Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Có một chuyện cho dù Phùng Kiến Vũ bỏ qua được nhưng Vương Thanh tuyệt đối cũng không thể bỏ qua, đó chính là việc người đàn bà kia đã hại vật nhỏ của hắn suýt chút nữa mất mạng. Phùng Kiến Vũ nói bởi vì bà đã có ơn với cậu lúc còn nhỏ, nếu không phải bà ấy nhận nuôi cậu thì cậu cũng chưa chắc có được ngày hôm nay, Vương Thanh hiểu ý của Phùng Kiến Vũ cho nên cũng không trực tiếp mang một phát súng tiễn bà ấy một đoạn đường, chỉ đơn giản nói cho chủ nợ biết tung tích của bà đang ở đâu, quãng thời gian sau đó của mẹ Phùng chính là sống trong đau khổ, dĩ nhiên chuyện này Phùng Kiến Vũ một chút cũng không muốn để ý tới nữa.

Ngày ấy đón người từ bệnh viện trở về, Phùng Kiến Vũ mặc áo choàng lông màu đỏ tươi, trước cửa nhà còn đặc biệt chuẩn bị sẵn một chậu than hồng để cho cậu bước qua. Vương Thanh cẩn thận đỡ Phùng Kiến Vũ từ trên xe xuống, Phùng Kiến Vũ hiện tại đã tốt lắm rồi nhưng người nào đó cứ một mực không chịu yên tâm, lúc đi vào nhà còn sợ cậu bị dính tuyết mà cảm lạnh cho nên vị chỉ huy trưởng nào đã đó đích thân mang dù che cho cậu, người làm trong nhà nhìn thấy cảnh này ai ai cũng nhất thời choáng váng, Vương Thanh sau vài ngày liền trở thành một con người hoàn toàn khác rồi. Nữ hộ lý đi sau bế Vương Hạ và Vương Đậu vào trong nhà, mọi người ai cũng nóng lòng muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ kia, nhưng mà trước sau vẫn còn sợ hãi Vương Thanh sẽ trách phạt chuyện bọn họ thất trách để người đàn bà kia đẩy Phùng Kiến Vũ bị ngã, chính vì thế mà mọi người đều không ai dám ngẩng đầu lên cả. Phùng Kiến Vũ hiểu chuyện này liền chủ động lên tiếng trước tiên:

"Nào nào, mọi người có muốn nhìn qua đứa nhỏ một chút hay không?"

Không gian im lặng không có một tiếng đáp lại, Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh ý muốn hắn đừng như vậy nữa, Vương Thanh sau một hồi mới nói:

"Được rồi, không trách mọi người"

Người trong nhà thấy vậy liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn hai đứa nhỏ trên tay nhị vị hộ lý. Phùng Kiến Vũ vui vẻ chỉ vào từng đứa một nói:

"Này gọi là Vương Hạ, ra trước cho nên làm chị. Đây là Vương Đậu, là em trai"

Một người làm nghe thấy tên Vương Đậu liền cảm thấy rất kỳ quái, Vương Hạ nghe tên thật hay biết mấy, nhưng Vương Đậu... cái tên này thật sự có điểm lạ:

"Nhị thiếu gia gọi là Vương Đậu sao?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu ân một tiếng, còn đặc biệt nói rằng đây là tên do Vương Thanh đặt:

"Là do ngài chỉ huy đặt, thật ra tôi cảm thấy gọi là Đậu Đậu cũng rất hay"

Vương Thanh dĩ nhiên cảm thấy cái tên mình đặt ra đương nhiên là có ý nghĩa, nhất là khi nghe thấy hai từ Đậu Đậu phát ra từ trong miệng nhỏ kia của Phùng Kiến Vũ lại càng cảm thấy thích thú hơn. Có một sự thật mà Vương Thanh lâu rất lâu sau này mới có thể nhận ra đó chính là, Phùng Kiến Vũ mở miệng nói cái gì hắn cũng đều cảm thấy hay cả, cho dù chuyện đó có trái ý của hắn, hắn cũng đều răm rắp làm theo.

___

Phùng Kiến Vũ đột ngột bị ngã, còn suýt chút nữa mất mạng cho nên sữa gần như không có một chút nào cả. Vương Hạ và Vương Đậu đều phải uống sữa của vú nuôi, Phùng Kiến Vũ vì việc này mà phiền não lắm, cậu muốn hai đứa nhỏ kia được uống sữa của chính mình, dù chỉ là một lần cũng được, chính vì thế mà Phùng Kiến Vũ có gọi điện hỏi tiến sĩ Most xem cách nào khắc phục hay không, tiến sĩ Most nói cần tăng cường ăn một số thực phẩm bổ ích, ngày ngày chăm chỉ mát xa nơi đó trước khi đi ngủ. Phùng Kiến Vũ thường ngày đều ăn rất nhiều những thứ lợi sữa, buổi tối cũng đều có một người giúp cậu mát xa ngực.

Ngày hôm đó Phùng Kiến Vũ nằm ở trong lòng Vương Thanh, ngài chỉ huy trưởng của chúng ta vô cùng thành thật mà giúp vợ mình mát xa vùng ngực, đương nhiên việc này đối với hắn vô cùng có lợi, ngực Phùng Kiến Vũ rất là mềm, chỉ muốn sờ sờ thật nhiều.

"Ngài đi làm về mệt như vậy rồi còn giúp em mát xa nữa" Phùng Kiến Vũ nói.

Vương Thanh khàn giọng, ngón tay như có như không ở trên điểm nhỏ của cậu khẽ miết lấy, hắn cúi người ghé miệng sát tai cậu thổi khí:

"Không hề gì đều là muốn vì con của chúng ta"

Phùng Kiến Vũ hạnh phúc gật đầu ưm một tiếng, Vương Thanh bình thường mát xa được một lúc sẽ ôm lấy cậu ngồi lên đùi, dùng miệng của hắn khẽ mút lấy khuôn ngực mềm mại kia:

"Được rồi, để tôi giúp em nhanh một chút có sữa cho Hạ Bảo cùng Đậu Đậu"

Phùng Kiến Vũ đặt hai tay trên vai Vương Thanh, cảm giác người phía dưới đang dùng sức mút lấy hai bên ngực mình, Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng sẽ hỏi một câu như thế này:

"Nếu như ngài thấy có liền thông báo cho em nhé, em muốn Hạ Bảo cùng Đậu Đậu... ân"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy khoái cảm lại truyền đến rồi, cứ mỗi lần Vương Thanh dùng miệng mát xa như vậy là cậu đều lâm vào mê man hết cả. Phùng Kiến Vũ ôm lấy đầu của Vương Thanh, miệng nhỏ khẽ ưm a đứt quãng, cậu luồn tay vào mái tóc của hắn khẽ nắm lấy, đột nhiên cảm thấy ngực có cơn đau buốt liền đẩy đầu Vương Thanh ra, Vương Thanh không kịp phòng bị cứ như vậy bị Phùng Kiến Vũ đẩy mạnh ra, một dòng sữa trắng vẫn còn ở trên miệng hắn chảy xuống, ngay cả trước ngực của Phùng Kiến Vũ vẫn còn lưu lại sữa. Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn Vương Thanh ấp úng hỏi:

"Ngài... uống sao?"

Vương Thanh không nhiều lời nữa trực tiếp ôm lấy Phùng Kiến Vũ tiếp tục ngậm lấy ngực cậu, thật ra thì Phùng Kiến Vũ sớm đã có sữa từ lâu rồi, tuy chỉ là có một ít thôi không nhiều nhặt gì, nhưng mà mỗi tối đến Vương Thanh đều giấu cậu lấy lý do giúp cậu mát xa mà mang sữa uống bằng sạch không để lại cho Vương Hạ và Vương Đậu một giọt nào. Rất lâu sau đó Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng tự mình biết được chuyện này, cậu vì chuyện đó mà giận Vương Thanh không nói chuyện với hắn nữa, Vương Thanh thời điểm đó chỉ còn cách ngồi ở một bên xót xa nhìn hai đứa nhỏ kia dày vò nơi vốn dĩ thuộc về một mình hắn.

Một hôm Phùng Kiến Vũ sau khi cho Vương Hạ cùng Vương Đậu ăn xong liền nhẹ giọng nỉ non với Vương Thanh:

"Ngài lần sau đừng như vậy nữa nhé, nếu như ngài muốn uống sữa em sẽ giúp ngài pha một ly sữa..."

Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh ở bên cạnh đã thản nhiên đáp lại cậu thế này:

"Sữa ngoài và sữa em căn bản không giống nhau!"

Phùng Kiến Vũ hết cách chỉ còn biết đỏ mặt khẽ quát:

"Ngài đừng như thế mà"

Vương Thanh không muốn nhiều lời nữa trực tiếp mang Phùng Kiến Vũ đè xuống giường gặm cắn hết mọi nơi trên cơ thể cậu, lúc dừng lại ở trên khuôn ngực phập phồng kia còn đặc biệt luyến tiếc dừng lại nơi đó ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc mà Vương Hạ cùng Vương Đậu mới vừa rồi thay nhau hút sạch của hắn.

Sau đó Vương Thanh liền nghĩ ra một cách, cứ mỗi lần đến giờ hai đứa nhỏ được đưa đến cho Phùng Kiến Vũ để uống sữa, hắn luôn nhanh hơn một bước mang hai đứa nhỏ kia cho vú nuôi cho uống sữa thật no, có điều đạo cao một thước ma cao một trượng, hai đứa nhỏ kia cho dù có uống no đến mức trớ hết sữa ra ngoài cũng phải gan lì hút cho bằng sạch sữa của Phùng Kiến Vũ... Vương Thanh đột nhiên cảm thấy đám mây đen trên đầu nặng trĩu, sữa thì ít nhưng dân số lại đông, ngài chỉ huy trưởng một đời ngang ngược của chúng ta chỉ có thể ngày ngày được ngửi mùi sữa thơm thơm của vợ mình mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui