Thật ra đối với Tô Bối mà nói, việc tổ chức lễ đính hôn chỉ để cho mọi người biết Hồ Thừa Nghị chính là người của cô.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, cuộc sống của cô không gặp ảnh hưởng gì.
Nói đúng ra, cái câu sắp chuẩn bị thi của cô chủ nhiệm mới khiến mọi người phản ứng rất lớn.
Thi, thi……
Hai ngày nay, đầu óc Tô Bối cứ quay cuồng khi nghĩ đến việc thi cử, làm cô tức đến mức chả muốn ăn gì.
Gần đây Hồ Thừa Nghị cũng khá bận bịu, không đến chỗ cô nhiều nữa.
Hôm nay sau khi tan học về, Tô Bối dọn dẹp lại nhà.
Lúc đi xuống dưới lầu, cô đã gặp được chị hai đang đợi mình.
Đối phương mặc đồ rất tinh xảo, từ quần áo đến trang sức, kiểu tóc ăn mặc nhìn rất trendy.
Tay chị ta xách theo một chiếc túi nhỏ, dựa người vào chiếc xe hơi sang trọng nhìn cô.
Thấy Tô Bối đi xuống, chị ta ngoắc ngoắc tay lại: “Bối Bối.”
Giọng nói của chị ta khiến Tô Bối nổi hết da gà, chị ta nhiệt tình như vậy với cô từ bao giờ thế? Mà chắc cũng không đến mức đó đâu.
Hồ Thừa Nghị lo lắng cô sẽ bị những người này lừa gạt, nên anh đã tỉ mỉ giải thích mối quan hệ của từng người trong nhà, cùng với mấy lợi ích liên quan.
Chị hai không phải là người thừa kế sau này, nhưng chị ta vẫn chưa từng bỏ cuộc.
Thật ra chị ta cũng khá giỏi, tự mình mở một cửa hàng, thu nhập hàng tháng cũng không kém.
Gần đây chị ta có ý định phát triển cửa hàng đó thành một chuỗi cửa hàng.
Sở hữu được cửa hàng sinh lời ở thành phố L, một nơi có chỉ tiêu rất cao này đối với mọi người mà nói thì đủ rồi.
Nhưng dã tâm của chị ta lại rất lớn, chị ta để ý nhất chính là sản nghiệp mấy đời truyền nhau của Hồ gia.
Dĩ nhiên chưa nói đến chuyện giới tính, vẫn có Hồ Thừa Nghị cản trở chị ta.
Không biết hôm nay chị ta tới tìm cô làm gì, trong lòng Tô Bối nổi lên nghi ngờ.
Tiếc là hai người đã nhìn thấy nhau, cô không thể giả bộ như không quen, quay đầu rời đi được.
“Sao thế?” Tô Bối hỏi.
Chị hai nắm lấy tay Tô Bối, vừa nói vừa dắt cô lại gần xe: “Em với Hồ Thừa Nghị đính hôn lâu vậy rồi, là do chị não cá vàng nên quên tặng quà cho em.
Hôm nay rảnh rỗi được một chút, Bối Bối này, em có muốn đi chơi với chị hai không?”
“Nơi nào vậy ạ, chỉ sợ chị hai bận rộn không có thời gian.
Chị mang quà cáp tới làm gì, có lòng là được rồi.”
Tô Bối qua loa lấy lệ nói với chị ta, đồng thời cô cũng đang chê bai trong lòng.
Nếu như người nào thật sự có lòng thì đã tặng quà từ sớm rồi, còn đợi đến tận hôm nay mới tặng sao?
Tô Bối thấy chị ta cứ nhất quyết kéo cô lên xe, cô cũng đi lên nhưng không ngồi ghế cạnh tài xế, cô ngồi ở phía sau.
Thừa dịp chị ta lái xe, cô lén lén nhắn địa chỉ cho Hồ Thừa Nghị.
Để tránh cho việc tối nay Hồ Thừa Nghị có tới nhưng không thấy cô ở nhà hay trong trường, cô sợ anh sẽ lo lắng quá mức.
Sau khi gửi xong, cô cũng không để ý Hồ Thừa Nghị có rep lại hay không.
Tô Bối cất điện thoại di động vào túi, mặc kệ chị hai đang chở cô đến nơi nào.
Trước hết không tính đến việc “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, mấu chốt là bây giờ chị ta không làm chuyện gì xấu.
Vẫn là đến đợi thêm một lúc nữa, dù sao cô cũng phải cẩn thận đề phòng chị ta.
Chị hai mang Tô Bối đi mua một chiếc vòng ngọc nước, loại này rất tốt nên giá cả của nó rất cao.
Tô Bối vốn muốn từ chối, nhưng chị ta lại bày ra bộ dáng em thử không nhận xem.
Tô Bối chỉ có thể nhận lấy.
Giữa đàn bà phụ nữ với nhau, mua sắm chính là chủ đề thú vị nhất từ trước đến nay.
Dĩ nhiên cái này còn tùy thuộc vào bạn là rich kid hay là đỗ nghèo khỉ.
Tô Bối là người không bao giờ thiếu tiền, chị hai cũng vậy.
Nhưng mà đi dạo lâu như thế, cô cũng mệt mỏi chứ bộ.
Chị hai mang Tô Bối đi ăn tối, thật ra Tô Bối không muốn ăn chút nào, nhưng khi nghĩ đến việc dù không thích nhưng vẫn ráng ăn, cô cũng phải cố gắng nuốt xuống.
Chị hai nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nói chuyện một lúc lâu chị ta nói: “Được, tôi sẽ qua liền.”
Chị ta cúp điện thoại nhìn Tô Bối nói: “Trong tiệm của chị đột nhiên xảy ra chút chuyện, chị phải đi trước nên không đưa em về nhà được.
Nhưng chị sẽ gọi tài xế đến cho em, em cứ ăn cơm tiếp đi, chút nữa xuống em sẽ thấy hắn.”
Chị hai đứng dậy dỗ dành Tô Bối: “Bối Bối, hy vọng hôm nay em có một khoảng thời gian vui vẻ.
Chị đi tính tiền đây.”
Tô Bối không lên tiếng, cô cầm ly nước lên uống.
Cô nhìn ra bên ngoài, lúc này rất khó để chờ xe đưa đón tới, nhưng mà chắc quanh đây sẽ có taxi.
Chị ta còn có ý tốt gọi tài xế cho cô nữa, không nói chơi đấy chứ.
Định giở trò quỷ à?
Nếu như là tài xế bên Hồ gia thì Tô Bối còn có thể yên tâm, còn là người xa lạ thì cô vẫn nên cẩn thận phòng bị.
Tô Bối không có hứng ăn cơm, sau khi đi xuống lầu cô đã thấy một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe trong đám người qua lại.
Nhìn khí chất và ăn mặc như vậy, hẳn là tài xế.
Nhưng không phải là tài xế bên Hồ gia mà cô quen biết, Tô Bối định đi vòng qua anh ta bắt taxi về nhà.
Nhưng lúc đi lại gần, đột nhiên cô lại đổi ý.
Đây cũng là một cơ hội tốt nhỉ.
Cô đi tới hỏi người đàn ông kia: “Chị hai kêu anh tới đây sao?”
“Nếu như người cô nói chính là cô hai Hồ gia thì đúng là tôi rồi.” Tài xế cười nói.
Tô Bối nhìn hắn, mặc dù hắn tự tay mở cửa xe nhưng cô không đi vào.
Nụ cười của người đàn ông này nhìn rất thô tục.
“Anh có khát không, có nước này.” Vừa nói, Tô Bối vừa đưa cho hắn một chai nước suối.
Chai này cô mới vừa mua, chưa có uống.
Có lẽ tài xế đang rất khát, hắn mở nắp chai ra uống từng ngụm từng ngụm.
“Cảm ơn cô nhiều.”
Tô Bối cười cười, cô đưa tay đóng cửa xe lại, nhìn tài xế nói: “Chị hai cho anh bao nhiêu tiền vậy?”
Tài xế trả lời: “Chỉ là lương tháng bình thường thôi, chúng tôi chở khách mấy chuyến cũng chả kiếm được nhiêu tiền.
Cô cũng thấy đấy…..”
Tô Bối xen ngang lời hắn nói, cô hỏi: “Tôi không hỏi lương tháng của tài xế taxi là bao nhiêu, mà tôi hỏi tiền làm thêm của anh, chị ta trả anh bao nhiêu tiền?”
“Cô nói gì vậy, tôi không hiểu lắm.” Người đàn ông đó đang nói dối.
Sắc mặt của hắn thay đổi, nhất định là Tô Bối đã đoán được.
Nếu tối nay làm không được nhiệm vụ này, chắc chắn sẽ không lấy được một cắc nào.
Mà bây giờ lại bị phát hiện ra, mọi chuyện sẽ khó khăn lắm đây.
Không thể nào phí công vô ích được.
Tô Bối tự chỉ mình: “Tôi có thể trả tiền cao hơn chị ta, vậy anh có đồng ý giúp tôi không? Tối nay chị ta giao nhiệm vụ cho anh làm nhỉ, nếu không làm được sẽ không nhận được một chút tiền bạc nào đâu.”
Lời của Tô Bối như đâm trúng điểm yếu trong lòng hắn, hơn nữa cô vẫn còn tiếp tục công kích: “Tôi để cho anh nhận được tiền hoa hồng từ tôi, không chỉ có thể nhận được số tiền với cái giá cao hơn, mà còn không xảy ra chuyện gì.
Anh thật sự không suy nghĩ kỹ lại sao?”
Sắc mặt tài xế liên tục thay đổi.
Tô Bối lại nói với hắn: “Bắt cóc tống tiền hoặc là hủy hoại thanh danh của tôi, dù sao thì những chuyện này đều sẽ liên quan đến Hồ Thừa Nghị đúng không? Nhưng những chuyện tôi muốn anh làm rất đơn giản, để tỏ lòng thành ý này, tôi có thể ra cái giá cao hơn chị hai.”
Chuyện quan trọng phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nếu hắn đã vì tiền mà làm những việc này, chắc hẳn đời sống sinh hoạt của hắn đang rất thiếu thốn.
“Cô nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả.
Bây giờ cô muốn đi đâu, hay để tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần, để tôi gọi Hồ Thừa Nghị đến đón tôi.” Nghe Tô Bối nói như vậy, mặt tài xế có chút khó coi.
Tô Bối nói tiếp: “Anh cũng biết tiểu biệt thắng tân hôn* mà.”
*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
“Hồ Thừa Nghị…” Tài xế lặp lại cái tên này.
Tô Bối gật đầu, xem ra hắn cũng biết Hồ Thừa Nghị, hơn nữa còn rất kiêng dè anh.
Tô Bối xua tay nói: “Tôi đi đây.”
Nếu là suy đoán của cô sai, những lời vừa nãy được truyền đến tai chị hai, cô chỉ cần nói là do đến tuổi dậy thì nên suy nghĩ nhiều.
Còn nếu là thật, người đàn ông này nhất định sẽ nói cho chị ta biết, đến lúc đó chắc hai người các cô sẽ đấu đá với nhau dữ dội lắm.
Tô Bối đi được vài bước, người đàn ông phía sau do dự nói: “Cô khoan đi đã…”
Tô Bối xoay người lại nhìn hắn, hắn nói: “Cô thật sự có thể cho tôi nhiều tiền hơn sao?”
“Điều kiện tiên quyết là tôi phải biết chị ta muốn anh làm gì, cho anh bao nhiêu tiền.” Tô Bối híp mắt lại, gian xảo nói.
Ha, cá đã mắc câu.
Thời gian từ chiều đến bây giờ chị ta toàn giả bộ mình rất vui vẻ, nhưng trên thực tế lúc cô không để ý, chị ta lại tủm tỉm cười một mình.
Nếu Tô Bối nói chị hai sẽ không làm mấy chuyện như vậy, ngay cả cô cũng chẳng tin đâu.
Hồ gia thuê rất nhiều tài xế, bọn họ cũng không nhận thêm tiền, nên không cần phải làm màu đi tìm tài xế khác, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đã thấy sai sai rồi.
Người đàn ông nói: “Nói chuyện ở bên ngoài không tiện lắm, chúng ta vào trong xe đi.”
“Một mình anh vào được rồi, tôi sẽ đứng ở ngoài xe nghe anh nói.
Anh chỉ cần nhỏ tiếng lại một chút, người bên ngoài không ai nghe đâu.” Tô Bối tính toán rất kỹ càng.
Vừa rồi lúc đi ra khỏi nhà hàng, cô đã nhắn tin cho Hồ Thừa Nghị biết, không biết chừng nào anh mới tới đây.
Tài xế thấy Tô Bối không buông lỏng phòng bị, hắn chỉ có thể nghe theo yêu cầu của cô mà làm.
“Thật ra cô ta muốn tôi chụp ảnh nude của cô với mấy gã đàn ông xấu xí, sau đó dùng mấy tấm ảnh đó uy hiếp cô làm theo lời cô ta.”
“Ảnh nude?”
“Chính là….”
Hắn chưa nói xong, Tô Bối đã xua tay: “Tôi biết rồi, bỏ chuyện này sang một bên đi, còn chuyện gì khác không?”
“Không còn nữa.”
“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Tô Bối khiếp sợ nói, kế hoạch gì đơn giản vậy.
“Cô ta chỉ cần bỏ tiền ra, chúng tôi là người sẽ lên kế hoạch chi tiết cụ thể.” Người đàn ông nói.
Vốn là chuyện hợp tác với Tô Bối không phải là một lựa chọn sáng suốt, nhưng mà nhìn cô rất ngây thơ, không giống với mấy người khôn ngoan nhìn xa trông rộng chút nào.
Hơn nữa lại còn nhận nhiều tiền hơn lúc trước, chỉ có thằng ngu mới không chịu làm.
Kế hoạch này của chị hai đã thất bại, chắc chắn sẽ có thêm một đống kế hoạch khác nhắm vào cô, nhưng lần sau sẽ dễ ăn như này sao?
Tô Bối nheo mắt lại, chúng tôi sao? Xem ra đây là một đội chuyên gây án.
Lợi hại thật.
“Không tệ nha, chồng tôi tới rồi kìa, tôi đi trước đây.” Tô Bối thấy xe của Hồ Thừa Nghị đến, cô vội vàng vẫy tay.
Người đàn ông kia níu tay cô lại: “Không phải là cô nói muốn hợp tác sao?”
Tô Bối nói: “Hợp tác chứ, cảm ơn tin tức của anh nha.
Nhưng chỉ sợ chủ cũ của anh thất vọng rồi.”
Người đàn ông thẹn quá thành giận, hắn nắm chặt tay Tô Bối kéo cô vào trong xe, đây là muốn lái xe chạy lấy người.
Lúc chiếc xe khởi động, người đàn ông cảm thấy tay mình trống không, không thấy tay Tô Bối đâu.
Mà xe đã chạy được một đoạn đường.
Lúc hắn thò đầu nhìn ra ngoài, Hồ Thừa Nghị đã chạy đến bên người Tô Bối.
Thấy hắn nhìn quay đầu nhìn lại, Hồ Thừa Nghị cười lạnh giơ súng lên.
“Còn chưa biến sao?”
Người đàn ông vội vàng đạp chân ga bỏ chạy.
Thật ra Tô Bối biến cánh tay của mình về lại nguyên hình, mà móng vuốt ở dạng nguyên hình rất nhỏ, tên đó sao mà bắt được.
Thấy Hồ Thừa Nghị cầm súng, Tô Bối la lên.
Anh vội vàng cất đi rồi nói với cô: “Anh có giấy phép sử dụng súng, nhưng mà ở đây là nơi công cộng nên không thể tùy tiện lấy ra được.
Mấy ngày nay anh gặp chút phiền phức, nên cầm theo bên người.”
Tô Bối gật đầu, cô cũng không hỏi anh đã gặp phiền phức gì.
Dù sao Hồ Thừa Nghị không nói, cô cũng không hỏi.
Bởi vì Hồ Thừa Nghị không muốn nói chuyện đó ra, mà cũng không muốn có người hỏi mới nói chuyện ấy ra.
Tô Bối nói rõ nguyên nhân hậu quả những việc xảy ra tối hôm nay, Hồ Thừa Nghị nghe xong trả lời: “Xem ra là do mấy ngày nay anh ép cô ta.”
Tô Bối nói: “Nhưng mà tên vừa nãy ngu thật, chỉ vài câu đơn giản thôi là đã tin em muốn hợp tác với hắn.”
“Chắc là em đã nói trúng điểm yếu của hắn nên mới như vậy.”
Đã là người yêu tiền như mạng, tiền ở bên chị hai đã không lấy được, nếu hợp tác với Tô Bối thì có thể nhận được nhiều hơn, sao lại không làm được?
Mấu chốt chính là gương mặt ngây thơ này của Tô Bối, khiến người khác rất khó để nghi ngờ cô.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Tô Bối vội vàng nói.
“Để anh giải quyết.” Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng nói.
Tô Bối gật đầu đồng ý: “Vậy em có thể thoải mái ôn tập để thi rồi.”
Trời đất bao la, thi cử là quan trọng nhất.
QAQ.
Tên tài xế vừa rồi của chị hai cũng thật là, chỉ vì tin vào dáng dấp non nớt của cô, với mấy lời nói bình thường giả bộ uyên thâm mà biến thành kẻ ngu.
Cô cũng không phải là người tùy tiện như vậy, một người không mấy nhiệt tình lại đột nhiên lại gần mình, nếu không phải là hồi tâm chuyển ý thì chắc chắn trong lòng có quỷ rồi..