" Ngũ tiểu thư."
Hai nha hoàn hướng Nam Bảo Y hành lễ.
Nam Bảo Y phất phất tay ra hiệu cho các nàng miễn lễ, hai mắt dò xét các nàng.
Bỗng nhiên lo lắng các nàng sẽ khinh thị Tiêu Dịch.
Dù sao trong mắt đám hạ nhân, Tiêu Dịch còn là con nuôi không được sủng ái.
Nàng nổi lên tâm tư răn dạy các nàng, khuôn mặt nhỏ uy nghiêm chắp tay sau lưng, " Các ngươi tên gọi là gì, đều am hiểu thứ gì?"
" Nô tì tên gọi Dư Vị, am hiểu nấu nướng, món ngon mỹ vị đại giang nam bắc đều biết làm."
" Nô tì tên gọi Thưởng Tâm, am hiểu giết người——a không, là am hiểu xem bói xem bói, tỉ như loại hình tính toán nhân duyên".
Nam Bảo Y xoắn xuýt nhăn lông mày nhỏ lại, nàng phảng phất nghe thấy cái nha hoàn này nói am hiểu giết người!
Quý ma ma chọn người cũng kỳ thật nha!
Nàng dạo bước đi quanh hai nha hoàn, các nàng thần sắc tư thế đứng thẳng trang nghiêm.
Không có chút nào có bộ dáng thâm trạch hậu viện liễu rủ trong gió, ngón trỏ cùng lòng bàn tay thậm chí còn có vết chai dày lên một tầng, là vết tích sinh ra do thường xuyên sử dụng đao kiếm mới có.
Nam Bảo Y con ngươi xoay động.
Tiêu Dịch là người rất sáng suốt, bình thường sẽ không cho phép nha hoàn bình thường tới gần người, chẳng lẽ hai nha hoàn này nguyên bản là người của hắn?
Nam Bảo Y mặt mày cong cong thái độ thân mật, " Nhị ca ca anh minh thần võ đa mưu túc trí, mặt như ngọc ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc bên người không có người quan tâm săn sóc.
Bây giờ hai vị tỷ tỷ tới, có các ngươi chiếu cố nhị ca ca, tâm ta cũng như triệt để buông xuống.
Hầu hạ hắn, cũng là phúc khí của hai tỷ tỷ đâu!"
Mông ngựa là đánh ra tới, trước mặt Tiêu Dịch không đập được, cũng có thể đập lên nha hoàn thông phòng của hắn nha.
Chỉ cần hai nha hoàn này trước mặt Tiêu Dịch nói một hai câu, Tiêu Dịch kiểu gì cũng biết nàng tốt.
Dư Vị một mặt ngạc nhiên nhìn qua Nam Bảo Y, vị ngũ tiểu thư này lúc nói chuyện ra vẻ lão thành, nghe giống như là bà mối đang dắt dây tơ hồng...
Thường Tâm bình tĩnh móc ra một phong thư đưa cho Nam Bảo Y.
" Cho ta?" Nam Bảo Y kinh ngạc.
Thường Tâm gật gật đầu, " Ngũ tiểu thư sẽ có phúc báo."
Đây là được hảo cảm của người bên gối Tiêu Dịch?
Nam Bảo Y cười tủm tỉm cất phong thư, trở lại Cẩm Y các.
Lại thấy bọn thị nữ đang nhấc hòm xiểng lui tới.
Hà Diệp gấp đến độ luống cuống, vành mắt hồng hồng giữ chặt tay áo nàng, " Tiểu thư, lão gia bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, vậy mà kêu Nam Yên chuyển vào ở cùng với ngài một chỗ!"
Nam Bảo Y nhìn lại, Nam Yên váy trắng lả lướt dứng dưới mái hiên, giống như một đóa hoa trắng nở trong gió xuân.
Bốn mắt nhìn nhau, nét mặt Nam Yên vui cười như hoa, " Bảo Y, ngươi trở về.
Phụ thân để ta chuyển vào ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi sẽ không ghét bỏ ta đi?"
Nam Bảo Y thần sắc biến ảo.
Kiếp trước cũng không có một màn này, có lẽ là kiếp này nàng mua nghiên mực mà Nam Yên để ý ở Bảo Nghiễn trai làm nàng ta không cam lòng mới ra hạ sách này.
Có thể nàng một chút cũng không sợ.
Kiếp trước nàng bị Nam Yên hủy dung lại bị Trình Đức Ngữ hưu vứt bỏ, thậm chí cuối cùng còn bị Trịnh gia bán vào hoàng cung Thịnh Kinh thành.
Gian nan mà nàng kinh lịch trong hoàng cung người bên ngoài không thể nào tưởng tượng nổi, đã hình thành một trái tim thiên chuy bách luyện ương ngạnh cứng cỏi.
Bây giờ Nam Yên trong mắt nàng chỉ là thiếu nữ bình thường mang lòng căm hận người, những tiểu thủ đoạn này nàng căn bản không để vào mắt.
Nàng mỉm cười, " Tỷ tỷ có thể cùng ta làm bạn, ta mười phần vui vẻ."
Nói xong, nàng theo Hà Diệp tiến vào Tú Lâu.
Nam Yên nhìn thấy tư thái nàng không quan tâm, nhịn không được nhíu mày.
Thị nữ không hiểu: " Nam Bảo Y vì cái gì mà một chút tức giận cũng không có, chẳng lẽ nàng không tức giận lão gia tự tác chủ chương, không hận tiểu thư đoạt mất tiểu viện của nàng sao?"
" khẳng định là không muốn làm lớn chuyện, vì lẽ đó giả vờ như không thèm để ý." Nam Yên giải thích, " Nhưng nàng giả không được bao lâu.
Nương ta chẳng mấy chốc sẽ vào cửa, đến lúc đó nàng sẽ càng thêm khó chịu."
Hà Diệp theo Nam Bảo Y trở về Khuê phòng, nhìn qua thấy tiểu thư ngồi bên cửa sổ mở phong thư, " Tiểu thư, cái ngoại thất nữ kia đều đã lên mặt lên mũi, làm sao ngài một chút phản ứng cũng không có? Nếu không nô tì trở về bẩm với lão phu nhân, mời nàng đem Nam Yên đuổi đi?"
"Phụ thân đã rất không thích ta, ngươi làm như thế, hắn sẽ càng thêm không thích.
" Nam Bảo Y đọc lướt qua nội dung bức thư "Nàng cũng không ở được bao lâu, Liễu thị không vào được cửa Nam gia, ngươi yên tâm."
Hà Diệp đi bưng tổ yến cho nàng, nàng nhìn thư Thưởng Tâm cho nàng rơi vào trầm tư.
——Ngủ xuân chưa phát giác, khắp nơi nghe chim gáy.
Hôm qua tiếng mưa gió, hoa rơi biết bao nhiêu.
Phàm là thu được tin này, nhất định phải truyền bảy phong thư cho người thân cận, nếu không tan cửa nát nhà, người thân nhất chết oan chết uổng!!!
Cầm phong thư tay có chút phát run.
Người bên cạnh quyền thần đại nhân thật sự không phải đơn giản nha, hiện tại nàng đem thư trả lại, còn có kịp không?
Nam Bảo Y khóc không ra nước mắt.
.......
Lúc hoàng hôn, Nam Bảo Châu tới Cẩm Y các tìm Nam Bảo Y đi chơi đá cầu, nhìn thấy Nam Yên ở đó, hết sức kinh ngạc.
Nàng không có tâm tư đi đá cầu, dắt tay Nam Bảo Y trốn đến sau một lùm mẫu đơn, " Chuyện gì sảy ra vậy, cái ngoại thất nữ kia làm sao lại tới vào đây ở rồi?"
" Nói ra rất dài dòng, ngươi cũng đừng để ý tới nàng làm gì, chúng ta tự chơi của chúng ta là được rồi."
Nam Bảo Y không muốn bị Nam Yên tới quấy rầy hào hứng, ai biết Nam Yên lại chủ động bu lại.
Thiếu nữ nhu nhu nhược nhược hướng Nam Bảo Châu uốn gối hành lễ, " Tứ tỷ tỷ."
Nam Bảo Châu vẻ mặt ghét bỏ khoát khoát tay, " Ai là tứ tỷ tỷ của ngươi, đừng có nhận loạn thân thích được hay không?"
Nam Yên vành mắt đỏ lên, cúi người đứng chỗ ấy không đi, giống như là đang chịu ngàn vạn ủy khuất.
Nam Bảo Châu càng thêm ghét bỏ, nhịn không được mắng to, " Ta cũng không có đánh cũng không có mắng ngươi, ngươi đang yên đang lành khóc cái gì mà khóc? Người không biết còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi nữa nha!"
Nam Bảo Y thờ ơ lạnh nhạt.
Kiếp trước, nàng coi Nam Yên là tỷ tỷ tốt, không chê bai nàng là thân phận ngoại thất nữ.
Tự mình đưa nàng vào vòng tròn nhà giàu sang Thục quận, giúp đỡ nàng có được thanh danh tốt, khiến cho mọi người đều biết nàng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Thế nhưng một kiếp này, đừng nói đến vòng tròn nhà giàu Thục quận, liền cả ngay Nam phủ, nàng cũng không có ý định để nàng ta được thoải mái.
Nàng cầm tay Nam Bảo Châu, " Ngươi không thích nàng, vậy chúng ta đi vườn hoa chơi, nhìn không thấy cũng sẽ không chướng mắt."
Nam Yên nghẹn ngào ngăn các nàng lại: " Bảo Y, phụ thân kêu ta vào ở là vì muốn ta tới chiếu cố, quản giáo ngươi.
Ngươi hôm nay đã không đi học cho giỏi cũng không làm nữ công thuê thùa, hao tổn hoang phí mất thời gian một ngày.
Trên sách nói ' Khuyên quân chớ nên tiếc kim sợi áo, khuyên quân cần tiếc thời niên thiếu.
Có hoa có thể gãy thẳng cần cành, chớ chờ không hoa không gãy nhánh', mặc dù chúng ta là nữ nhi gia, nhưng cũng phải cần cù dụng công mới tốt.
Vì lẽ đó không cho ngươi đi vườn hoa đá cầu, nhất định phải về khuê phòng đi học cho giỏi.
Nếu nếu không nghe ta, ta sẽ nói cho phụ thân."
Nam Bảo Châu tức giận trong lòng, một tay kéo Nam Bảo Y đem giấu sau lưng bảo hộ, " Nam Yên ngươi tính là cái gì, tổ mẫu cũng không thừa nhận thân phận của ngươi, muội muội ta cần đến phiên ngươi quản giáo? Ngươi có rảnh thì đi mà quản giáo nương ngươi đi.
Những năm nay cắn tam thúc ta không chịu nhả, cũng không ngại mất mặt!".