Tô Bối ôm quả thông bay về hốc cây của mình.
Trên đường về, cô tình cờ gặp ông gà gô mà mấy bữa trước mình từng gặp.
Gà gô đang đứng đó cào đất, không biết là để làm gì nữa.
Thấy Tô Bối tới gần, ông đứng thẳng người dậy nói: “Cháu đi vào biệt thự hả?”
Tô Bối thành thật gật đầu.
Gà gô ngừng cào những chiếc lá ẩm ướt trên mặt đất, nói tiếp: “Vậy cháu có gặp cái người hung dữ kia chưa? Cái người nhìn ai thì người ta sẽ chết á.”
Tô Bối nói: “Cháu gặp được ạ, nhưng mà cháu… cháu không có chết.”
Gà gô thấy miệng Tô Bối nhét đầy thức ăn, không nói chuyện rõ ràng.
Liền hỏi: “Cháu đến đó làm gì?”
Tô Bối sợ tật xấu nói lắp của mình tái phát trở lại nên cũng không nói nhiều.
Chỉ trả lời lại một câu: “Cháu đem thức ăn trở về.”
May mà trước khi rời đi, Tô Bối có để mấy quả thông lại cho người đàn ông kia.
Nên mới nói chuyện rõ ràng.
Gà gô thở dài một cái rồi lớn tiếng nói: “Sau này cháu đừng tới đó nữa, coi chừng cái mạng nhỏ của cháu mất đó.”
Tô Bối nặng nề gật đầu, nhưng trong lòng thầm bổ sung đợi cô lấy hết thức ăn về thì sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa.
Gà gô cũng có lòng tốt, đi quanh Tô Bối hai vòng rồi nói: “Nhìn thân thể nhỏ nhắn đầy lông của cháu này, sờ chả có bao nhiêu miếng thịt cả.
Nếu mùa đông năm nay không còn gì ăn nữa thì cứ đến tìm ông.”
Tô Bối hai mắt mở to cảm kích nhìn ông.
So với cái con chim hồng tước thích làm phiền người khác, thì Tô Bối xem gà gô giống bạn tốt của mình vậy.
Tuy rằng gà gô vẫn luôn nghĩ rằng Tô Bối là con non, nên ông giúp ba mẹ cô chăm sóc đứa nhỏ tội nghiệp này.
Chứ nói cái gì bạn bè.
Tô Bối lấy quả thông từ trong miệng ra muốn đưa cho gà gô.
Nhưng ông lại từ chối, nói: “Toàn là nước miếng không, bẩn chết đi được.”
Tô Bối: QAQ
“Cháu bỏ nó vào túi đựng thức ăn ở hai bên má…..
mà thôi.” Tô Bối nói xong còn lấy tay chỉ vào má mình.
Nhưng gà gô vẫn không lấy, theo lời của ông thì làm sao ông lại nỡ lấy thức ăn dự trữ của con non trong mùa đông này được.
Tô Bối cũng không ép buộc nữa mà bay về hốc cây của mình.
Cô nghĩ rằng ông gà gô còn ghét thức ăn của mình lấy từ trong túi ra, vậy còn loài người kia thì sao?
Hình như cô đã lấy quả thông từ trong túi ra đưa cho người đàn ông kia tận hai lần lận.
Thực ra theo sự hiểu biết của Tô Bối thì quả thông phải lột vỏ sạch sẽ mới ăn được.
Nhưng mà người đàn ông kia nghĩ như thế nào, cô cũng không biết.
Vậy thì cô cho tận hai lần có được coi là đang làm chuyện xấu không nhỉ?
Nhưng mà cô không thấy người đàn ông đó tức giận, anh ta còn thả cho cô đi nữa mà.
Hoặc anh ta là một người tốt nên không để ý nước miếng nhỉ.
Chỉ là hơi dữ mà thôi……..
Bởi vì lúc sáng nghe gà gô nói vậy nên Tô Bối càng ngày càng xấu hổ.
Cô phải nghĩ cách ngày mai khi lấy quả thông mà không cần phải bỏ vào túi đựng trong miệng mới được.
Khụ, ít nhất thì đừng để cho người đàn ông kia thấy là được.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Bối bay nhanh đến căn biệt thự để lấy nốt số quả thông còn lại.
Cô chỉ cần bay đi bay lại nhiều lần là xong rồi.
Mặt trời dần dần ló dạng, Tô Bối ngồi chồm hổm kế bên cái thùng.
Huhu, mệt mỏi quá đi.
Cuối cùng với đôi mắt sắc bén nhanh nhẹn của mình, Tô Bối đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi xe lăn kế bên cửa sổ.
Tô Bối theo bản năng lấy quả thông bỏ vào túi đựng trong miệng của mình, nhưng sau đó đột nhiên ngừng lại.
Thường thì đuôi của sóc bay đều để ở sau lưng, Tô Bối suy nghĩ một chút rồi thả cái đuôi xuống.
Xoay người lại lấy quả thông lớn nhất đặt lên đuôi rồi kéo đi.
Hồ Thừa Nghị thấy nhóc con kia cứ đứng loay hoay một hồi, cuối cùng lại thả cái đuôi xuống.
Anh biết mỗi lần sóc bay không cần bay thì cái đuôi sẽ dựa vào lưng, nhưng mà anh lại không thể ngờ nhóc con đó lại tự động bỏ cái đuôi xuống.
Cho đến khi nhóc con bắt đầu thả đuôi xuống thì Hồ Thừa Nghị vẫn còn ngây người.
Nó đang làm cái gì vậy?
Nhìn thấy con sóc bay về phía mình, bởi vì trên đuôi giữ quả thông nên nhóc đó bay rất chậm.
Lúc đứng còn lắc lư người qua lại, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Khi Tô Bối bay được đến phía dưới cửa sổ là lúc cô đang khóc không ra nước mắt.
Nếu trèo lên thì chắc chắn quả thông trên đuôi sẽ bị rơi xuống đất.
Lúc đầu cô tính để quả thông ở dưới đây rồi bay lên kêu người đàn ông tự xuống lấy.
Nhưng mà khi nhớ lại cảnh anh ta đang ngồi xe lăn không thể đi đứng được, thì cô lại không nỡ.
Cuối cùng cô lựa chọn bỏ quả thông vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình rồi bay lên cửa sổ.
May mà cửa sổ hôm nay không đóng lại.
Tô Bối đẩy quả thông về phía Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối: “*^_^*, cho anh này.”
Hồ Thừa Nghị không trả lời.
Tô Bối tự nhiên hoảng sợ lên, có phải anh ta chê mình dơ hay không?
Tô Bối nhìn lại quả thông mà mình đã chọn.
Cô nhìn kĩ mới thấy được dấu vết bị cắn, nên cô đã lấy lại quả thông.
Hồ Thừa Nghị thấy vậy nhíu lông mày lại, sao lại lấy về rồi? Không nỡ cho đi à, ngay cả một quả thông cũng không cho đúng là nhóc tham ăn.
Nhưng khi nhìn lại thì thấy Tô Bối ôm quả thông đứng thẳng người lên, chắp hai chân trước lại chà xát quả thông.
Sau khi chà xát một lúc thì cô đem quả thông bỏ xuống.
“Sạch sẽ rồi.”
Tô Bối mở to mắt nhìn Hồ Thừa Nghị, đôi mắt của anh nheo lại.
Tại sao anh lại cảm thấy nhóc này đang lấy lòng mình nhỉ?
Còn nói cái giọng mềm mại dễ thương nữa: “Chi chi chi chi.”
Tô Bối thấy người đàn ông không lấy thì bắt đầu ủ rũ, cô bỏ quả thông xuống rồi bay về rừng cây.
Trong lòng Hồ Thừa Nghị hơi kinh ngạc nhưng kiềm chế lại.
Chạy đi rồi sao?
“Quản gia, mấy quả thông kia trong thùng còn không?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Quản gia chạy ra ngoài xem xét thì thấy trong thùng chỉ còn lại hai ba quả thông đã hư nên trả lời: “Thưa cậu cả, không còn.”
Hồ Thừa Nghị “ừ” một tiếng, vậy là nhóc kia sẽ không quay lại đây nữa rồi.
Nhìn nó có vẻ như chưa trưởng thành, xung quanh đây cũng không thấy mấy con sóc bay khác.
Mùa đông ở thành phố L năm nay cực kỳ rét lạnh, không biết nhóc kia có vượt qua được hay không nhỉ?
Anh cầm quả thông trên bệ cửa sổ lên nhìn, rồi dặn dò với quản gia: “Kiếm thêm một ít nữa đi.”
“Vâng.”
Giờ phút này, Tô Bối đang hồn bay phách lạc bay về rừng.
Món quà mà mình tặng bị từ chối bởi vì đã dùng miệng cắn lên.
Cô ngồi ủ rũ ở bên hồ nước, gà gô đang tìm thức ăn thấy cô thì chạy lại chào hỏi.
“Này này, sao cháu lại ủ rũ thế?”
Tô Bối từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Gà gô nói: “Cháu đừng quên, lúc trước cháu toàn luôn giấu nhiều đồ vào trong miệng à.
Bây giờ lau nó đi thì có ích gì?”
Tô Bối tự nhiên được nhắc nhở, sao cô lại có thể quên việc này cơ chứ.
“Nếu cháu có ý định cảm ơn anh ta thì tặng lá thông đi.
Loài người rất thích được tặng quà.”
Tô Bối lại hỏi: “Cháu lấy nó bằng cách nào ạ?”
“Đi tìm một cái lá thật lớn rồi cháu cắn nó ra.”
Cách của gà gô rất hay nên cô lập tức bay đi tìm.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một lá cây rất to.
Sau đó cô còn vơ vét thức ăn ở xung quanh, cuối cùng chất thành một đống nhỏ.
Cô dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình giữ lá cây rồi bay về phía biệt thự.
Bây giờ, chắc anh ta sẽ nhận món quà này của cô..