Trong đám người tới tham gia yến hội, trừ hai tỷ muội Nam Bảo Châu cùng Nam Bảo Y, những người khác đều ôm suy nghĩ bày ra tài hoa.
Bọn hắn đã sớm làm xong thi từ cùng ngày nhận được thiếp mời.
Thiếu niên thiếu nữ mới ra đời khí huyết phương cương, đều cảm thấy bài của mình mới là tốt nhất, bởi vậy mỗi người đều muốn biểu diễn cuối cùng, đều khiêm tốn nhường nhau.
Nam Yên đi đến trung tâm thính đường, cười hành lễ," Tiểu nữ Nam Yên, nguyện làm người dẫn đầu làm một câu thơ, mong chư vị không chê cười."
Đám người tất nhiên là cầu còn không được.
Rèn châu đong đưa, ngoài trời tuyết lại rơi.
Nam Yên có chút nâng cằm lên, bức đi nhẹ nhàng, cao nhã đoan trang," Tuyết trắng nhẹ tựa như bông, rì rào phủ kín nhân gian..."
Nàng sinh ra vũ mị yếu đuối, giọng nói ngọt ngào như đường mật.
Trong thính đường mọi người đều lộ vẻ thưởng thức.
Có tài tử lay động quạt xếp, mỉm cười đánh giá:" ' Tuyết trắng nhẹ tựa như bông', cái ví dụ này hay, hình tượng sinh động miêu tả hình thái bông tuyết.
Một câu 'Rì rào phủ kín nhân gian', càng là đầy đủ viết ra tràng cảnh tráng lệ tuyết trắng phủ khắp nơi, quá hay, quá hay!"
Nam Yên đứng bên cửa sổ, đưa tay hứng lấy một bông tuyết rơi," Ta gửi ý đầu bạc, cùng quân cộng dư niên..."
Âm cuối run rẩy, giống như đang đè nén tình cảm lưu luyến sôi trào trong nội tâm.(ahr)
Trong thính đường, tài tử gia nhân yêu thích phong nguyệt nhao nhao lớn tiếng khen hay.
Nam Yên ngoái nhìn, ánh mắt cực ôn nhu rơi trên người Trình Đức Ngữ.
Nàng thanh tú động lòng người đứng bên cửa sổ, khí độ ôn nhu lịch sự tao nhã của tài nữ, một đôi mắt hạnh lại nhiệt tình như lửa.
Cùng hình tượng phu nhân lý tưởng trong suy nghĩ của Trình Đức Ngữ không mưu mà hợp.
Trình Đức Ngữ bất động thanh sắc nhấp ngụm rượu.
Chỉ có nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, mới xứng với hắn....
Có lẽ, hắn nên thỉnh mẫu thân ra mặt giúp hắn hoán thân.
Mặc dù Nam Yên chỉ là ngoại thất nữ, nhưng bây giờ cũng đã được tiến vào Nam phủ, có lẽ đã được Nam phủ thừa nhận.
Lại thêm nàng rất được Nam Quảng sủng ái, cho nên lợi ích mang đến cho Trình phủ cũng ngang ngửa Nam Bảo Y.
Hắn nghĩ vậy, hướng Nam Yên ôn nhu cười một tiếng đáp lại.
Nam Bảo Y ăn trái cây, cười tủm tỉm quan sát hai người này.
Bọn hắn thâm tình cọ lửa văng hoa hỏa khắp nơi, thật là tình chàng ý thiếp!
Chỉ là không biết, trong phần tình tràng ý thiếp này, có thể có nhiễm phần lợi ích hay không?
Đang trong lúc nàng suy nghĩ, nghe được một vị tài tử đề nghị:" Bài thơ này của Nam tiểu thư thật tốt, khiến người thán phục! Nếu đã có Nam tiểu thư bắt đầu, liền thỉnh vị hai vị Nam tiểu thư khác làm thơ? Đều là một phủ xuất ra, có lẽ tài hoa cũng là tương xứng."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Trình Đức Ngữ lãnh đạm nói:" Ta nói vị hôn thê này thiên tính vụng về, muốn nàng làm thơ, chỉ sợ là làm khó nàng."
Vị tài tử kia không buông tha:" Nếu nàng không làm thơ, đến thi hội làm gì? Nếu đã tới, vẫn nên làm theo quy củ!"
Nam Yên ấm giọng:" Kiều Kiều, thịnh hội thưởng hoa ngày ấy, cầm kỳ thư họa của ngươi đều là cực tốt, có lẽ làm thơ cũng không tính là khó với ngươi.
Không bằng ngươi làm một bài, miễn để nhà chúng ta cùng Trình công tử mất mặt."
Nam Bảo Y dựa thoải mái trên ghế bành.
Nàng nhìn Nam Yên, nghiêng đầu yêu kiều cười:" Tỷ tỷ thật muốn nghe ta làm thơ?"
" Tất nhiên."
" Ta sợ đoạt mất danh tiếng của tỷ tỷ."
Nam Yên cười.
Nàng đã ở Nam phủ nhiều ngày, Nam Bảo Y có bao nhiêu cân lượng, nàng còn không biết?
Bài thơ vừa nãy của nàng làm rất tốt, nàng không tin Nam Bảo Y có thể làm tốt hơn!
Khôi thủ cuộc thi này, chính là Nam Yên nàng!
Nghĩ như vậy, nàng rất rộng lượng nói:" Muội muội cứ tự nhiên phát huy.
Ngươi làm tốt, cái tỷ tỷ là ta cũng có mặt mũi, làm sao có thể nói là đoạt mất danh tiếng?"
" Ngươi đã mất công mời đủ kiểu, vậy ta liên không khách khí!"
Nam Bảo Y cười đứng dậy.
Nàng tiêu sái vẩy vẩy vạt áo, hướng tới bờ cửa sổ.
Tuyết trắng thuần khiết, thiếu nữ mắt phượng nhìn quanh đều tràn đầy thần vận phong lưu, so với công tử bình thường còn khí thế hiên ngang hơn.
Vẻn vẹn dáng người cùng phong độ đã hơn xa Nam Yên.(ahr)
Nàng vung khoan bào lên, cao giọng:
"Bắc quốc phong quang, ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay.
Nhìn trường thành trong ngoài, duy tư mênh mông, trên dưới sông lớn, sống nổi cuồn cuộn.
Ngân xà trên núi, nguyên trì sáp tượng, muốn cùng ông trời so độ cao.
Cần sao trời, nhìn Hồng trang tố khỏa, hết sức sinh đẹp.
Giang sơn đẹp đẽ biết bao, khiến vô số anh hùng khom lưng.
Tiếc Tần Hoàng Hán Võ, lược thua văn thải; Đường tông Tống tổ, hơi tốn phong tao.
Một thế hệ thiên kiêu, Thành Cát Tư Hãn, chỉ thích gương cung bắn đại điêu.
Đều qua rồi, số người phong lưu, còn nhìn hôm nay!"
Mỗi câu mỗi chữ nàng đọc, sắc mặt Nam Yên liền tái nhợt một điểm.
Hai tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Bài ca này, nàng chưa từng nghe qua!
Làm quá hay rồi!
Thật là Nam Bảo Y sáng tác?
Trong thính đường hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người đắm chìm trong rung động của bài ca, thật lâu thần chí cũng không quay về.
Các thiếu niên thiếu nữ, vô ý thức thì thầm lặp lại:
"Muốn cùng ông trời so độ cao..."
" Giang sơn đẹp đẽ biết bao, khiến vô số anh hùng khom lưng..."
"Đều qua rồi, số người phong lưu, còn nhìn hôm nay!"
"Thơ hay, thơ hay!"
" Tuyệt diệu!"
Càng có thiếu niên cảm động đến lệ rơi đầy mặt," Kinh thường quần hùng, tung hoành thiên hạ, khát vọng rộng lớn, nam nhi lập trời, nên như vậy!"
Trình Đức Ngữ chăm chú nhìn thiếu nữ bên cửa sổ, trong đồng tử loé lên không dám tin.
Nàng gửi nhiều thư cho hắn như vậy, chữ viết xấu xí, trong ngôn ngữ cũng không có chút học thức, vừa nhìn liền biết là chi nữ thương nhân người đầy hơi tiền.
Thế nhưng, vì cái gì đột nhiên này có thể làm ra một bài thi từ tốt như vậy?
Dạng thi từ này, cho dù phóng mắt cả thiên hạ, cũng tuyệt đối không có người làm ra được!
Mà nàng lại đứng ngay bên bờ cửa sổ, tuyết trắng lướt nhẹ qua mặt, tóc đen bồng bềnh như mây, khoá bào cổ tròn mẫu đơn hồng làm nổi bật lên hai chân thẳng tắp tinh tế, lúc cười lên mặt mày cong cong, vô cùng có thần thái.
Dạng nữ tử này, thế nào lại là tục vật?
Hẳn là hành động trước đó của nàng đều là muốn lạt mền buộc chặt với hắn?
Ý nghĩ này hiện nên trong đầu, khiến Trình Đức Ngữ hiểu ra.
Đúng, nàng tự biết thân phận thấp không xứng với hắn, vì vậy muốn dùng loại phương pháp quanh co uyển chuyển hấp dẫn chú ý của hắn...
Nam Bảo Y, quả nhiên có tâm cơ!
Chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, cũng không nhìn một chút Trình gia là dòng dõi cao bao nhiêu, cũng không nhìn hắn đã từng chứng kiến bao nhiêu nữ nhân, những loại trò vặt này, sẽ chỉ càng khiến hắn thêm chán ghét thôi.
Hắn cười lạnh một tiếng, lấy ra ánh mắt lạnh lùng.
Nam Bảo Y khoanh tay nhỏ, hăng hái:" Tỷ tỷ thấy bài ca này thế nào?"
Nam Yên dáng tươi cười cứng nhắc, chỉ có thể kiên trì tán dương:" Tất nhiên là rất tốt..."
Nam Bảo Y lại nhìn về phía Trình Đức Ngữ, ngọt ngào nói:" Trình ca ca cảm thấy thế nào?"
Trình Đức Ngữ thản nhiên nói:" Tạm được."
" Tạm được?" Nam Bảo Y nhíu mày," Bài thi từ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, trong mắt Trình ca ca, cũng chỉ là tạm được?"
Ninh Vãn Chu đập hạt dưa, gào to:" Nếu Trình công tử nói tạm được, khẳng định là bởi vì hắn còn có thể làm ra bài thơ tốt hơn.
Nào nào nào, Trình công tử làm một bài cho chúng ta được mở rộng tầm mắt."
Nam Bảo Châu bưng lấy đĩa dưa ngọt, cao giọng phụ họa:" Đúng, Trình công tử, ngươi học ở Trường An nhiều năm, tất nhiên tài hoa hơn người, cũng nên để chúng ta được mở mang tầm mắt một lần! Làm một bài đi, làm đi!"
Đôi chủ tớ kẻ xướng người họa này, quả thực dẫn dắt phong tao toàn trường..