Tiểu Kiều Của Quyền Thần


Hàn Yên Lương ngữ điệu lười biếng:" Hai ngày trước, Nam Yên cùng Liễu Tiểu Mộng tới đây nghe hát.

Ta nghe thấy các nàng nghị luận, chủ ý mưu hại đến ruộng dâu Nam phủ là do Nam Yên nghĩ ra."
Nam Bảo Y cầm chặt sổ sách.
Đánh chết nàng cũng không nghĩ đến, chủ ý này lại là do Nam Yên nghĩ.
Chỉ phí ăn mặc của nàng cùng Liễu thị đều là lấy bạc từ trong phủ, làm sao nàng có mặt mũi nào ra loại chủ ý ác độc này?!
Kiếp trước kiếp này, nàng đều khiến người căm hận.
Nam Bảo Y đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo đi ra đi ra ngoài.
Hàn Yên Lương nhíu mày:" Ngươi đi đâu vậy?"
" Tìm Nam Yên tính sổ!"
" A, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt...." Hàn Yên Lương cười đuổi theo.
Bởi vì Nam Bảo Y trước đó đã bị tính toán hai lần nên hiện tại Nam Yên cùng Liễu thị trôi qua mười phần bần hàn.
Các nàng thuê một toà viện trạnh nhỏ trong hẻm ở chợ bán thức ăn.
Từ sáng sớm đến tối bốn phía đều hò hét ầm ĩ, các loại mùi gia cầm cùng rau héo úa tràn ngập trong không khí, cũng không phải là chỗ ở thích hợp cho tiểu thư khuê các.
Xe ngựa của Nam Bảo Y dừng ở đầu ngõ.
Nàng khí thế tiến thẳng đến viện trạnh kia, kêu Hà Diệp đi gõ cửa
Hà Diệp gõ cửa ầm ầm, dẫn tới hàng xóm xem náo nhiệt.
" Đừng gõ! Hỏng cửa nhà ta, ngươi lại đền được sao?"
Nam Yên không nhịn được to tiếng truyền ra, rất nhanh mặt lạnh mở cửa:" Đã nói ba ngày sau giao tiền thuê, ngươi thúc cái gì mà thúc...."
Còn chưa dứt lời, lại phát hiện đến nhà bái phỏng không phải là chủ nhà, mà là Nam Bảo Y.
Nàng kinh ngạc:" Tại sao là ngươi...."
" Bốp!"
Nam Bảo Y lưu loát cho nàng một bạt tai.
Nam Yên sợ ngây người.
Nàng che má đỏ bừng," Nam Bảo Y, ngươi, ngươi dám đánh ta?!"
Nam Bảo Y cười lạnh,"Chủ ý mưu hại ruộng dâu nhà ta, là ngươi nghĩ ra? Nam Yên, những năm nay chi phí ăn mặc của các ngươi, tất cả đều là cầm bạc từ nhà ta, ngươi thật là không biết xấu hổ!"
Nam Yên biểu lộ đột biến.
Nam Bảo Y thế mà biết chuyện này!
Nhưng loại sự tình này không thể thừa nhận.
Nàng hai mắt rưng rưng, sợ hãi rụt rè:" Bảo Y, ta cả ngày đều trong nhà thuê hoa đọc sách, hiếu thận mẫu thân, mặc dù trước đó nghe nói ruộng dâu trong nhà xảy ra vấn đề, những không nghĩ tới chân tướng lại đáng sợ như thế...!Đầu độc, đó cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ngươi nhất định phải báo quan mới được!"
Nam Bảo Y giận quá hoá cười.
Mặt dày như Nam Yên đời này ít thấy.
Nàng lười nhác cùng nàng kéo mồm mép, còn muốn đánh nàng thêm hai bạt tai cho hả giận, trong trạnh viện đột nhiên truyền ra giọng nói của nam nhân.
" Yên nhi, chủ nhà tới sao? Đuổi hắn đi, nói cho hắn biết chúng ta có bạc, ba ngày sau sẽ giao tiền thuê!"
Nam Bảo Y máu toàn thân đều xông lên đầu!
Đây là giọng của lão cha nàng.
Nàng xông vào viện trạnh.
Trong sân nhỏ trồng một gốc cây lựu, bây giờ hoa lưu vừa tàn cành lá um tùm, lão cha nàng đang bồi Liễu thị ngồi trên ghế xích đu, nghiễm nhiên là bộ dáng phu thê tình thâm.
" Cha!" Nàng tức giận," Ngài không phải đã đáp ứng tổ mẫu đoạn tuyệt không lai vang với Liễu thị sao?"
Nam Quảng ngơ ngác.
Hiển nhiên không nghĩ tới, người đến vậy mà là tiểu nữ nhi của mình.
Thật lâu, hắn mới chột dạ cười nói:" Kiều Kiều, người sống trên đời này, quan trọng nhất là nhân tình.

Tiểu Mộng là phu nhân của ta, Yên nhi là thân nữ nhi của ta, ngươi nói phần máu mủ tình thân này, sao có thể dứt bỏ được? Ngươi lớn rồi, càng phải hiểu chuyện, ngươi phải hiểu cho phụ thân!"
Hiểu cái quỷ!
Nam Bảo Y hận không thể cho hắn một chày!
Nàng ngăn lại tức giận, cười lạnh:" Coi như ngài muốn chiếu cố bọn họ, ngài dựa vào cái gì cầm bạc trong phủ đi chiếu cố? Có bản lĩnh, ngài tự thân đi kiếm bạc đi!"
" Kiều Kiều hiểu lầm, ta không có lấy bạc trong phủ." Nam Quảng cười híp mắt giải thích," Hồi trước ta hồi phủ, không phải tổ mẫu ngươi bắt ta quỳ ở từ đường sao? Ta thấy có mấy cái chân kim nến không dùng đến, thuận tay cầm đi.

Dù sao chân kim nến kia cũng không cần dùng tới, còn không bằng đem đi cầm cố, cho mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi mua thêm trang sức!"
Nam Bảo Y tức giận tới cực điểm.(ahr)
Phụ thân nàng ăn cây táo rào cây sung như thế, thực sự là kiếp trước nàng tạo nghiệt!
Nàng trầm giọng:" Người ngài cũng đã gặp, hiện tại cũng nên theo ta về nhà."
"Cái này..." Nam Quảng không khỏi liếc nhìn về phía Liễu thị.
Liễu thị vuốt bụng, nét mặt vui cười như hoa:" Bảo Y lần đầu tiên tới nhà chúng ta, vẫn nên ở lại ăn cơm rồi đi, nếu không người khác lại nói chúng ta không có đạo đãi khách.

Lão gia nhân từ, biết ta mang thai một tháng, cố ý mua cho ta rất nhiều đồ bổ dưỡng, đã phân phó tỳ nữ đi làm.

Ngươi cùng Yên nhi đi thư phòng xem sách, rất nhanh liền có thể ăn cơm."
Hoàng hôn ngày hè, gió mát hiu hiu thổi.
Phố xá sầm uất ồn ào náo động dần dần đi xa, Nam Bảo Y kinh ngạc đứng yên tại chỗ, bên tai lặp đi lặp lại vang vọng lời nói của Liễu thị.
Nàng vậy mà....
Mang thai?
Quang ảnh đan xen, nàng nhìn phụ thân xuân phong mãn diện, lại tựa như có cảm giác ảo mộng.

Kiếp trước, Liễu thị cũng không có mang thai hài tử.
Nghĩ đến, lại là bởi vì nàng trọng sinh mà làm cho lệch lạc.
Nàng nhắm mắt, nhàn nhạt nói:" Ăn cơm thì không cần.

Nếu Liễu di có hài tử, phụ thân vẫn là chăm chóc cho tốt đi.

Cáo từ."
Nhưng mà Nam Quảng sớm đã không có tâm tư nghe nàng nói chuyện.
Hắn giống như con chó lớn ngồi xổm bên chân Liễu thị, lỗ tai dán trên bụng vẫn còn bẹp xép, cười đến miệng ngoắc tới mang tai," Tiểu Mộng, giống như ta nghe thấy bảo bảo đang nói chuyện."
Liễu thị cười nói theo:" Mới có một tháng, làm sao có thể nói chuyện?"
" Ta nghe được rành mạch, hắn còn gọi ta phụ thân đấy!"
Nam Yên ôm khung thêu ngồi bên cạnh, cười nói:" Không biết đệ đệ hay muội muội, ngài có thể sớm nghĩ mấy cái tên hay."
Hoa lựu tàn úa.
Nam Bảo Y vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe bọn hắn thảo luận cái tên nào may mắn.
Rõ ràng cùng phụ thân chỉ cách nhau một trượng, nàng lại cảm thấy giống như cách xa vạn dặm.
Bọn hắn một nhà vui vẻ hoà thuận, mà nàng chỉ là một người ngoài.
Nàng giễu cợt Nam Yên chỗ ở cũ nát dơ bẩn, thế nhưng tại nơi tiểu viện cũ nát bẩn thỉu này ngay cả một chỗ đứng cho nàng cũng không có.
Phụ thân của nàng, cuối cùng rồi sẽ trở thành phụ thân của người khác.
Khi nàng còn bé từng được phụ thân gác trên vai cưỡi ngựa, thế nhưng là, cuối cùng phụ thân lại đem hài tử khác ôm lên vai, tuỳ ý để hắn túm búi tóc của hắn, tuỳ ý hắn nũng nịu đùa giỡn.
Hắn còn có thể đi Thập Cẩm ký mua hộp kẹo, rốt cục không phải là vì nàng mà đi.
Nam Bảo Y lưng thẳng tắp.
Nàng giống như nữ sĩ đoan trang nhất Cẩm Quan thành, hướng Nam Quảng uốn gối thi lễ, tự nhiên hào phóng đi ra khỏi tiểu trạch viện.
Nháy mắt bước ra khỏi trạnh viện, lệ như suối trào.
Trong xe, Hàn Yên Lương mỉm cười nâng chén rượu," Nhất tuý giải thiên sầu, Nam Kiều Kiều, ngươi có muốn một chén?"
Nam Bảo y nghẹn ngào:" Hôm nay ngươi dẫn ta tới, tìm Nam Yên là giả, chân chính muốn nói cho ta biết là Liễu Tiểu Mộng mang thai?"
Hàn Yên Lương từ chối cho ý kiến.
" Hàn lão bản âm hiểm xảo trá, Liễu Tiểu Mộng cùng phụ thân ta hại Ngọc Lâu Xuân đóng cửa, ngươi liền muốn mượn tay ta hại Liễu Tiểu Mộng xảy ra chuyện.

Đáng tiếc, ta cũng không phải nữ tử nhẫn tâm tới mức có thể hạ độc thủ với thai nhi, chỉ sợ làm Hàn lão bản thất vọng."
Hàn Yên Lương chuyển động ly sứ men xanh.
Nàng liếc nhìn Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương mười hai tuổi, khóc đến thở không ra hơi, rõ ràng thương tâm đến nát tan cõi lòng, nhưng vẫn có thể duy trì được bản tâm.
Dạng tiểu cô nương này, rất tốt.
Nàng mỉm cười:" Muốn mạng của Liễu Tiểu Mộng, đối với ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ là đầu của nàng ta là tiện mạng, còn không xứng làm bẩn đao của ta."
Nam Bảo Y chần chờ.
Chẳng lẽ, Hàn Yên Lương thật là vì muốn tốt cho nàng, mới đem tin tức này tiết lộ cho nàng?
Nửa ngày, nàng ngại ngùng nói:" Tạ ơn."
Hàn Yên Lương cao ngạo quay mặt chỗ khác:" Cảm ơn ta làm gì, bất quá chỉ là ta thích xem náo nhiệt thôi."
Nam Bảo Y lau sạch nước mắt," Trải qua chuyện này, ta ngược lại là minh bạch một đạo lý, một người muốn cường đại, phải biết người biết ta.

Hàn lão bản, chỉ dựa vào kịch bản, kiếm không được phú quý mà chúng ta muốn, ta có một cái ý tưởng lớn mật."
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui