Tiểu Kiều Của Quyền Thần


Nàng biết phụ thân nàng là một người như thế nào.
Thời điểm tốt phải gọi là toàn tâm toàn ý móc tim móc phổi, chỉ khi nào đối với nữ nhân cảm thấy phiền chán, liền sẽ mười ngày nửa tháng đều không màng tới như vậy.
Lúc trước lợi dụng tính cách này của phụ thân để đối phó với Nam Bảo Y, dĩ nhiên rất thuận lợi, nhưng trái lại hôm nay phụ thân lại đối xử với chính mình như vậy, thật khiến nàng chịu không được.
Đang nhìn về phía Liễu thị ngủ mê chưa tỉnh.
Làm sinh non này tổn thương thân thể nàng, sau lần này là không còn khả năng mang thai lại.
Lại thêm mỹ mạo không còn được như lúc trước, muốn cạnh tranh với Trình Diệp Nhu là khó như lên trời.
Nam Yên nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi cầm bát thuốc đặt ở đầu giường.

Nàng đang muốn đứng dậy uống một ngụm trà bên ngoài phòng ngủ bỗng nhiên chuyển đến tiếng gõ cửa.

Nàng nói:" Vào đi."
Biểu ca Liễu Đoan Chính cùng biểu tỷ Liễu Liên Nhi, sợ hãi rụt rè tiến vào.
Liễu Đoan Chính đưa cổ nhìn giường bệnh, dáng vẻ tươi cười mười phần lấy lòng:" Yên nhi biểu muội, cô mẫu nàng...!sinh non rồi? Chúng ta, chúng ta tới thăm nàng một chút."
Nam Yên hững hờ không nói, cụp mắt chỉnh lại mép chăn cho Liễu thị.
Liễu Thị đã tỉnh lại một lần, nắm tay của nàng nói là Liễu đại tẩu đẩy nàng, hại nàng sinh non.
Nàng căn dặn nàng, nhất định phải chỉnh chết Liễu đại tẩu, lại đem về nhà mẹ đuổi ra khỏi phủ mới tính bỏ qua.
Nàng châm chọc cong lên khóe môi.
Hài tử cũng đã mất cho dù trả thù nhà mẹ đẻ thì có lợi ích gì?
Còn không bằng vận dụng triệt để cơ hội này.
Nàng liếc nhìn Liễu Đoan Chính, đại nam nhân hai mươi tuổi, mặc dù tuấn tú, cử chỉ lại khiến người ngao ngán, dáng vẻ co đầu rụt cổ, rất không ra gì.
Nàng lại liếc nhìn Liễu Liên Nhi.
Liễu ra huyết thống quả thật không tệ, vị tiểu biểu tỷ này mặc dù mới 14 tuổi dáng dấp lại đầy đặn cao gầy, dung mạo rất tú mỹ.
Trong đầu hiện ra một kế sách, nàng bất động thanh sắc ngồi trước bàn tròn.
Nàng tự tay phải vén áo pha trà," Biểu ca cảm thấy, Nam phủ như thế nào?"
Liễu Đoan Chính nịnh nọt cười:" Nam phủ phú quý, nhà xí so với nhà chúng ta ở quê còn lộng lậy rộng rãi hơn! Vừa rồi nha hoàn đưa tới đồ ăn khuya, ai da, nem rán, bánh ngọt hoa sen, bánh táo xốp giòn, đều là đồ ăn tới tết nhà ta mới có thể ăn! Yên nhi biểu muội, có thể ở lại nơi này, thật là phúc khí từ kiếp trước!"
" Như vậy, biểu ca có muốn ở lại đây một đời?"
Đôi mắt Liễu Đoan Chính liền sáng lên.
Hắn mỉm cười tiến lên, mập mờ sờ lên tay Nam Yên, " Biểu muội ý tứ là..."
Nam Yên sắc mặt lạnh xuống, quơ lấy chén trà, không chút lưu tình nện trên mu bàn tay hắn!
Liễu Đoan Chính lập tức che lại mu bàn tay, chật vật kêu lên thảm thiết.
Hắn kiêng kỵ nhìn về phía Nam Yên, minh bạch cái biểu muội này cũng không phải là hắn có thể nhúng chàm.
Hắn chân thành nói:" Yên nhi biểu muội, hẳn là ngươi muốn ta thông đồng với Nam Bảo Châu hoặc Nam Bảo Y? Ta nghe ngóng, các nàng là Kiều Kiều tiểu thư quý báu nhất Nam phủ, còn có thị nữ nói, thậm chí Nam lão phu nhân còn có ý tưởng chiêu người ở rể."
Nam Yên kinh ngạc nhướng mày.
Biểu ca này xuất thân nông thôn, nhìn như ngu ngốc, không nghĩ tới đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Nàng thản nhiên nói:" Tiện nhân Nam Bảo Y kia, năm lần bảy lượt đối nghịch ta.

Nếu để nàng cho ngươi, như vậy chúng ta chính là người một nhà, nào có đạo lý em chồng đối nghịch?"
Quan trọng nhất là, Liễu Đoan Chính là kẻ phế vật vô dụng.
Nam Bảo Y gả cho một tên phế vật, mà nàng lại có thể gả cho công tử thái thú Thục quận, từ nay về sau, vận mệnh các nàng liền hoàn toàn tương phản.
Coi như mẫu thân không phải chính thất, thì thế nào?(ahr)
Nam Bảo Y vẫn phải quỳ dưới lòng bàn chân nàng kiếm ăn!
Liễu Đoan Chính chần chờ:" Thế nhưng là Yên nhi biểu muội, ở rể cũng không phải dễ làm như vậy, ta muốn làm, chưa chắc người ta đã để ý ta..."
" Gấp cái gì?" Nam Yên lạnh lùng," Ta tự có kế sách.

Ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng Liên Nhi biểu tỷ trò chuyện."
Sau khi Liễu Đoan Chính đi, Nam Yên dò xét Liễu Liên Nhi.
Thiếu nữ nhát gan, chính đang co người vuốt góc áo.
Mặc một áo kép hoa đỏ chót, trên búi tóc chỉ đeo một đóa hoa lụa, vừa quê mùa vừa khó coi.
Nam Yên mỉm cười, gỡ trâm vàng trên tóc xuống, ôn nhu cài lên búi tóc Liễu Liên Nhi," Liên Nhi biểu tỷ xinh đẹp trời sinh, phải trang điểm thật tốt, mới không cô phụ thanh xuân mỹ mạo.

Qua hai ngày tuyết ngừng, ta dẫn ngươi đi phố Phù Dung đặt mua chút váy áo trâm sức."
Liễu Liên Nhi sờ lên trâm vàng trên búi tóc, nhỏ giọng nói:" Biểu muội, có phải ngươi có việc cần ta giúp?"
" Cùng là người thông minh nói chuyện là bớt việc." Nam Yên mỉm cười," Qua năm biểu tỷ mười lăm tuổi, đã có thể thành hôn.

Được chứng kiến Nam phủ phú quý, biểu tỷ còn muốn gả cho dân chúng tầm thường hay sao?"
Liễu Liên Nhi khiếp đảm nhìn nàng.
Nàng càng thêm nhỏ giọng:" Phú quý tất nhiên rất tốt, nhưng nếu như không có phúc khí đi hưởng....."
" Biểu tỷ thấy Tiêu Dịch như thế nào?"
Trong đầu Liễu Liên Nhi hiện ra một dáng người tuấn mỹ uy nghiêm.
Hắn ngồi trong khách sảnh, cho dù có nhiều người như vậy, thế nhưng vẫn khiến người liếc mắt một cái liền chú ý tới hắn.
Thiếu niên mười tám tuổi phong hầu, cho dù là tại loại nông thôn như Duyệt Lai trấn cũng người người ca ngợi.
" Tiêu Dịch mười tám tuổi phong hầu, chưa cưới thê tử, thậm chí bên người cũng không có nha hoàn thông phòng.

Biểu tỷ đầy đặn tú mỹ, dù không đảm đương được vị trí chính thất, làm cái quý thiếp cũng không có vấn đề gì.

Quý thiếp hầu gia, không kém chính thất nhà tầm thường.

Đeo vàng đeo bạc, ăn ngon mặc đẹp, nửa đời sau, đều không cần lo."
Nam Yên hướng dẫn từng bước, khiến thần sắc Liễu Liên Nhi biến ảo chập chờn.
Thật lâu, Liễu Liên Nhi thử dò xét hỏi:" Nếu như, nếu như ta không chịu?"
Nàng không phải người ngu.
Đường đường là hầu gia lại không cưới vợ, thậm chí ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, bởi vì trong lòng hắn có người khác hoặc bởi vì hắn thích nam nhân.
Hai loại tình huống này đều bất lợi cho nàng, nàng cũng không muốn đi tìm khổ.
Nam Yên dáng tươi cười càng tăng lên.
Nàng vươn tay, ngả ngớn lướt qua khuôn mặt Liễu Liên Nhi," Nếu biểu tỷ không chịu, như vậy lần mẫu thân ta bị sảy thai, chỉ sợ là bị nương ngươi cố ý đẩy ngã....!Nghĩ tới lúc đến nha môn, sẽ tra rõ."
Liễu Liên Nhi trong lòng run rẩy.
Nàng liếc nhìn Nam Yên, cuối cùng cúi đầu, yên lặng rời khỏi phòng.
Thị nữ hiếu kỳ:" Tiểu thư, biểu công tử cùng biểu tiểu thư dung mạo xuất sắc, nhưng hầu gia cùng Nam Bảo Y gặp qua không ít người đồng lứa kinh tài tuyệt diễm, chưa chắc sẽ động tâm đâu."
" Ta muốn bọn hắn động tâm làm cái gì?" Nam Yên chậm rãi bưng chén trà uống," Ta chỉ cần ly giám tình cảm của bọn hắn, để bọn hắn nghi ngờ nhau, để Tiêu Dịch không che chở Nam Bảo Y, cái này là đủ."
Thị nữ lập tức minh bạch.
Nàng không khỏi giơ lên ngón tay cái," Tiểu thư anh minh!"
Tuyết lớn rơi suốt một đêm.
Nam Bảo Y thức dậy từ sáng sớm, bởi vì tuyết đã ngừng liền khiến phòng ngủ mười phần sáng sủa.
Nàng lay Nam Bảo Châu dậy," Châu Châu, chúng ta đi làm người tuyết được không?"
Nam Bảo Châu mơ mơ màng màng:" Kiều Kiều, ngươi tắm cái rồi ngủ đi, ngươi muốn gì trong mộng cũng đều có..."
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng đành phải tự mình mặc quần áo rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra ngoài rèm châu, đang muốn trang điểm, lại trông thấy Ninh Vãn Chu không biết xuất hiện từ bao giờ, ngồi trước bàn trang điểm, đang vẽ mày điểm son.
Thủ pháp phải gọi là thuần thục.
Thoáng nhìn nàng đi ra, hắn đánh giá nàng từ đầu tới chân, trào phúng khẽ xì một tiếng.
Nam Bảo Y sờ lên tóc đen có vẻ xộc xệch, lại nhìn Ninh Vãn Chu trang dung cùng búi tóc tinh xảo không tỳ vết, lại có loại cảm giác xấu hổ vô cùng.
Nàng mặc lên áo choàng son phấn rộng rãi, chân thành nói:" Về sau ta sẽ không tới...Vãn Vãn, ngươi không được khi dễ tiểu đường tỷ ta nha!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui