Tiêu Khiển Hóa Yêu


Cô đỏ au mũi tức, hơi thở phập phồng trong lồng ngực.
Sau cùng hạ hỏa, giọng đàm phán:

- Chuyến công tác của tôi dày 4 ngày, có thể xin anh...đừng gây khó dễ được không?

Phía bên kia Dạ Trì cũng nghiêm túc, hắn im lặng một hồi, nhẹ nhàng đáp:

- Căng thẳng vậy à? Em sợ tôi đến mức vậy ư?

Tú Ảnh thẳng thắn:

- Ừ, rất căng thẳng.
Chỉ cần nhìn thấy anh tôi sẽ suy đoán xem anh sẽ gây trò gì, có khó dễ cho tôi không? Rất nhiều thứ khác

Viên Dạ Trì trầm mặc, sau cùng đáp:

- Chỉ cần thái độ em tốt, tuyệt nhiên tôi không vô cớ mà gây sự

Nói rồi hắn thẳng thừng dập máy.
Tú Ảnh thở dài, ngày mai sẽ có phần giao lưu giữa giảng viên và sinh viên, hoạt động thể chất chơi trò chơi, Tú Ảnh nhanh tắm rửa rồi đi nghỉ, chuẩn bị cho mai

..

Sáng hôm sau..


Tú Ảnh sớm đã chuẩn bị trang phục đầy đủ, cô mặc lên mình bộ đồ thể thao khỏe khoắn, tóc bụi lọn, sau đó xuống sảnh tập trung sinh viên khoa mình, nhìn một lượt điểm danh, nói:

- Các em nhìn xem bạn cùng phòng đã tập trung đủ chưa? Còn thiếu ai báo cô

Mọi người nhìn quanh rồi báo cáo lại, vài cô cậu học sinh còn trêu đùa:

- Cô giáo Võ hôm nay tươi quá

- Haha chắc nay chơi trò chơi, đội mình ghép với khoa của thầy Thế Bác nên cô phải chăm chút chứ

Tú Ảnh đỏ mặt, nhanh chóng thanh minh:

- Mấy đứa này..
Thầy Thế Bác gì chứ?

Đám học sinh càng nhây, châm chọc:

- Bọn em biết thừa thầy Bác thích cô mà, cô không phải ngại

Tú Ảnh khôn khéo lái chuyện khác, đáp:

- Thôi thôi, mau đi tập trung mấy đứa này

Tú Ảnh dẫn đoàn học sinh khoa mình đến sảnh tập trung.
Nhưng cuộc nói chuyện rôm rả vừa rồi "vô tình" lọt vào tai Viên Dạ Trì, hắn mới từ trên tầng cao xuống thang máy, thấy cô liền nép vào.
Chưa rõ tâm can hắn sao, bên thái dương khẽ cuộn dây thần kinh lên, môi nhếch lên giật giật

Vị Hiệu trường trường đại học lên chào mừng và giới thiệu sơ qua một hồi, các giảng viên lớn tuổi và quan khách quý ngồi trên dãy khán đài.
Tú Ảnh cùng Thế Bác ghép cặp với nhau, trò đầu tiên là "Phối hợp ăn ý", cả hai buộc một bên chân với nhau, chạy một đường dài sao cho không vấp, thật nhanh tiến tới đích để giành thắng.
Thế Bác cúi xuống cố định chân hai người vào, anh nhẹ nhàng chỉnh dây, ân cần hỏi:

- Tú Ảnh, em thấy có đau không? Cần anh mới rộng chút không?

Ánh mắt Tú Ảnh lại căng ra nhìn lên khán đài, cô thấy rõ Viên Dạ Trì đang nhìn mình, hắn cười nhẹ, dơ tay vẫy chào cô.
Trông dáng vẻ không mấy là tốt đẹp, lồng ngực cô khẽ đập mạnh.
Nghĩ đến chuyện hôm trước hắn bắt gặp cô nói chuyện với Thế Bác liền nổi đóa, có phải hắn không thích cô gần gũi với nam nhân khác không? Đang lơ mơ bỗng Thế Bác đứng thẳng dậy trước mặt cô, che đi tầm nhìn của Viên Dạ Trì, sốt ruột:


- Tú Ảnh, em thấy sao?

Cô giật bắn mình, lắp bắp:

- À, em thấy vừa rồi, không chật đâu

Thế Bác yên tâm, nhẹ nhàng đáp:

- Nào, chuẩn bị tới chúng ta

Mọi hành động hay lời nói của Thế Bác đều dịu dàng vô cùng, anh xem lại đai eo rồi dặn dò cô đủ thứ, xốc tinh thần Tú Ảnh lên.


Bước vào cuộc thi, có 5 đội.
Mỗi vòng thi xong luôn là đội Tú Ảnh cùng Thế Bác dẫn đầu, cả hai cười tươi rói cùng tiếng hò reo của sinh viên hai khoa.
Ánh mắt Viên Dạ Trì vẫn dõi theo cô, Chu Toàn bên cạnh cũng nhận ra sự khó chịu kiên nhẫn của nam nhân, khẽ hỏi:

- Chủ tịch, có cần cho dừng trò chơi lại?

Dạ Trì hắn đáp lại đầy mỉa mai:

- Không cần, đang rất vui

Tú Ảnh hiện đang vui vẻ cười tươi bên dưới mà quên đi áp lực từ phía Viên Dạ Trì, cô hoàn toàn không để tâm hay nhìn lên lần nữa, tập trung cùng Thế Bác bàn kế vòng cuối cùng.



Tiếng trọng tài nhanh chóng cất lên, hai đội còn lại nhanh chạy về đích.
Cả cô lẫn Thế Bác đều hăng, gần đến đích rồi, ánh mắt hai người căng ra, bỗng nhanh quá mà hụt một cái, cả hai ngã nhào về đích rồi nằm chồm lên nhau.
Tiếng trọng tài cũng hô to kết thúc trận đấu:

- Chạm vạch trước, khoa Ngoại ngữ của giảng viên Tú Ảnh và ban Y học của giảng viên Thế Bác chiến thắng

Cả hai chạy vội đến đỗ ngã nhào, Thế Bác nằm chồm lên cô giữa thanh thiên bạch nhật.
Tú Ảnh ngại ngùng mau chóng ẩn ra, nghe đến đội mình chiến thắng cả hai cùng nhảy cẫng lên, Thế Bác bất ngờ ôm chặt cô trong lòng.
Sinh viên hai khoa bỗng hò reo vang:

- Trời sinh một cặp...
Trời sinh một cặp...


Tiếng vang lớn khiến cả hội trường nháo nhào lên, ai ai cũng hồ hởi hô theo.
Lúc này Tú Ảnh lặng im giữa bao âm thanh, ánh mắt cô nhanh đảo nhìn lên khán đài, trông thấy Viên Dạ Trì nhìn mình lầm lì, hắn đứng lên rồi dứt khoát rời khỏi đó.
Cô chạy với theo nhưng chân vẫn đang quấn chặt bên chân Thế Bác, cưới với ngã ra.
Thế Bác ôn nhu bế cô lên, khuôn mặt anh tươi rói trước sự hò reo của mọi người, ngược lại hoàn toàn với vẻ mặt thất kinh của Tú Ảnh


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận