Đợi đến khi hai người các nàng nói chuyện xong, trời đã tối sẫm.
Ta ra lệnh Trần Khải cho người đưa danh họa về Vạn Hòa Tửu Lâu, danh họa chẳng để tâm đến ý tốt của ta, như thể việc mà ta làm là bình thường, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái sau đó đi thẳng vào trong kiệu, để cho ta một trận nghẹn khuất, rốt cuộc ta đã trêu chọc ai đây?
Tiểu Thúy nhìn kiệu của danh họa biến mất ở cuối đường mới xoay người lại, đối với ta cung kính nói "Gia, chúng ta cũng nên về phủ đi." Ta gật đầu với nàng, nói "Ân, đi thôi.
Tất cả mau hồi phủ."
Ta nói xong câu này, dĩ nhiên người cao hứng nhất là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nắm tay kéo Tiểu Vân nhảy nhót nói "Ta biết công tử tốt nhất mà."
Quả thật ta rất buồn bực, ngươi một bên nắm tay Tiểu Vân một bên nói ta tốt, ý là gì đây? Lắc đầu mà nhìn cái kẻ dở hơi nắm tay chân lung tung kia.
Khi trở lại Hạ phủ, ta sai người đi mời Trần Ngữ Yên ra ăn cơm.
Chỉ chốc lát sau Trần Ngữ Yên đã ôm Tiểu Ly Hàm đến đại sảnh, ở Hạ gia không có nhiều quy củ.
Vậy nên Tiểu Thúy, Trần Khải, Tiểu Vũ, Tiểu Vân cùng vài chủ sự khác cùng ta dùng cơm, mà A Hoa vì đã có gia đình rồi nên đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng bọn ta dùng bữa nữa.
Ta đưa tay muốn ôm Ly Hàm, Trần Ngữ Yên hơi chần chờ, nhưng vẫn giao nó cho ta.
Ta nhìn nàng cười cười, nàng né tránh khỏi nụ cười của ta, ta lại không để ý, mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Hàm "Ly Hàm, có nhớ phụ thân không nà?"
Đứa nhỏ Ly Hàm đã có thể kêu vài đơn âm tiết âm đơn giản, bi bô a ô hết sức đáng yêu.
Tiểu Vũ đi đến bên cạnh ta nói "Công tử, cho ta ôm một cái." Ta lo lắng tính tình cẩu thả của nàng, không dám tùy tiện giao đứa nhỏ.
Nàng thấy khuôn mặt của ta rất rõ ràng là đang khi dễ, không cam lòng nói "Công tử, làm sao ngươi có thể như vậy, ta biết ngươi sợ đau Ly Hàm, nhưng ta chỉ muốn ôm đứa bé một chút thôi, ngươi có cần phải nhỏ mọn như vậy không!" Bị nàng dây dưa chịu không nổi, ánh mắt cầu viện trợ của ta chỉ có thể gửi đến Trần Ngữ Yên, nàng sau khi liếc mắt nhìn ta một cái, liền nói "Tử Hân, ngươi cứ đứa nhỏ cho Tiểu Vũ cô nương ôm một cái đi."
Tiểu Vũ sau khi nghe Trần Ngữ Yên nói xong, có chút đắc ý nhìn về phía ta "Công tử, phu nhân cũng đã lên tiếng rồi.
Mau mau đưa đứa nhỏ cho ta ôm một cái." Nói xong cướp Ly Hàm từ trong tay ta, ta sợ làm bị thương Tiểu Ly Hàm, chỉ có thể buông tay.
Một bên lắc đầu một bên lo lắng nhìn Tiểu Vũ, nàng ôm Ly Hàm nhảy loạn, ta có thể yên tâm mới lạ đó.
Mà Tiểu Vân và Tiểu Vũ nhìn thấy bộ dáng này của ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc ta.
Hai người liền hát đôi, kẻ xướng người hoạ chế nhạo ta, mà ta chỉ có thể cười gượng đến đỏ mặt.
"Gia, ngươi không cần lo lắng tiểu thư đến vậy đâu, Tiểu Vũ tuy rằng hơi hiếu động, nhưng cách làm người cũng rất cẩn thận."Tiểu Thúy đi đến bên người ta nhẹ giọng nói.
Ta nhìn nàng một cái rồi mới cười nói "Được rồi, được rồi.
Mọi người vào bàn cùng dùng bữa đi." Khi nhìn về phía Trần Ngữ Yên, ánh mắt của nàng vẫn không rời khỏi đứa nhỏ Ly Hàm, gắt gao nhìn chằm chằm không buông.
Ta nắm lấy đôi tay mềm mại như cỏ dại của nàng nói tiếp "Đừng lo lắng, Tiểu Vũ có chừng mực."
Nhưng cái lạnh từ trên tay truyền đến khiến cho ta âm thầm cả kinh, mặc dù biết trời sinh nàng âm hàn, nhưng ta không ngờ người nàng lại lạnh như băng đến như vậy.
Lực độ trên tay tăng lên một chút khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc là nàng không có giãy tay rời khỏi, tuy rằng không có đáp lại hành động của ta, nhưng ít nhất không tránh đi vẫn làm cho ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
Không biết qua bao lâu, nàng mới thoát khỏi tay của ta, thu hồi lại tay của mình.
Ta có chút khó hiểu nhìn về phía nàng, nhưng nàng không nhìn lại, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn cho ta.
Trên đầu ngón tay còn truyền đến hơi thở đặc thù của riêng nàng, nếu không phải cảm giác này còn đang vờn quanh, ta đã hoài nghi khẳng định chuyện vừa rồi chẳng qua là do ta đã mơ một giấc mộng vàng.
Ta cúi đầu ăn vài miếng, nhưng không ăn thoải mái như trước nữa.
Tùy tiện ăn một chút liền đứng dậy rời khỏi.
Thong thả ra khỏi cửa Hạ phủ, lại không biết mình còn có thể đi nơi nào, nghĩ tới danh họa, lại nhớ đến chuyện Thanh Ngôn bẩm báo, trong lòng thật cảm thấy bất an.
Phân phó gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa chạy tới Vạn Hòa Tửu Lâu.
Đến nơi, nhớ lại quãng thời gian làm tên ăn mày, trong lòng không biết đã hâm mộ những tên nhà giàu hào phóng đến nhường nào, mỗi ngày có thể thoải mái ở đây tiêu xài phung phí cả đống bó bạc, ngày ngày ăn hoàng yến uống rượu.
Lúc đó, chỉ có thể nhìn họ thưởng thức đống đồ ăn mà một mình ngồi trong góc không ngừng lau nước miếng.
Nhớ đến thời điểm đó, ta cười nhạt, nếu không phải nhờ một trăm lượng bạc của Trần Ngữ Yên, hiện tại ta phải chăng vẫn còn phải trải qua cuộc sống như ngày đó? Vẫn ngồi trong góc hâm mộ nhìn những người phú giáp* sống một cuộc sống xa xỉ?
(*): giàu có, sung túc
Chỉ cần một việc làm của Trần Ngữ Yên, đã lôi ta ra khỏi cuộc sống không có thiên lý và cực khổ kia.
Ta đối với nàng, cho đến nay vẫn tồn tại phần lớn cảm kích.
Có lẽ bắt đầu từ ngày ấy, ta đã sa vào vòng luân hãm.
Thường xuyên nghĩ, ta xuyên qua thế giới này, phải chăng đã được định trước? Ta tin rằng sự tồn tại của ta không phải không có ý nghĩa nào.
Thậm chí ta đã từng ảo tưởng, ta chính là người được trời cao phái xuống để cứu vớt thế gian này.
Nhưng ta không phải loại người có thể cứu người khác ra khỏi biển lửa, ta vì tư lợi, sẽ chẳng vĩ đại đến nỗi vì quốc gia mà bỏ rơi người mình yêu thương, tất cả cố gắng của ta đều chỉ muốn bảo vệ người ta yêu hoặc người yêu ta thật tốt.
Đối với những người không có liên quan đến ta, ta cũng chẳng muốn để tâm.
Ta đi vào trong Vạn Hòa Tửu Lâu, nói với chưởng quầy "Chưởng quầy, ta muốn gặp danh họa cô nương." Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó tiếp tục đánh bàn tính mà không thèm để ý tới ta.
Ta nhìn chằm chằm hắn không buông, ung dung nói "Chưởng quầy, ta có chuyện quan trọng muốn tìm danh họa cô nương, phiền ngươi báo một tiếng Hạ Tử Hân tìm nàng."
Nói đến đây hắn mới ngừng tính toán, hỏi ta "Hạ Tử Hân?"
Ta gật gật đầu.
Hắn lại tinh tế nhìn ta vài lần, mới đến trước mặt ta nói "Mời ngài đi theo ta." Lúc này ta mới theo bước chân của hắn tiến lên lầu.
Tới lầu ba, ở phòng cuối cùng của dãy, gõ cửa phòng, cung kính nói "Chủ tử, người Hạ phủ, Hạ Tử Hân đến tìm ngài."
Lúc này không phải giọng của danh họa, mà là của A Điệp từ trong phòng truyền ra."Chủ tử nói, cửa không khóa, để cho nàng vào đi."
Chưởng quầy đẩy cửa phòng để ta tiến vào, nhưng hắn không có đi theo, đợi ta vào xong mới đóng cửa rồi rời khỏi.
Ta nhìn kỹ cách bài trí trong phòng một chút, đơn giản nhưng cũng không mất đi vẻ ổn trọng.
Gian phòng này so với phòng của Xuân Hương Lâu ít đồ trang trí hơn nhiều, thiếu đi dao cầm, nhưng vẫn có tranh, là bức họa sơn thủy, cũng không phải là bút tích của danh họa.
Tuy rằng ta không hiểu tranh vẽ, nhưng ta có thể cảm giác được bức họa này chắc chắn được nhiều người ưa thích, liền tiến lên một chút nhìn phần ký tên, quả nhiên không ngoài dự liệu, người vẽ là Ngô Thiên Hạc rất nổi danh ở Tùy Triều, Ngô đại họa sĩ.
Mặc dù người ngoài nghề như ta vẫn có thể thấy khí thế mạnh mẽ của bức tranh sơn thủy này, bố cục hình ảnh tinh xảo, nét vẽ như nước chảy mây trôi, bày lên cảnh thiên nhiên hùng vĩ.
Ta biết bức họa này nhất định là tác phẩm có giá trị nhất của Ngô Thiên Hạc.
Có chút hâm mộ danh họa, là công chúa được sủng ái, đúng là muốn gì được nấy? Nhưng cũng vì nàng cảm thấy thật bi ai, ta vẫn còn nhớ rõ những lời mà nàng từng kể với ta, trong đầu khắc sâu vẻ mặt cô đơn lúc ấy của nàng.
Không biết từ khi nào nàng đã xuất hiện ở bên cạnh ta hỏi "Bức này là của ân sư tặng cho của ta, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thật không nghĩ tới Ngô Thiên Hạc là sư phó (thầy dạy) của danh họa, phong cách hai người vẽ tranh rất khác một trời một vực, nhìn không ra điểm giống nhau.
Dường như nàng đoán được suy nghĩ của ta, thản nhiên nói rằng "Hắn là sư phó của ta, nhưng người dạy ta vẽ không phải hắn, mà là sư mẫu (vợ thầy)."
Ta nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt vẫn mang vẻ khó hiểu.
Làm gì có đạo lý sư phó không dạy đồ đệ mình, mà giao cho lão bà? Danh họa chỉ cười nhạt, không giải thích gì thêm.
Mặc dù trong lòng ta không ngừng nghi hoặc, nhưng cũng không có mở miệng hỏi lại, nàng không giải thích nghĩa là nàng không muốn nói đến đạo lý.
Ở cái thế giới này, ta đã học được rất nhiều điều, ta biết khi người khác không muốn nói đều có lý do lo ngại cho riêng mình, cho dù nội tâm của ta rất muốn biết mọi chuyện rõ ràng, nhưng cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.
Đây chính là cho người khác, cũng như cho bản thân mình một bậc thang.
Có đôi khi biết nhiều chuyện, đối với mình chỉ có hại chứ không có lợi, ta vẫn vững lòng tin tưởng đạo lý này.
Đối nhân xử thế cứ dựa theo chi đạo trung dung của Khổng lão.
Trong thời đại này, đây cũng là cách tốt nhất để bảo toàn chính bản thân mình.
Nhưng thật ra ta không biết cách ứng xử này có thể kéo dài được bao lâu, triều đình đang theo dõi Trần gia, mà hành động gần đây càng lúc càng lộ liễu, bất cứ lúc nào Trần gia đều có khả năng lâm nguy, mà Hạ gia cũng chẳng thể nào thoát khỏi can hệ.
Những lúc rầu rĩ không vui, ta thường một mình chìm đắm trong suy nghĩ, ưu sầu như nước cỏ hỗn tạp, khiến cho ta một trận đau đầu.
Danh họa không làm gián đoạn ta, chỉ đứng ở bên cạnh, chờ ta phục hồi tinh thần, nhìn nàng liền cảm thấy giống như nãy giờ mình đang ở đây một mình, đưa tay kéo cánh tay của nàng hỏi "Danh họa, tại sao ngươi luôn im lặng lạnh lùng như vậy, làm cho ta không cảm giác được ý nghĩ của người trần gian trên người ngươi?"
Nàng không có trả lời, thoát khỏi tay của ta, đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống ghế.
Ta nhanh chóng bước theo, ngồi ở bên cạnh nói "Danh họa, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Nàng gật gật đầu, ý bảo ta tiếp tục nói.
Ta nhìn nàng, cắn cắn môi dưới, "Danh họa, ta nghĩ hẳn ngươi cũng biết được hành động gần đây của triều đình.
Ta chỉ hiếu kỳ triều đình vì sao phải tìm cách đối phó Trần gia.
Cho dù Trần gia là thương nhất lớn nhất ở Tùy triều, triều đình cũng căn bản không cần phải gây chiến với họ, hơn nữa chẳng lẽ triều đình không biết, vạn nhất Trần gia xảy ra chuyện, toàn bộ Tùy triều sẽ rơi vào tình cảnh khủng hoảng sao?" Những lời này hoàn toàn không phải nói dối, ở Tùy triều Trần gia chiếm bảy tầng lương nghiệp, năm tầng trà nghiệp cùng với ba tầng diêm nghiệp, thậm chí còn có các loại lâm nghiệp khác.
Nói cách khác Trần gia nắm trong tay hơn phân nửa mạch máu kinh tế ở Tùy triều, Trần gia vừa đong đưa, toàn bộ Tùy triều cũng sẽ dao động theo.
Vậy nên Triều đình sẽ không làm chuyện gì khiến Tùy gia rung chuyển.
Bây giờ vấn đề ngoại xâm chưa giải quyết, nếu lại thêm chuyện phải lo âu, e rằng số mệnh của Tùy triều không lâu nữa sẽ phải chấm dứt.
Danh họa không ngừng nhìn chằm chằm vào ta, khiến cho ta có chút chột dạ, ta né tránh ánh mắt của nàng.
Lẳng lặng chờ câu trả lời thuyết phục của nàng, nhưng nàng vẫn không mở miệng.
Ta có chút bối rối nhẹ giọng mềm mại như cỏ dại để hỏi tiếp: "Danh họa, chẳng lẽ chuyện này lớn đến mức không thể vãn hồi sao?"
Ta không biết Trần gia rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cho triều đình tàn nhẫn quyết tâm như vậy, cho dù là liều mạng để quốc gia lâm nguy cũng phải mau chóng xử lý.
Nàng gật đầu với ta, nhưng không có nói chuyện, chẳng nói cho ta vì sao lại thế, ta chán nản buông thỏng tay xuống.
Ngẩn người nhìn về phía trước, hai mắt trống rỗng, không biết chính mình suy nghĩ cái gì, nhưng ta biết rằng lần này chẳng còn chút sức lực nào để xoay chuyển trời đất.
Ngay cả danh họa đều không nói lời nào, một thương nhân nho nhỏ như ta thì có biện pháp gì đây? Lòng ta như bị tảng đá đè nặn thở không thông, rầu rĩ, khó chịu đến cực điểm.
Danh họa nhìn ta, cuối cùng lắc đầu nói "Ngươi vẫn nên sớm hưu Trần Ngữ Yên đi, như vậy ta còn có thể bảo vệ cho ngươi.
Nếu không, ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác."
Câu nói của nàng như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu ta, ta cắn môi dưới, có chút không lưu loát nói với nàng nói "Danh họa, ta yêu nàng, rất yêu.
Làm sao có thể vứt bỏ nàng đây? Cho dù có chết ta cũng phải chết cùng nàng."
Nàng nhìn ta, đột nhiên nổi giận nói "Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ người ở Hạ phủ ngươi đều xuống dưới hoàng tuyền cùng ngươi sao? Trong lòng ngươi chỉ có Trần Ngữ Yên thôi à? Những người khác để ở đâu? Bọn họ phải làm sao bây giờ?"
Những người khác? Đúng vậy, những người khác làm sao bây giờ? Ta cúi đầu, giọt nước tràn đầy bờ mi, nhỏ xuống bàn, trong phòng bỗng nhiên im lặng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của ta và danh họa, còn có âm thanh vỡ vụn rất nhỏ từ những giọt nước mắt của ta rơi xuống.
Không biết từ lúc nào ta đã dựa vào vai danh họa khóc thút thít, không phải do ủy khuất, không phải do thương tâm, cũng không phải do khổ sở.
Chẳng qua áp lực quá nhiều, thầm nghĩ lấy hết sức khóc một lần, trong lòng không ngừng tự hỏi, có nên ích kỷ vì Trần Ngữ Yên mà hi sinh toàn bộ những người ở Hạ gia, hay rời bỏ Trần Ngữ Yên, buông bỏ tình cảm mà bảo vệ toàn bộ những người đó?
Bất tri bất giác, ta dựa vào danh họa nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, đã là sáng mai.
Phát hiện mình ở trên chiếc giường xa lạ, có chút hốt hoảng bò dậy, sực nhớ tối hôm qua mình ở chỗ danh họa, gánh nặng treo trong lòng lúc này mới an ổn hạ xuống.
Hít thở không khí trong lành của sớm mai, giãn cánh tay một chút, rồi đi tới gần giường, đánh răng rửa mặt một phen, mới ra khỏi phòng.
Nhìn phòng này một chút là biết nó nằm bên cạnh căn phòng của danh họa, không biết danh họa tỉnh dậy chưa, cuối cùng đành tiến lên gõ cửa phòng.
Gọi "Danh họa, ngươi dậy chưa?" Thanh âm của danh họa từ trong phòng truyền đến, so với ngày thường thì có thêm nhiều phần lười biếng, ta nghĩ nàng chỉ vừa mới rời giường thôi."A điệp, đi mở cửa cho nàng vào."
Chờ ở cửa, chỉ chốc lát sau A Điệp đã mở cửa phòng, nghiêng người sang để cho ta đi vào.
Danh họa ngồi ở trước bàn uống trà, cười nhẹ với ta, hỏi "Thức sớm vậy.
Không ngủ được nhiều à?"
Ta tự nhiên tiến tới bên cạnh nàng, ngồi xuống, nói "Ta không phải heo, ngủ đủ rồi."
Nàng nghe xong câu trả lời của ta, dường như nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi "Ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?"
Ta gật gật đầu nói "Ân, bất quá, ta có cái yêu cầu này hơi quá đáng, hy vọng danh họa có thể giúp đỡ ta."
Nàng nhìn ta, lại hỏi tiếp "Ngươi đã quyết định thật sự chưa?" Ta không biết nàng hỏi gì, nhưng tựa như nàng có thể hiểu rõ được suy nghĩ của lòng ta, liền gật gật đầu.
"Được rồi, ta có thể giúp ngươi." Bây giờ nàng đã khôi phục giọng điệu lạnh nhạt như trước của mình.
Ta dành tặng cho nàng nụ cười cảm kích, nhưng sâu trong đó có một chút chua xót.
Sau khi đem kế hoạch của ta cùng nàng thương lượng, liền đứng dậy trở về Hạ phủ.
Ở thế giới này sợ rằng chỉ còn có danh họa mới giúp ta bảo toàn được Hạ gia, tuy rằng ta cực độ không muốn cuốn nàng vào sóng gió phong ba này, nhưng thật bất đắc dĩ, chỉ đành lựa chọn như thế thôi.
Về tới nơi, đã đến chính ngọ (giữa trưa), vừa lúc mọi người đang ăn trưa.
Tiểu Vũ thấy ta trở về, lập tức chạy tới trước mặt ta hỏi "Công tử, tối hôm qua ngươi đến Vạn Hòa Tửu Lâu hả?" Ta gật đầu với nàng, nhưng suy nghĩ không dừng trên người nàng, mà ở sau lưng nàng, không ngừng tìm kiếm bóng hình ngày đêm mà mình luôn trông đợi, đến khi tìm được mới hồi phục tinh thần nói với Tiểu Vũ "Mau đi qua dùng bữa."
Nàng bĩu môi, nhưng vẫn rất nghe lời ngồi vào chỗ của mình, ta đi tới bên cạnh Trần Ngữ Yên hỏi "Ngữ Yên, Ly Hàm đâu rồi?" Ta âm thầm lo lắng, từ trước cho đến giờ nàng đều ở bên không rời đứa nhỏ, mà ta lướt nhìn xung quanh, chẳng thấy Ly Hàm đâu, trong lòng có chút bất an.
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, trả lời rằng "Ở chỗ nhũ mẫu." Giọng nói so với trước đó còn muốn xa cách hơn nhiều, ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng không có tiếp tục hỏi.
Tại sao nàng lại giao đứa bé cho nhũ mẫu? Ta thật sự nghĩ không ra, nhưng nàng rất rõ ràng là không quan tâm đến ta, ta cũng không dám tiếp tục trêu chọc nàng.
Tiểu Vũ âm thầm quẳng cho ta một ánh mắt, ta không rõ ý của nàng là gì, ngơ ngác nhìn lại nàng, nàng tựa như phát cáu khi nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của ta, tức giận lấy một miếng cải trắng hung hăng nghiền ép nhai nuốt, trong lòng ta âm thầm run rẩy.
Nữ nhân quả là sinh vật đáng sợ, ta chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, lại không biết mình đang nói đến bản thân.
Ta chẳng phải là nữ nhân hay sao? Sau này nghĩ lại thấy thật buồn cười.
Tiểu Vũ dùng xong bữa, nháy mắt với ta, ta vẫn chưa hiểu ý của nàng, chỉ có thể ngẩn người buông bát đũa xuống, hỏi "Tiểu Vũ, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à?"
"Ân, công tử, chúng ta đi tới thư phòng nói chuyện đi." Bộ dáng của nàng như thể muốn ăn ta vậy, làm cho ta có chút xấu hổ.
Hành động nháy mắt như vậy, ta mà biết nàng đang muốn nói gì, mới là lạ đó.
Ta không thể hiểu có chuyện gì bắt buộc phải vào thư phòng mới nói, vậy nên chỉ có thể đần độn hỏi "Ở chỗ này không thể nói sao?"
Biểu tình của nàng như thể đã chịu thua ta, đành phải đưa mắt nhìn về hướng Trần Ngữ Yên, lúc này ta mới xem như hiểu ý của nàng, có lẽ chuyện mà nàng muốn nói với ta có liên quan tới Trần Ngữ Yên.
Ta đứng dậy, đi tới bên người nàng nói "Ngươi đi theo ta." Để lại mọi người đang há hốc mồm kinh ngạc trước bàn ăn.
Đến thư phòng, Tiểu Vũ giống như ăn trộm, hết nhìn bên phải đến nhìn bên trái, sau khi xác định không có người, mới đóng kín cửa nói với ta "Công tử, tối hôm qua ngươi không trở về, phu nhân sau khi biết ngươi ở chỗ danh họa, sắc mặt liền xanh mét."
Ở phủ này ngoài Tiểu Thúy và Trần Ngữ Yên biết thân phận của ta ra, thì chỉ còn hai người Tiểu Vũ và Tiểu Vân mà thôi.
Hai người ở thanh lâu đã nhìn qua ma kính (bách hợp) rồi, vậy nên đối với chuyện của ta không có biểu lộ kinh ngạc quá mức, hơn nữa các nàng ở thanh lâu đã gặp những bộ mặt ghê tởm, hư tình giả ý của nam nhân.
Cho nên đối với họ cũng dần dần mất đi sự tin tưởng.
Nói không chừng trong thanh lâu có rất nhiều tỷ muội thích con gái giống Hạ Tử Hân ta đây.
Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, trong lòng ta có chút cao hứng, đây là không phải chứng minh rằng trong lòng Trần Ngữ Yên không phải là không có ta sao? Dù cho nàng đối xử với ta vẫn luôn xa cách và hờ hững.
Ta có chút hưng phấn siết chặt tay Tiểu Vũ hỏi lại "Tiểu Vũ, ngươi nói thật sao?"
Nàng gật đầu với ta, vẻ mặt khẳng định làm cho trong lòng ta vui vẻ không thôi.
Loại cảm xúc này tựa như là nọc độc nhanh chóng lan tỏa khắp giác quan trên người, làm cho ta không còn lòng dạ nào để nghe những câu sau của Tiểu Vũ nữa, mà lập tức chạy vội ra ngoài, giờ phút này trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Trần Ngữ Yên, hình bóng của nàng không ngừng đung đưa trước mắt ta.
Khi ta bước nhanh tới đại sảnh, dĩ nhiên Trần Ngữ Yên đã dùng xong bữa trưa và trở về phòng rồi.
Ta không chào hỏi với mọi người, lại nhanh như gió chạy tới phòng.
Nhìn cửa phòng màu đỏ khép hờ kia, làm cho ta lần đầu tiên muốn đập cửa xông vào, ôm người vào lòng.
Suy nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng khi bước vào thì trong nháy mắt tan biến.
Ta nhìn thứ đồ trong tay của nàng, thật đáng châm chọc cho sự ngây thơ và ngu muội của mình vừa rồi.
Tinh thần ảm đạm thương tâm rời khỏi phòng.
Bước chân lảo đảo không ổn định, vừa bước vào thư phòng thì đóng cửa lại, tựa như một con chim nhạn bị bắn trúng từ không trung rơi xuống, ta ngã người trên đất, có chút mê man nhìn phía trước, mọi khí lực trong cơ thể giống như bị rút cạn, mệt mỏi quá, thật sự quá mệt rồi.
Vì sao con đường này, lại khó đi như vậy? Tại sao, dù cố gắng như thế nào cũng không thể tiến vào lòng nàng.
Ta tự oán tự trách bản thân mình, không để ý đến tiếng đập cửa ở bên ngoài, tựa hồ không có liên quan gì đến ta, bao gồm cả mọi thứ ở bên ngoài.
Ta không nghe được tiếng náo động ồn ào đó, cũng không thể thấy những người kia vì ta mà luống cuống tay chân.
Chỉ thầm nghĩ phải ngủ một giấc, liền nhắm mắt lại, lập tức không còn cảm giác gì nữa..