Tiểu Kiều Của Quyền Thần


Gã gia đinh vội vàng chạy đến trên mặt băng.
Chỉ thấy cây tên nghiêng cắm vào mặt băng, mũi tên dưới nước rỗng tuếch.
Hắn ngẩng đầu lên, hướng toà lầu gỗ cao giọng hô lên:" Công tử mũi tên thứ nhất chưa bắn trúng! Thỉnh công tử bắn mũi tên thứ hai!"
Không bắn trúng!
Nam Bảo Y nhếch môi cười, nhìn về phía Trình Đức Ngữ, đã thấy hắn sắc mặt trầm tĩnh, cũng không đem sai lầm lần này để trong lòng.
Hắn điều chỉnh lại dây cung, lần nữa cài cung tên lên.
Hai lần bắn liên tiếp cây tên vẫn cắm nghiêng trên mặt băng như cũ.
Gã gia đinh hướng dưới nước nhìn quanh, chỉ thấy trở gì nước có vài tia máu, quả nhiên hai đuôi cá chép trúng tên.
Hắn kinh hỉ hô to:" Trúng rồi, trúng rồi nha! Công tử xạ nghệ tinh diệu, thiên hạ vô song!"
Trình Đức Ngữ chuyển hướng Tiêu Dịch," Tĩnh Tây hầu thấy thế nào?"
Tiêu Dịch mỉm cười:" Cũng chỉ có vậy."
Trình Đức Ngữ nhíu mày, đưa tay:" Như vậy liền mời mời hầu gia, để chúng ta nhìn sự lợi hại của ngươi."
Tiêu Dịch buông chén trà xuống, hững hờ đi đến bên cửa sổ.
Trình Đức Ngữ mỉm cười chỉ chỉ phá nguyệt cung của hắn," Bộ cung tiễn này, hầu gia cứ việc sử dụng."
" Không cần." Tiêu Dịch liếc nhìn Nam Bảo Y," Nam Kiều Kiều, lại đây."
Nam Bảo Y tò mò đi qua," Làm cái gì!"
" Mượn trâm vàng của ngươi dùng một lát."
Tiêu Dịch rút ra ba cây trâm vàng trên búi tóc thiếu nữ.
Nam Bảo Y kháng nghị:" Trâm vàng của ta rất đắt!"
Tiêu Dịch sờ lên búi tóc nàng," Trở về mua tốt hơn đưa ngươi."
Hai huynh muội cử chỉ thân mật, khiến đám người cực kỳ hâm mộ Nam Bảo Y, vô duyên vô cớ có được một vị nhị phẩm hầu gia làm huynh trưởng.
Tiêu Dịch lười biếng tựa bên bờ cửa sổ, vuốt vuốt ba cây trâm, mắt phượng liếc nhìn mặt băng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, đồng thời ném ba cây trâm về phía mặt băng.
Mặt hồ, gã gia đinh khiếp sợ nhìn ba cây trâm vàng.
Ba cây đều cắm sâu vào mặt băng, đồng thời bắn trúng ba con cá chép.
Có thiếu niên sợ hãi thán phục:" Hầu gia thần võ! Trâm vàng không cần mượn dây cung liền có thể xuyên thấu mặt băng, có thể thấy nội lực vô cùng thâm hậu! quá tuyệt, quá tuyệt!"
Những người khác cũng đồng dạng tán thưởng không dứt.
Chỉ dựa vào trâm vàng liền có thể bắn trúng con mồi, nếu đổi lại thành cung tiễn, chẳng phải là càng thêm lợi hại?
Như vậy xem ra, xạ nghệ của Trình Đức Ngữ thật sự không ra gì.
Trình Đức Ngữ sắc mặt âm trầm.
Làm sao hắn không biết, Tiêu Dịch còn có phần năng lực này?
Hắn đã có phần năng lực này, vì sao thịnh hội thưởng hoa những năm qua đều không lên đài biểu hiện?
Đang lúc không vui, đã thấy Tiêu Dịch đang cầm cây phá nguyệt cung của hắn ước lượng.
Tiêu Dịch châm chọc cong khoé môi:" Loại cung tiễn này nhìn tinh xảo xinh đẹp, nhưng cầm lên chiến trường sẽ bị người chế giễu là đồ chơi của nữ nhân.

Cung thủ đúng đắn, sẽ không khắc lên cánh cung mấy loại hoa điêu loè loẹt như vậy...!Dễ gãy."
Nói xong, vân đạm phong kinh bẻ gãy thanh cung kia.(ahr)
Trình Đức Ngữ hai mắt trừng lớn.
Bảo cung của hắn, lại bị bẻ gãy?
Hắn trầm giọng:" Hầu gia thân là khách nhân, lại tự tiện huỷ hoại vật của chủ nhà, chỉ sợ không hợp lễ nghĩa.

Phá nguyệt cung của ta chính là thỉnh thợ khéo chế tạo, tốn hao thiên kim..."
" Thế nào, Trình công tử muốn để bản hầu bồi bạc?" Tiêu Dịch lười biếng dựa trên bệ cửa sổ, có chút nghiêng đầu, bộ dáng câu môi cười tà tứ phong lưu," Trình công tử, sớm muộn cũng là người một nhà, đàm luận bạc sẽ làm tổn thương tình cảm?"
Nói, ý vị thâm trường liếc nhìn Nam Yên bên cạnh hắn.
Trình Đức Ngữ gân xanh trên thái dương nhảy lên.
Sớm muộn đều là người một nhà?
Nếu biết sớm muộn cũng sẽ làm người một nhà, vì sao vừa này so tài không thủ hạ lưu tình, chừa lại cho hắn mấy phần mặt mũi?
Trận thi hội lần này khiến trong lòng hắn khó chịu, chỉ mặt lạnh phất bào ngồi xuống.
Đám người cũng không dám tiếp tục thổi phồng Tiêu Dịch, tốp năm tốp ba ngồi xuống, tiếp tục đàm thơ luận đạo.
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu ngồi với nhau một chỗ ăn bánh ngọt, thị nữ nâng lên trâm vàng đục ra từ tầng băng, cười nói:" Nam ngũ tiểu thư, trâm của ngài!"
Nam Bảo Y ghét bỏ nhìn qua," Dính mùi máu tươi, điềm xấu, ta không cần."
Nàng không thích nhất là mùi máu tươi.
Mà quyền thần đại nhân nói sẽ đưa nàng đồ tốt hơn.
Phòng yên tĩnh.
Các thiếu niên thiếu nữ sắc mặt đều phức tạp.
Ba cây trâm vàng nha, nói ít cũng phải đáng giá hơn mấy trăm lượng bạc, nói không cần là không cần?
Nam Gia cũng quá giàu!
Bọn hắn rất có một loại xúc động lệ rơi đầy mặt, tại thời khắc này thế mà lại sinh ra tâm tư đi nhặt ve chai Nam gia.
Đúng lúc này, bên ngoài rèm châu đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ như chuông bạc.
Nam Bảo Y nhìn lại, thị nữ vén rèm châu lên, một vị thiếu nữ trẻ tuổi chậm rãi bước tới.
Bất quá nàng mới mười ba mười bốn tuổi, da tuyết hoa mạo, nhã nhặn thanh nhã, tựa như một gốc hoa sen không nhiễm nước bùn.
" Trâm vàng quý giá, ném đi rất đáng tiếc.

Nếu tẩu tử không cần, không bằng đưa cho ta?"
Thiếu nữ dịu dàng mở miệng, bên trong đôi mắt ôn nhu đều là tinh nghịch cười.
Nam Bảo Y lẳng lặng nhìn nàng.
Trình Tái Tích.
Thân muội ruột thịt cùng mẹ của Trình Đức Ngữ, là tiểu cô kiếp trước của nàng, đại tiểu thư Trình phủ, Trình Tái Tích.
Kiếp trước đồ cưới của nàng một nửa bị Nam Yên lừa mất, một nửa khác thì bị Trình Tái Tích lừa gạt.
Nàng gả tới Trình phủ, mọi người đối đãi với nàng đều không tốt, chỉ có Trình Tái Tích đối đãi tốt.

Lúc nàng nản lòng thoái chí cổ vũ nàng, lúc nàng bị bà bà Hoàng thị phạt quỳ đứng ra cầu tình.
Nàng coi Trình Tái Tích là tỷ muội thân thiết, vì vậy cũng chân tâm thật ý đối đãi nàng.
Lúc Trình Tái Tích xuất giá, tố khổ với nàng, nói Hoàng thị chuẩn bị đồ cưới quá ít cho nàng, không thể mặt mày rạng rỡ xuất giá, muốn mượn đồ cưới của nàng dùng một lát, chờ gả đi được lại vụng trộm đưa về cho nàng.
Thế nên nàng hào phóng đem đồ cưới cho Trình Tái Tích mượn.
Kết quả tất nhiên là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Nàng nhìn khuôn mặt chất phác của Trình Tái Tích, trong lòng rất buồn nôn.
Nàng nghiêng đầu yêu kiều cười," Ai là tẩu tử ngươi?"
Trình Tái Tích đi đến bên cạnh, thân thân thiết thiết ôm nàng," Qua hai ba năm nữa, ngươi liền gả tới nhà chúng ta, cũng không phải là tẩu tử ta còn là gì? Đồ của tẩu tử đều là đồ tốt, ngươi đã ghét bỏ ba cây trâm vàng kia, không bằng đưa cho ta?"
Nam Bảo Y nghe nàng mở miệng lại một câu tẩu tử, trong lòng buồn nôn cuồn cuộn, hận không thể đem mấy cây trâm vàng đâm mù hai mắt, khoét mở tim nàng.(ahr)
Nàng đem bánh ngọt còn dư ném đến trong đĩa, cười lạnh:" Nếu là đồ của của ta là đồ tốt trong mắt của người khác, vậy cái bánh ngọt ăn thừa này hẳn là cũng như thế.

Ngươi giúp ta ăn xong đi, ăn xong, ta liền đem ba cây trâm vàng tặng cho ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui