Miếng xà bông bóp đầy bọt tắm, Viên Dạ Trì để cô ngồi cạnh ngâm nước ấm một chút, quay ra kì cọ cho bản thân, vẻ mặt vẫn thất kinh và thỉnh thoảng còn lợ lợ buồn nôn, nghĩ đến bãi mửa của Tú Ảnh vừa nhe nhớp trên cơ thể mình khiến hắn run lên, nhanh chóng kì cọ cho bản thân
Tú Ảnh vật vờ bên cạnh, nước ấm nóng bao quanh cơ thể cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi ấm, nấc cụt lên nom rất dễ thương.
Toan lấy xà phòng tự tắm, Viên Dạ Trì bỗng kéo cô ngồi trong lòng mình, thẳng thắn giúp cô kì cọ.
Tú Ảnh phản ứng:
- Không cần, tôi tỉnh táo rồi
Hắn hằm hè ôm chặt cô trong lòng, miếng xà bông kì cọ qua thớ da cô, nói:
- Ngồi im đi, cô quậy thế đã đủ chưa?
Hắn với ra chai dầu gội, chuyên nghiệp massage đầu cho cô, các ngón tay len lỏi qua tóc gãi ngứa rồi bấm huyệt thật sự rất thoải mái.
Nhưng hình như vẫn nghĩ cô lơ mơ, hắn thỉnh thoảng lại giật mạnh để kéo sự tỉnh táo của Tú Ảnh.
Xong quay ra lấy vòi hoa sen mà rửa sạch bọt trên đầu, khéo léo cặp gọn tóc lên.
Tú Ảnh từ nãy cứ mặc hắn "phục vụ", sau cùng thỏ thẻ:
- Được rồi, tôi tự tắm cũng được
Viên Dạ Trì không đáp, bơm ít bông tắm vào tay rồi bắt đầu xoa lên thớ da mịn của Tú Ảnh.
Bàn tay thô ráp rờ khứa vùng lưng, sau mân mê đằng trước ng*c.
Nữ nhân trong lòng bỗng đỏ mặt, cả người run nhẹ lên đón nhận kích thích.
Hai tay Dạ Trì không ngần ngại mà trấn ngự hai bánh bao to lớn trước mặt, hắn dựa vào vai cô, ánh mắt thâm tình nhìn xuống tay mình đang mân mê nơi này.
Tú Ảnh thở gấp, các đầu ngón tay cô dưới nước giật giật liên hồi, cổ rướn cao lên, thỏ thẻ:
- Um, đừng
Viên Dạ Trì kéo căng hai n*m hoa đào nhỏ, vê van chúng đến sưng tấy, bóp nhẹ như miếng kẹo chip chip mãi không rời.
Sau cùng hắn đặt cô ngồi lên đùi, đối diện hai người với nhau, táp nước rửa qua hai bầu ng*c cho sạch bọt.
N*m nhỏ bị hắn kéo căng lên giờ đỏ ửng kèm nóng rát, bóng bóng lên như viên kẹo ngậm.
Ánh mắt Dạ Trì như đứa trẻ nhỏ, háo hức rồi ngậm vào một bên ng*c Tú Ảnh.
Cô căng mắt ra nhìn hắn, khuôn mặt vừa đỏ vừa bừng bừng nóng xấu hổ, ngón tay Tú Ảnh cấu vào hai bên vai Dạ Trì, cũng không nhằm nhò gì
Ngậm trong miệng xong Dạ Trì buông ra, lưỡi hắn đưa đẩy liếm láp bên ngoài, m*t tùn tụt lấy n*m nhỏ, trông vẻ nâng niu vô cùng.
Hai vòng tay rắn chắc ôm chặt lưng cô từ phía sau, o ép để Tú Ảnh không sao thoát được.
Quanh bầu ng*c sớm đã có những vết chấm đỏ do Viên Dạ Trì gây ra, quanh xương quai cho đến tận cổ, nơi nào hắn cũng hôn cắn mạnh để lại vết bầm xước.
Tú Ảnh chống cự, khẽ nói:
- Nếu hôn lên cao quá để lại vết, người khác nhìn vào sẽ nghĩ...
Hắn cà rỡn hỏi:
- Nghĩ gì?
Tú Ảnh ngây ngô đáp:
- Dĩ nhiên là việc đen tối rồi, chẳng lẽ tôi phải mặc áo cổ lọ để che đi
Viên Dạ Trì cười nhẹ thành tiếng, thẳng thừng quấn chặt cô trong lòng tiến vào giường lớn.
Màn đêm tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt vào sau rèm cửa cũng đủ để con mắt Dạ Trì sáng rực lên nhìn nữ nhân dưới thân mình.
Bàn tay mân mê sờ soạng khắp cơ thể cô, sau cùng kích thích dần n*m c*n dưới cửa huy*t, ôn nhu:
- Tú Ảnh, tôi chuẩn bị vào
Hai mắt cô lim dim lại, khẽ gật đầu.
Ngay sau đó vật hùng vĩ dần được chôn sâu trong nơi ấm nóng ẩm ướt đó.
Mọi động tác đều chậm chạp từ tốn khiến cả hai cùng rạo rực, hắn căng hai tay Tú Ảnh trên đỉnh đầu, nắm tay cô thật chặt ghì trên đỉnh, bên dưới ban đầu nhẹ nhàng để cô thích nghi trước.
Sau bất ngờ tăng tốc, cả cơ thể Tú Ảnh buộc phải đưa đẩy theo nhịp của nam nhân phía trên, không khỏi mệt, hai chân nhỏ quặp vào bên eo Dạ Trì, các ngón chân co rúm lại giật giật.
Tú Ảnh nấc nhẹ, van cầu:
- Dạ Trì, chậm..um
Hắn cúi xuống sát mặt cô, ánh mắt đục ngầu có vẻ không để tâm tới lời cô nói, bên dưới vẫn giữ nguyên tốc độ, một lần đâm là sâu tận cùng.
Hắn hôn vào đôi môi mọng trước mặt, đá lưỡi bên trong khoang miệng cô đến mềm oặt.
Dùng môi lân la xung quanh kích thích nhằm đánh lạc hướng Tú Ảnh.
Mãi lâu sau, không biết đến bao giờ, cơ thể cô cũng mỏi nhừ mà đau nhức, nấc nghẹn:
- Dạ Trì..tôi đau
Hắn vẫn chìm trong d*c ái, chỉ đến khi nghe tiếng cô nghẹn ngào bỗng ngưng lại, nhớ lại đêm trên xe ô tô, vì trông thấy cô và Thế Bác liền nổi đóa, đem Tú Ảnh nhục d*c vũ phu ngay trên xe khiến cô khóc thét lên đau đớn, giờ đây mỗi lần nghĩ lại buổi hôm đó cũng thương xót vật nhỏ vô cùng.
Viên Dạ Trì lập tức chậm lại, hắn nựng lên bầu má của Tú Ảnh, lau đi nước mắt bên khóe, dỗ dành:
- Xin lỗi, đừng khóc, Ảnh Ảnh
Cô nghẹn lại, tay dụi mắt rồi van cầu:
- Mệt rồi, hôm nay tôi mệt.
Có thể đi nghỉ chưa?
Viên Dạ Trì dừng lại mọi động tác, rút vật thô kia ra, lại đem cô vào vệ sinh qua sạch sẽ một chút, cẩn thận làm vài việc phụ khác nữa rồi ôm chặt Tú Ảnh trong lòng, ủ ấm cô rồi hôn nhẹ lên trán:
- Ngủ ngon
.