Một lúc sau Tú Ảnh đỡ mệt hẳn, cô ngồi thẳng dậy chỉnh đốn lại trang phục, tóc tai.
Chu Toàn lái xe gần về tới căn nhà của ông bà Viên rồi, ánh mắt cô háo hức nhìn ra bên ngoài, khung cảnh nơi ông bà Viên ở rất đẹp.
Trong một khu biệt thự, các căn nhà mỗi người một khoảng đất rộng xếp liền kề nhau, hai bên đường trồng các cây che phủ, có lẽ tuổi đời mấy cây này cũng cao rồi nên thân gỗ xù xì rất to, tán rộng cành dài.
Hai bên đường vòm cây đan vào nhau, ánh nắng le lói hắt xuống rất đẹp.
Viên Dạ Trì nhìn cô như mèo nhỏ hóng hớt, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc rồi kéo cô lại sát cạnh, nhìn xuống khuôn mặt tươi tỉnh mà ban nãy còn uể oải ngái ngủ, khẽ búng tay vào chỏm mũi Tú Ảnh, nói:
- Sắp tới nơi rồi
Cô gật gù, ánh mắt láo liếc nhìn xung quanh như tò mò hào hứng về tất cả mọi thứ nơi đây.
Xe đi một đoạn nữa rồi cũng dừng hẳn, Tú Ảnh từ từ bước xuống, Dạ Trì cười nhẹ nắm tay cô dắt vào.
Chuông bấm kêu một tiếng ting lên rồi cánh cửa mở ra, bà Viên cười tươi chào đón cả hai, ngay sau đó ông Viên đi tới ôm chầm lấy Viên Dạ Trì, rồi quay sang nhìn Tú Ảnh.
Chất giọng khàn khàn tuổi già vang lên trầm ấm, mang theo cả sự nồng hậu:
- Tú Ảnh, chào mừng cháu
Ông bà Viên nhiệt tình dậy từ sớm, chuẩn bị phòng cho Chu Toàn rồi cả Dạ Trì và Tú Ảnh.
Ông Viên bê giúp túi đồ nhỏ xếp vào phòng rồi ra ngoài pha nước.
Bà Viên nhìn ngắm chung quanh rồi hỏi:
- Tú Ảnh, cháu thấy thế nào? Còn bất tiện chỗ nào báo ngay với hai bác nhé
Cô lễ phép đáp lại:
- Dạ không, tốt lắm rồi ạ
Bà Viên như nhớ ra gì đó liền nói:
- À quên, hay cháu cần phòng riêng nhỉ? Để bác dọn...!
Nghe đến đây Dạ Trì bỗng giật bắn lên, hắn mau chạy ra nói:
- Ây mẹ, không cần không cần
Vừa nói hắn vừa quay ra nháy nháy mắt với bà, thủ thỉ gì đó rồi nói lớn
- Tú Ảnh ở đây được rồi, chung một phòng thôi.
Mẹ ra giúp ba pha nước xong hai đứa con ra ngay
Bà Viên ngờ nghệch sau cùng tủm tỉm cười, gật gù rồi nhanh rời đi.
Tú Ảnh mơ hồ không hiểu chuyện, quay ra tiếp tục sắp đồ.
Căn phòng lát gỗ, tủ đồ ốp gọn vào tường nên tiết kiệm được rất nhiều diện tích, có một chiếc giường lớn kê ngay cạnh cửa sổ, một số đồ vật bày trí khác, khá đẹp mắt.
Tú Ảnh đi lại mở toang cánh cửa sổ ra, thời tiết mát mẻ se lạnh thêm cái mùi thơm của tán cây phảng phất tạo cho người ta cái cảm giác thoải mái quá chừng.
Viên Dạ Trì chồm lên giường ôm lấy nữ nhân từ sau, hít một hơi thở trong lành, nhẹ nhàng hỏi:
- Thoải mái không?
Tú Ảnh thở phào một hơi, khẽ gật đầu rồi cả ngày trôi qua cũng nhanh, ông Viên dắt cô đi thăm thú căn nhà, có vẻ tự hào nhất là có 1 hồ cá lớn ngay sau căn biệt thự, thú vui của ông là rảnh rang sẽ ngồi đây câu.
Sau có Chu Toàn ra bầu bạn câu cùng thì Tú Ảnh rời vào trong bếp, bà Viên đang nấu ăn, Viên Dạ Trì đứng cạnh giúp.
Tú Ảnh đi lại hớn hở:
- Để cháu giúp ạ
Bà Viên thấy cô liền cởi bỏ tạp dề mặc lên cho Viên Dạ Trì, nhanh kéo tay cô, hào hứng:
- À con bé đây rồi, ra đây bác cho xem vườn hoa bác mới trồng, có nuôi thêm hai con thỏ đẹp lắm
Toan đi bỗng Dạ Trì kêu oái lên:
- Ơ mẹ, sao để con một mình? Bố với Chu Toàn cũng đi câu, giờ mẹ với Tú Ảnh?
Bà Viên xùy xùy tay, lớn giọng:
- Mau nấu ăn đi, làm cho cẩn thận.
Anh nấu cho cẩn thận, giờ mẹ đi với Tú Ảnh tí
Xong xuôi bà rủ cô ra bên ngoài, Tú Ảnh không quên lè lưỡi châm chọc nam nhân đang ngơ ngác đứng bếp, tay đeo bao ni lông đang nặn dở há cảo.
Coi như trả thù vụ hôm trước Viên Dạ Trì tới ăn cùng ông bà Võ mà cô cũng bị ra rìa.
Trời cũng xẩm tối, khi tất cả bước vào đã thấy Viên Dạ Trì dần bày các món, mùi thức ăn thơm nức mũi, Chu Toàn đi lại, ánh mắt thèm thuồng, chêu chọc:
- Ngài Viên, giờ mới chứng kiến tay nghề.
Xin bái phục
Viên Dạ Trì nở mũi, cao ngạo:
- Ngoài công việc rồi, xưng hô thoải mái chút đi Chu Toàn
Hắn liếc liếc mắt nhìn Tú Ảnh, ra vẻ khoe khoang thành quả cả buổi bị bỏ rơi một mình trong bếp của bản thân.
Tú Ảnh cười khẩy rồi đi lại ngồi xuống, rượu vang được chuẩn bị, không khí trầm ấm bao quanh.
Ông Viên trịnh thượng nâng ly, phát biểu:
- Từ lúc qua đây mới được một bữa ăn đầy đủ thành viên gia đình.
Nào chúng ta nâng ly, chào mừng Tú Ảnh qua chơi
Vào bữa ăn, Tú Ảnh từ tốn thưởng thức, vị được rất vừa, ăn rất đầm miệng.
Cả buổi nói chuyện rôm rả, ông bà Viên hỏi thăm tình hình sức khoẻ bố mẹ cô, hỏi sang công việc Tú Ảnh có ổn không? Quan tâm đủ thứ.
Bỗng Dạ Trì ghé sát tai cô, hỏi nhỏ:
- Vừa miệng em không?
Nữ nhân đảo mắt, cao giọng:
- Coi như anh lợi hại
Bất giác hắn tà tà:
- Tôi còn có một món đặc biệt khác cho em, chỉ riêng em được thưởng thức