“Thôi đi, tôi chỉ hy vọng cô bé đó không yêu đương sớm là tốt rồi.”
Tô – yêu đương sớm – Bối hắt xì một cái.
Cô xoa xoa lỗ mũi đi ra khỏi trường.
Có nhà gần trường cũng tiện lợi đấy chứ.
Lúc về cô có đi ngang qua chợ bán rau, nhưng Tô Bối không ghé vào mua.
Mặc dù ở nhà có đầy đủ bếp núc, nhưng cô không định nấu ăn.
Nhưng đi được nửa đường, cô nhận được tin nhắn của Hồ Thừa Nghị.
Anh muốn qua nhà cô.
Lúc này Tô Bối mới bắt đầu sợ, cô cũng biết điều quay lại chợ mua đồ ăn.
Cô mang về nhét đầy tủ lạnh, nhìn cũng khá đầy đủ.
Sau đó cô chuẩn bị đi nấu cơm, lấy điện thoại ra tìm kiếm công thức nấu ăn.
Ít nhất thì cũng phải giả bộ nấu ăn.
Hồ Thừa Nghị đến khá đúng lúc, cơm trong nồi vẫn còn chưa chín.
Tô Bối thầm nghĩ, vậy thì cô có thể tạm thời không đi làm thức ăn rồi.
Nếu Hồ Thừa Nghị không ở lại lâu, mà cô cũng không đi làm thức ăn vậy thì cô chỉ cần ăn cơm thôi.
Hôm nay Hồ Thừa Nghị không ngồi xe lăn, anh dùng gậy để chống đi.
Tô Bối nghi ngờ nhìn anh, Hồ Thừa Nghị giải thích: “Trước nhà em có rất nhiều bậc thang, không dùng xe đi lên được.”
“Vậy tài xế đâu?”
“Hắn đang đợi ở dưới.” Hồ Thừa Nghị quan sát ngôi nhà nhỏ của Tô Bối, anh cũng khá hài lòng.
Mặc dù nhà không lớn lắm, nhưng Tô Văn Thư đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.
“Em ăn cơm chưa?”
Tô Bối lắc đầu, nói: “Em chưa ăn.
Em còn chưa nấu cơm xong.”
Hồ Thừa Nghị cau mày nhìn Tô Bối từ trên xuống dưới, anh hỏi: “Em biết làm thức ăn sao?”
Tô Bối chột dạ.
Cuối cùng cô lắc đầu ý là không biết.
Hồ Thừa Nghị nói: “Để anh làm cho.”
Gương mặt Tô Bối lập tức biến sắc, cô cảm thấy tình hình bây giờ không ổn.
Cô đi đến trước chặn anh lại: “Anh biết làm thức ăn sao?”
Hồ Thừa Nghị “ừ” một tiếng, trước kia thì anh không biết làm, nhưng sau khi đi nghĩa vụ quân sự xong thì anh học được.
Cũng không nên để mình chết đói được.
Tô Bối khóc không ra nước mắt, Hồ Thừa Nghị chỉ đơn giản làm hai món một canh.
Tô Bối ngồi trước mặt anh, gương mặt nhỏ rất đau khổ.
“Ăn đi.” Hồ Thừa Nghị lời ít ý nhiều.
Anh ngồi đó nhìn Tô Bối ăn, hình như cô có vẻ gầy đi rồi, ôm vào toàn là xương không.
Tuy Tô Bối mất hứng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn.
Lúc ăn cơm, Tô Bối không có kể mấy chuyện xảy ra trong trường cho Hồ Thừa Nghị nghe, hôm nay là một ngày khá xui.
Ngay cả Hồ Thủy Đồng cũng không thích cô.
Nhưng cô chưa động chạm gì cô ta, cùng lắm là có Hồ Thừa Nghị đứng giữa cô và cô ta thôi.
Bởi vì Hồ Thừa Nghị nên không thích cô sao? Nhìn cô bé đó không giống như muốn cướp sản nghiệp Hồ gia lắm, nhưng mà tại sao lại gây khó dễ với Hồ Thừa Nghị nhỉ? Nhưng cô nhớ lúc ở Hồ gia, cô ta rất nhiệt tình với mấy anh chị khác.
Không thấy lạnh nhạt ai cả.
Tô Bối cứ ngồi đó vừa ăn vừa suy nghĩ trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Thừa Nghị mang chén đi rửa.
Bởi vì bị ép ăn thức ăn vào bụng, nên Tô Bối không còn sức đuổi Hồ Thừa Nghị đi.
Đau khổ đã qua rồi.
Tô Bối nằm trên ghế sofa đụng vào chân Hồ Thừa Nghị, hỏi: “Lúc trước không phải anh vẫn ngồi xe lăn sao? Sao giờ lại dùng nạng rồi?”
Cô tưởng hai chân Hồ Thừa Nghị không còn sức lực nào nữa.
“Lúc trước anh sợ bị trật khớp nên không đứng lên đi.”
Tô Bối ngạc nhiên mừng rỡ, vậy Hồ Thừa Nghị có thể đứng lên đi bộ được sao?
Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Bối, nói: “Không sao đâu, còn phải tùy theo việc điều trị tiếp theo nữa.” Mặc dù kết quả không mấy khả quan lắm.
Tô Bối nhớ tới mấy lần trước cô hay ngồi trên đùi anh, cô lo lắng hỏi: “Em không làm anh bị thương chứ?”
Hồ Thừa Nghị ôm cô vào lòng, nói: “Không sao, em rất nhẹ nên lúc ngồi trên đùi, anh không có cảm giác gì cả.”
Tô Bối nhìn anh, nũng nịu nói: “Em ăn quả hạch được không?”
“Không được.” Hồ Thừa Nghị từ chối.
Anh ôm Tô Bối vào lòng, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Mặc cho Tô Bối làm nũng trong lòng mình, anh vẫn không mềm lòng, chẳng qua là…..
Sao anh lại có cảm giác mình đang nuôi con gái vậy?
Tô Bối học cách làm nũng mà mẹ đã dạy, cô làm cho giọng mình mềm mại hơn, khẽ nói bên tai Hồ Thừa Nghị: “Đi mà, chồng ơi~”
Hồ Thừa Nghị bị hơi thở của cô làm cứng người lại, trong tim anh giống như có lông ngỗng mịn quét qua.
Anh muốn thu hồi lại câu nói vừa rồi…..