Mãi cho đến khi làm đồ ăn xong, cũng không thấy bóng dáng của Lục Trạm đâu, xem ra hôm nay hắn sẽ không đến, nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Tam Nương có chút buồn bực.
Thế mà người này còn nói thích nàng
Tất cả họ hàng của nhà nàng đều đến, trước đó vài ngày liền đã nói với hắn, vậy mà hắn lại không đến.
Mặc dù ở trong lòng có suy nghĩ riêng, nhưng Đỗ Tam Nương không có lộ ra ngoài, nàng vẫn luôn bận rộn giúp đỡ Dương thị ở bên trong và bên ngoài.
Sử thị ngồi trong phòng, chị em dâu Đỗ gia ngồi nói chuyện với bà, thỉnh thoảng lại khen Tam Nương vài câu, nói Tam Nương giống Dương thị, chịu khó, chọc cho Sử thị cười không ngừng.
Dương thị ở trong phòng bếp nói với Đỗ Tam Nương: "Rốt cuộc Trạm ca nhi có đến không vậy?"
Đỗ Tam Nương buồn bực nói: "Con cũng không biết huynh ấy có đến không!"
Dương thị nhíu mày: "Nếu không, múc ít đồ ăn để dành, lỡ đâu nó đến!"
Đỗ Tam Nương hừ hừ hai tiếng: "Sắp đến giờ ăn rồi, nếu có đến thì đã sớm đến rồi!"
Nói xong nàng cắn môi, trong lòng càng ngày càng thấy tức giận! Nếu đã không đến được thì cũng nên nói một tiếng, hại làm cho nàng không vui!
Khi mang hết đồ ăn lên, thì cả nhà Đỗ Hoa Luân mới từ từ đi đến.
Những người bên nhìn thấy cả nhà họ đến,
Mễ thị kéo tay Dương thị nói: "Nha, ngươi nhìn xem, đại gia nhà chúng ta đến rồi kìa! Đến thật là đúng lúc, không biết còn tưởng là quan lại quyền quý đó!"
Nói xong còn liếc mắt nhìn, từ lúc con dâu bà ta bị đẻ non, hận ý của bà ta đối với nhà bọn họ dường như có thể nhìn thấy, hận đến mức mỗi khi nhìn thấy cả nhà bọn họ liền muốn bỏ đi!
Dương thị mím môi một cái, mặc dù cũng không thích cả nhà lão tứ đến sát giờ ăn cơm, nhưng dù sao bọn họ cũng là khách, mặc kệ bọn họ làm thế nào, nhưng mình là chủ nhà, chắc chắn không thể chất vấn người khác vì chuyện này được.
Sau khi Đỗ Hoa Luân đến, kêu vài tiếng huynh trưởng, liền ngồi xuống ăn cơm.
Vương thị nhìn thấy Sử thị tới, tiến lên kéo tay của bà, kêu một tiếng thông gia, nhìn khuôn mặt nếp nhăn kia tràn đầy nụ cười, nếu người không biết nhìn thấy, còn tưởng hai người họ quen thân với nhau.
Đỗ Tam Nương nhìn bà ta một cái, vội vàng quay đầu chỗ khác, tránh cho khỏi bị cay mắt!
Đám nam nhân ngồi một bàn, uống rượu nói chuyện phiếm, các nữ nhân cũng ngồi xuống chỗ của mình, ngoại trừ mấy đứa trẻ quá nhỏ bị bắt ngồi chung với người lớn, còn mấy bọn nhọ thì ngồi bàn riêng.
Bàn của Đỗ Tam Nương đều là nữ hài nhi, nhỏ nhất là Nhị Nha của Tam thúc chỉ vừa mới có 8 tuổi, lớn nhất chính là Đỗ Phương của nhà Tứ thúc.
Hôm nay Đỗ Phương mặc bộ áo khoác có in hình hoa , bên trên chiếc cổ áo còn may thêm một vòng lông thỏ màu trắng, ở dưới thì mặc một chiếc váy màu đỏ rực, trên chân thì mang giày vải bông, bên hông treo một chiếc khăn tay, thậm chí trên đầu còn cài trâm hoa, trên mặt cũng thoa phấn, lông mày thì tô tô vẽ vẽ, đôi môi cũng tô đỏ, trên người cũng mang một mùi hương ngọt.
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, rồi quay sang chỗ khác, một tiểu cô nương 15 tuổi mà lại bôi vẽ trên mặt như ma, với độ tuổi trẻ năng động như vậy, trang điểm lên như một cô nương hơn 20 tuổi.
Nhưng mà chỉ có dù Đỗ Tam Nương nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng người khác lại không có nghĩ như vậy, mấy cô nương khác thấy trang phục của Đỗ Tam Nương, mỗi người nhìn nàng ta, trong mắt đều tỏ ra vẻ hâm mộ, đều tranh nhau nói chuyện với nàng t5a.
Được mọi người vây quanh như vậy, nhưng trái lại Đỗ Phương lại có chút lạnh lùng, nàng ta nhìn mấy người biểu muội của mình, đều mặc những chiếc áo đủ màu làm bằng vải bông, cả người đều cồng kềnh khó chịu, chải tóc cũng không hề suông thẳng, lộn xộn rối bời, cũng không có thoa dầu bôi tóc, khuôn mặt cũng rất đỏ bừng, đều bị gió lạnh thổi nứt ra, Đỗ Phương mím môi một cái, chỉ tùy tiện ứng phó mấy vị muội muội này.
Một năm số lần Đỗ Phương trở về nhà cũng không nhiều, đa số đều ở trong thành, cũng do năm ngoái vào lúc hạn hán, nàng ta mới về quê cùng cha mẹ ở lâu, nhưng cho dù là gặp thiên tai hạn hán, năm qua, trong đám tỷ muội chỉ có nàng ta là sống tốt nhất, ít nhất là không có đói bụng.
Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta ngồi ở đó giả vờ thật là khó chịu, chẳng qua trong nhà có cái cửa tiệm, thật đúng là tự coi mình là 1 thiên kim khuê các, nhìn vẻ mặt của nàng ta, giống như nàng ta cao hơn một bậc trong đám tỷ muội của mình.
Cắt, giả vờ giả vịt! Đỗ Tam Nương chào hỏi mấy người muội muội, nói: "Mọi người mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Hôm nay cơm nước của Đỗ gia vô cùng tốt, có cá có thịt, còn có vài mấy món hấp, ở nông thôn, chỉ có tết mới được ăn ngon như thế.
Đỗ Tam Nương mới kêu lên như vậy, thì mấy cô nương liền chạy đến ngồi, không tiếp tục để ý đến Đỗ Phương nữa.
Từ trước đến nay Đỗ Phương chính là người cao cao tại thượng, ở trong đám các tỷ muội nàng ta vẫn luôn được chú ý, ai thấy nàng ta cũng phải nịnh nọt, lấy lòng nàng ta hai tiếng.
Cũng chính là Đỗ Tam Nương của nhà Nhị bá phụ, thấy vẻ mặt nàng rất là bình tĩnh, tóc chỉ thắt thành bím ở phía sau, cả người chỉ mặc chiếc áo bông vàng nghệ, quần bông màu xanh đen, Mang chiếc giày cùng màu, cái bộ dạng nghèo kiệt xác, còn không phải là một con quỷ nghèo sao!
Nhưng từ lúc nàng ta vào nhà, Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm hỏi thăm nàng ta, cũng không tới nói một tiếng! Trong lòng Đỗ Phương rất là khó chịu, nhìn nàng cùng mấy người tỷ muội nói giỡn, mặt mày cong cong, mặc dù ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng rất nổi bật ở trong mấy người muội muội!
Trong lòng Đỗ Phương rất là khó chịu, nàng ta chậm rãi đi tới, mắt nhìn vào đồ ăn trên bàn, vẻ mặt rất là chán ghét.
"Phương tỷ tỷ, tỷ mau ngồi đi." Nhị nha của nhà Tam thẩm kêu lên một tiếng, nói xong chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, đây là đặc biệt giữ chỗ cho nàng ta.
Đỗ Phương đi qua nhìn thoáng qua, hỏi: "Cái ghế này đã rửa chưa?"
Đỗ Tam Nương nhìn ánh mắt bắt bẻ kia của nàng ta, trong lòng cũng là không thích, từ lúc mượn bàn ghế về, tất cả đều đã lau qua một lần, nhưng mấy cô nương kia lại không có nói gì, trái lại nàng ta lại đứng đó nói.
Mặc dù trong lòng khó chịu, Đỗ Tam Nương vẫn gật đầu: "Phương tỷ tỷ, chúng ta đã rửa ghế rồi, tỷ mau ngồi đi."
Đỗ Phương tới, lại không chịu ngồi xuống, trái lại dùng ngón tay lau trên ghế một cái, lại đi phía trước nhìn kỹ xem, sau đó nói: "Chỗ nào sạch sẽ, ngươi nhìn đi, không phải chỗ đây có bụi sao?"
Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta duỗi ra ngón trỏ, phia 1tren6 rất là sạch sẽ làm gì có bụi chứ, rõ ràng chính là cố ý!
Đỗ Phương lại nói: "Sao cái này có thể để cho ta ngồi xuống chứ, nếu là làm bẩn y phục tốt của ta như vậy! Cái tấm vải này của ta không hề rẻ tiền, đây là gấm, cũng không thể so với những bộ vải thô áo đay mà các ngươi mặc, một thước này của ta, cũng đủ cho nhà các người ăn trong nửa năm."
Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của nàng ta, căn bản là không thèm quan tâm đến nàng ta, dù sao trước giờ nàng ta đều không thích tỷ muội bọn họ, nàng còn lâu mới dùng mặt nóng dán vào mặt lạnh!
"Nếu Phương tỷ tỷ sợ làm bẩn y phục, thì cứ đứng ăn đi, như vậy cũng sẽ không làm bẩn y phục." Đỗ Tam Nương nói.
Lục Trạm không đến, trong lòng nàng còn có chút tức giận, cũng không muốn hầu hạ cái người bị bệnh công chúa này!
Đỗ Phương nghe nàng nói để cho mình đứng đó ăn, lập tức liền đổi sắc mặt, nàng ta đã nói như vậy, chẳng lẽ Đỗ Tam Nương không lấy khăn lau!
"Đỗ Tam Nương, ngươi kêu ta đứng ăn sao? Hôm nay là trong nhà ngươi mời khách, ngươi chiêu đãi khách như vậy sao? Nếu ngươi không muốn chiêu đãi ta, vậy ta đi là được rồi!" Thanh âm của Đỗ Phương rất là lớn, lập tức mọi người trong phòng đều nghe thấy được.
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, nàng ta đứng đó bắt bẻ, bệnh công chúa lại nổi lên rồi, nàng cũng không phải là nha hoàn của Đỗ Phương, còn phải hùa theo nàng ta!
Dương thị nghe thấy tiếng cãi vã, vội vàng đi tới: "Phương Phương a, có gì con cứ nói Nhị thẩm, nếu Tam Nương đắc tội gì với con, ta sẽ nói với con bé."
Đỗ Phương nói: "Con nào dám nói nàng a, bây giờ con sẽ đi!"
Nàng ta nói muốn đi, Dương thị vội vàng kéo nàng ta lại, trấn an nói: "Phương Phương, đã đến giờ ăn cơm trưa, con đi đâu vậy.
Nếu muội muội con không có chỗ nào chu toàn, con hãy bỏ qua nó một lần."
Đỗ Tam Nương nhìn thấy nàng ta ở nhà mình nổi lên tính tình đại tiểu thư, nàng ta thật là chướng mắt, mím môi một cái, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, người đừng có kéo tỷ ấy, y phục trên Phương tỷ tỷ đều làm bằng gấm, rất là quý giá đó, nhà chúng ta như vậy, phải tiêu mất tiền nửa năm mới bù đắp được 1 thước vải đó đấy.
Phương tỷ tỷ không muốn ngồi, chê ghế nhà ta bẩn, sợ làm bẩn y phục của muội ấy, nếu nàng đã nói như vậy, vậy con đành phải nói để tỷ ấy đứng đấy ăn, đứng đó ăn chắc chắn sẽ không làm bẩn y phục!"
Đỗ Tam Nương bình tĩnh nói nguyên nhân hậu quả ra, bảo nàng chừa mặt mũi lại cho Đỗ Phương, chẳng lẽ ôm sai lầm lên người mình, vậy đó là một sai lầm rồi! Mặc cho dù nàng không muốn gây phiền phức, nhưng nếu phiền, thì nàng sẽ không còn khách khí nữa
Đều là con người giống nhau, không có ai cao quý hơn ai, nhiều nhất chính là nhà Tứ thúc chỉ nhiều tiền hơn chút thôi, ở trước mặt các nàng còn làm ra dáng vẻ cao quý cho ai xem đây? Đỗ Tam Nương cũng không có tiếp xúc nhiều gì với vị đường tỷ này, nàng cũng không biết vì sao vị đường tỷ này lại có ý kiến với mình, hôm nay nhìn như thế này, trái lại đã tìm ra nguyên nhân, là một người có bệnh công chúa, đừng hi vọng nàng ta sẽ không có ý kiến với nào!
Dương thị nghe xong, liền biết đã biết chuyện gì xảy ra, bà vội vàng buông tay ra, không còn kéo Đỗ Phương lại nữa, nhìn cách ăn mặc của Đỗ Phương từ trên xuống dưới, chất liệu vải này đúng là không tầm thường.
Nhưng mà biết rõ mình là nhà nông, không so được với nhà giàu ở trong thành, còn có hạ nhân hầu hạ, hôm nay tới dùng cơm, mặc thành bộ dạng như này đến, còn bắt bẻ ghế nhà mình lau không có sạch, cô nương của nhà lão tứ đúng là được dạy dỗ rất là tùy hứng.
Mặc dù trong lòng rất không thích hành động của Đỗ Phương, nhưng dù sao nàng ta là khách, hôm nay người đến cũng nhiều, nếu vì chuyện này mà gây ồn ào, nói ra thì đúng là không dễ nghe thật.
Dương thị mím môi một cái, dùng tay mình sờ trên ghế, trên tay làm gì có bụi, Dương thị lại dùng ống tay áo chà xát một lần, nói: "Phương Phương, mau ngồi xuống đi, Nhị thẩm đã lau rồi, không hề có bẩn, không có chút bị bẩn nào!"
Đỗ Phương miễn cưỡng nói: "Nếu đã như vậy, thì con sẽ ngồi xuống!"
Đỗ Tam Nương nhìn nương của mình còn phải hầu hạ một nha đầu 15 tuổi, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Nương, cũng không phải là con nít, người còn phải ở đây hầu hạ nàng ta sao? Ngay cả Tứ Nương nhỏ như vậy, đều biết tự mình làm, có người đúng là rất kén chọn."
Đến trong nhà nàng ăn cơm, còn cái này bắt bẻ kia bắt bẻ, nhìn như vậy không vừa mắt, chạy tới làm cái gì, có bản lĩnh mình trở về a!
Dương thị trừng nữ nhi của mình một chút: "Tam Nương, nói cái gì vậy."
"Phương Phương, muội muội của con hôm nay vẫn luôn bận rộn, cũng rất là mệt, con hãy thông cảm chút." Dương thị nói xong rồi quay về chỗ của mình.
Mễ thị nhìn Phương nha đầu của Tứ phòng ở đó tác oai tác quái, trong lòng cũng rất là chán ghét.
Trương thị nói: "Nhị tẩu, ngươi cũng đừng để ý, đúng là y phục kia của Phương Phương rất là quý, nên con bé rất là thích."
Dương thị cười cười: "Không có chuyện gì, ta một người lớn, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa con bé."
Mễ thị liếc mắt nhìn mẹ con Trương thị, đây không phải là muốn làm cho nhà người khác bị ngột ngạt sao? Biết đó là loại vải quý, còn mặc nó đến đây, thật không biết là cố ý hay sao nữa.
Đám người bên kia lại đến ngồi chỗ của mình, trong nhà đều là bát sứ thô, hôm nay nhiều người đến, nên đã mượn rất nhiều đồ từ nhà của Đại bá mẫu và nhà Tứ thẩm, trên bát sứ thô có chỗ nào bị sứt mẻ cũng là chuyện bình thường.
Đỗ Phương nhìn cái bát trước mặt mình bị mẻ một miếng lớn to bằng ngón cái, nàng ta nhíu lông mày, nhìn thoáng qua trên bàn, thẳng tay đổi lấy chiếc bát của Đại nha nhà Tam thẩm.
Nhìn Đại nha nhà Tam thẩm, trên mặt có chút ủy khuất, nhưng cũng không dám nói gì với Đỗ Phương, chỉ có thể xụ mặt xuống bưng lấy cái bát hỏng kia.
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, trong lòng càng không thích Đỗ Phương, nàng thà Đỗ Phương đừng đến nhà của mình.
Chỉ là nhìn đại nha đầu của Tam thẩm cũng không biết nói cho mình, Đỗ Tam Nương cũng lười mở miệng.
Nếu Đỗ Phương chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không giống đại nha đầu của Tam thẩm nén giận như vậy!
Đỗ Phương đổi được bát tốt, ngay cả đũa cũng phải đổi với người ta, Đỗ Tam Nương nhìn, quả thực hận không thể đánh đuổi nàng ta trở về, để tránh nhìn thấy khỏi bị bực bội.
Đợi một lúc ăn cơm, Đỗ Phương một lúc nói cơm này quá nhão, một lúc lại nói mùi vị của đồ ăn lại không hề tốt, phải nên làm như thế này như thế kia, chờ một lúc còn nói nàng ta đã từng ăn cái gì, ăn ngon hơn nhiều so với mấy thứ này.
Mặc dù nàng ta mở miệng ra là bắt bẻ nhưng cái tay gắp đồ ăn cũng thật là nhiều, Đỗ Tam Nương không thèm nhìn nàng ta, năm hết tết đến rồi, Đỗ Tam Nương không muốn cãi nhau với người này, nàng đi lấy đôi đũa khác đến, đều gắp ít đồ ăn cho vào trong chén mấy tỷ muội khác.
Bữa cơm này, Đỗ Tam Nương ăn không hề thấy thoải mái, nàng thầm nghĩ, về sau sẽ không ngồi chung bàn ăn với Đỗ Phương lần nào nữa!
Đỗ Phương cầm khăn tay lau miệng, hỏi: "Tam Nương, ta nghe người ta nói, ngươi đã đính hôn rồi?"
Đỗ Tam Nương chỉ ừ một tiếng.
Đỗ Phương nói: "Tam Nương, đã đính hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ xuất giá đi.
Ta thấy mấy cô nương ở trong thôn đều gả đi sớm."
"Chuyện này sẽ tự có cha mẹ sắp xếp." Đỗ Tam Nương lạnh lùng nói, không muốn tiếp tục nói đề tài này, liền quay đầu sang nói chuyện với người bên cạnh.
Đỗ Phương thấy nàng không đáp lời, thế là méo miệng không hỏi lại lần nữa, nghĩ đến người mà Đỗ Tam Nương gả đến, còn không phải chỉ là một người nhà nông sao! Trong nhà có mấy bá phụ cũng như vậy, cả một đời cũng chỉ có thể kiếm được mấy đồng tiền.
Đỗ Phương nhìn mấy cái muội muội của mình, xuất thân của bọn họ đã quyết định sau này bọn họ sẽ gả cho một người nghèo, sau này sự chênh lệch của bọn họ và nàng ta chỉ cảng lớn hơn thôi.
Đợi nàng ta xuất giá, thì nàng ta chính là Thiếu nãi nãi, có nô bộc hầu hạ.
Những thân thích nghèo nàn của Đỗ gia này, xem ra mối quan hệ này phải từ từ phai nhạt, và cắt đứt liên lạc mới được.
Nàng cũng không muốn sau này có người biết thân thích của nàng đều là những kẻ quê mùa chỉ biết làm ruộng.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, cuối cùng Đỗ Tam Nương có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn lại ở cùng chỗ với Đỗ Phương, bắt đầu thu dọn chén bát trên bàn.
Cái Đỗ Phương bị bệnh công chúa này, ai muốn hầu hạ thì tự đi hầu hạ!
Mấy nữ tử khác cũng đến giúp đỡ Đỗ Tam Nương, rất nhanh đã dọn xong cái bàn, Đỗ Tam Nương đi vào phòng bếp đến lau bàn, nhìn Đỗ Phương ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa.
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, không phải là ghét nhà bọn họ sao, sao còn ở nhà nàng cắn hạt dưa chứ!
Đợi đến tất cả mọi người ăn uống xong, dọn xong chén đũa cũng đã là nửa canh giờ.
Mấy cô nương nhà Đại và Tam thẩm ngồi cùng với nhau nói chuyện, không biết có phải hành động đổi bát đũa của Đỗ Phương đã đắc tội với người khác không, lúc này mọi người đều không có thèm nói chuyện với nàng ta.
__
Mễ thị cùng Nghiêm thị nhà lão tam ở trong phòng bếp rửa chén với Dương thị, Mễ thị nói: "Không biết nên nói cái gì đây, hảo tâm gọi nhà hắn tới ăn, vậy mà không có làm gì hết.
Nếu mà là con gái ta, thì ta nhất định sẽ đánh một trận!"
"Nhà lão tứ còn không biết xấu hổ mà nói chất vải kia rất là quý, ta nhổ vào, bà ta là người trong thành, đã xem thường chúng ta là nông dân, còn tới đây làm gì, ăn mặc trang điểm lộng lẫy khoe khoang, nhìn thôi cũng đã làm người ta chán ghét!" Mễ thị hừ hừ nói hai câu.
Nghiêm thị nói: "Đại tẩu, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để nàng ta nghe thấy.
Với cái tính keo kiệt của nàng ta, nói như vậy sẽ đắc tội với nàng ta!"
Mễ thị nói: "Đắc tội thì đắc tội, ta cũng không sợ đắc tội với nàng ta! Dạng thân thích như vậy, ta còn không có muốn đâu!"
Nghiêm thị không muốn tranh luận những thứ này, bà ta quay đầu hỏi: "Nhị tẩu, sao hôm nay con rể của ngươi không có đến?"
Nghiêm thị còn chưa có nhìn thấy chàng trai trẻ kia, chẳng qua nghe nói là một người cũng không tệ.
Dương thị nói: "Có lẽ là trong nhà có chuyện gì đi, năm hết tết đến rồi, hắn cũng phải thăm người thân đúng không."
Đỗ Tam Nương bị mấy người tỷ muội vây quanh làm cho đi không được, bởi vì cô nương nhà đại bá phát hiện có một đôi giày của nam nhân ở trong phòng Đỗ Tam Nương, nhìn kích thước kia, rõ ràng là không phải của Đỗ Hoa Thịnh, trong lúc nhất thời từng người hỏi Đỗ Tam Nương làm cho ai.
Mấy người nha đầu nàng, tuổi cũng không có kém bao nhiẹu, bên trong đám cô nương Đỗ Phương là người lớn nhất, Đỗ Tam Nương đứng thứ hai, sau đó là Đại nha của nhà Tam thẩm, trong nhà Đại bà mẫu có một cô nương, cũng mười tuổi.
"Tam tỷ tỷ, tỷ nói một chút về phu quân của tỷ đi, là người như thế nào, tỷ có thấy chưa?"
Hôn nhân đối các cô nương mà nói là một chuyện lớn, những người khác chưa bao giờ nói qua, trước mắt là Đỗ Tam Nương đã làm được mai mối, đương nhiên đám người hi vọng có thể hỏi thăm một chút.
Đỗ Tam Nương bị các nàng gây ồn ào nên không thể làm gì khác hơn đành nói: "Đã gặp qua, là một thợ rèn, vóc người rất cao lớn."
"À… Là một thợ rèn, ta nghe nương ta nói, gả một người có tay nghề, về sau trong nhà sẽ không đói bụng." Người nói chuyện chính là Đại Nha của nhà Tam thẩm.
"Tam tỷ tỷ, hắn là thợ rèn, chẳng phải sẽ có sức rất lớn sao? Nếu sau này hắn đánh tỷ thì sẽ rất đau đó." Lúc này người nói chuyện chính là nha đầu của Đại bá mẫu, lúc nàng nói mặt của con bé nhăn lại: "Cha muội đánh nương muội, muội nhìn thấy cũng rất là dọa người."
Đỗ Tam Nương nhìn mấy muội muội của mình, tuổi cũng không có lớn lắm, còn biết nói về nam nhân.
Mím môi một cái, Đỗ Tam Nương cười nói: "Chờ sau này các ngươi đính hôn rồi sẽ biết."
"Tam tỷ tỷ, hắn đối với tỷ có tốt không?."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem, tỷ mau nói xem."
Đỗ Tam Nương bị các nàng gây ồn ào dở khóc dở cười, đối với vài đôi mắt sáng lấp lánh này, mặc dù tuổi cũng không hề lớn, nhưng mấy cô nương ở trông thôn đều gả sớm, các nàng có thể nghĩ những thứ này, cũng rất bình thường.
Dù sao hôn nhân là chuyện liên quan đến cả đời phụ nữ, nơi này lại không có chuyện ly hơn, nếu nhà gái bị nhà chồng vứt bỏ, thì bình thường đối nhà gái nhà mà nói chính là sỉ nhục, không ít phu thê cho dù hai ba ngày gây gổ, đánh nhau, cũng sẽ sống chung cả một đời.
Đỗ Tam Nương nói: "Hắn a, là một người rất tốt, đối với ta cũng rất tốt, trước đó còn tặng cho ta cây trâm."
Nói xong Đỗ Tam Nương lấy trâm hồ điệp ra, mấy cô nương mở to hai mắt nhìn, từng người đều là vẻ mặt vui vẻ, một bên hâm mộ mệnh của Tam tỷ tỷ thật tốt, một bên lại nghĩ đến vị hôn phu tương lai của mình có tốt với mình như vậy không.
Đỗ Tam Nương cười nói: Được rồi, nên đi ra thôi, nếu không ra ngoài, còn không biết mấy người chúng ta làm gì ở trong đây đâu.".