Đỗ Tam Nương trở về gian phòng của mình, không bao lâu, Dương thị gõ cửa đi vào, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên giường khoác lên y phục: "Nương, sao người lại vào đây."
Dương thị đi tới chỗ nàng, ngồi ở cuối giường, nói: "Tam Nương, con hãy thành thật nói cho nương biết, rốt cuộc Trạm ca nhi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đỗ Tam Nương nói: "Còn có thể là chuyện gì chứ, không phải đều đã nói với người rồi sao.
Người cũng biết tính Lục Trạm mà, huynh ấy là người thấy chuyện bất bình thì sẽ rút đao tương trợ, cũng có chút công phu quyền cước,
Không nhịn được khi thấy kẻ yếu bị bắt nạt.
Con truy hỏi thì do hôm nay chủ quan mới ăn một đao của đối phương."
"Tam Nương, tuy là nói như vậy, ngươi về sau cũng khuyên hắn chút, không được lỗ mãng như vậy nữa."
"Con đã nói với huynh ấy, bị ăn cái giáo huấn này rồi, chắc chắn sau này sẽ không như vậy nữa." Đỗ Tam Nương cười nói.
Dương thị ừ một tiếng, lại hỏi: "Những cái kia quả thực đã bán hết rồi sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Dạ vâng, Nương, những đồ vật kia để ở nhà chúng ta thì không thực tế, người nhìn một cỗ xe lừa kia đã khiến cho đám thẩm nương đối với chúng ta có ý kiến, cái này còn là một con xe ngựa, còn không phải càng ghen tỵ với nhà chúng ta sao, tốt nhất là đem đến trong thành cầm cố."
"Y phục kia cũng bán rồi sao? Ta thấy đồ kia cũng rất là tốt, sao lại không để cho Trạm ca nhi giữ lại mặc?" Dương thị thở dài nói.
Đỗ Tam Nương bật cười, che miệng nói ra: "Nương, Lục Trạm là thợ rèn, bình thường ở trong cửa hàng còn cởi trần, làm gì có được dịp mặc đồ quý giá như thế.
Loại đồ chơi của nhà có tiền kia, cho những người như chúng ta dùng cũng lãng phí, còn không bằng bán lấy tiền."
Dương thị nói: "Vậy bán được bao nhiêu tiền?"
Đỗ Tam Nương ra hiệu bằng ngón trỏ của hai tay, cười nói: "Mười lượng!"
Dương thị nói: "Mười lượng? Một chiếc xe ngựa, còn có hai bộ y phục, chỉ có bán được 10 lượng?"
"Nương, năm hết tết đến rồi, người biết bán cho ai bây giờ? Lại nói, là bán ở trong tiệm cầm đồ, chắc chắn sẽ bị ép giá.
Dù sao cũng là đồ người khác cho, để ở trong nhà cũng sẽ không biến thành tiền, dù ít hay nhiều cũng là tiền!"
Dương thị nhíu mày, thở dài một tiếng: "Bán thì cũng đã bán rồi.
Cái tiệm cầm đồ kia thật là biết ép giá, sao các ngươi lại vội vàng bán như vậy, cũng là do còn trẻ, nếu bán hết mấy thứ đó vào năm sau, chắc chắn giá tiền sẽ cao hơn một chút.
Con nói với Trạm ca nhi hãy cất giữ tiền kia, sau này còn có nhiều chỗ phải dùng tiền, hiện tại có tiền, cũng không thể tiêu xài lung tung."
Đỗ Tam Nương cười đến tít mắt, nhỏ giọng nói: "Nương, tiền kia huynh ấy cho con, huynh ấy nói để cho con giữ."
Dương thị kinh ngạc nhìn nàng, thấp giông nói: "Thật sự là cho con sao?"
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng: "Nó ở chỗ con nè, người có muốn xem không."
Trên mặt Dương thị mang theo nụ cười, khoát tay áo, nói: "Không cần cho ta xem đâu, con cứ giữ lấy là được rồi.
Xem ra đứa nhỏ này đối xử với con rất là thực lòng, cái này còn chưa có thành thân đã bằng lòng đưa tiền cho con quản, không tệ."
Nói xong bà lại thở dài: "Cả một đời của nữ nhân, mấy chục năm về sau có trôi qua tốt hay không, đều phải dựa vào nam nhân.
Trạm ca đối với con rất tốt, sau này con và nó phải sống thật là tốt.
Đứa nhỏ này, người trung thực, cũng nghe lời con, có thể thấy được mối nhân duyên này chính là ý trời.
Trước kia ta lúc nào cũng lo lắng, luôn nghĩ tới Tam Nương của ta sẽ tìm được một nhà chồng như thế nào, cũng đừng giống như ta.
Phụ thân của con, ông ấy là một người lỗ tai mềm, cũng không có bản lĩnh gì giống người ta, duy nhất có một điểm tốt, ông ấy không bao giờ đánh ta, được rồi, không nói những thứ này nữa, con cũng mau ngủ sớm đi."
Nói xong đứng lên, nhìn thấy bên trong cái sọt kim khâu của nữ nhi có hai khối vải bông màu trắng, bà nói: "Đừng có làm ban đêm, sẽ hại con mắt."
"Nương, ban ngày con mới làm, chứ ban đêm con không làm.
Vừa rồi con chỉ cắt một ít vải để làm bộ áo trong cho huynh ấy."
Dương thị cười nói: "Được rồi, vậy hai ngày nay con cứ may y phục, còn những chuyện khác không cần con phải ra tay đâu."
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Hoa Thịnh đã cầm cuốc đi lên núi, Dương thị ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, Tứ Nương thì nhặt hai quả trứng trong ổ gà, Đỗ Phong đứng ở cửa viện lớn tiếng đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, Đỗ Tam Nương ngồi trong phòng, nhìn cả nhà sống yên bình như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, đây chẳng phải là cuộc sống mà nàng vẫn luôn trông đợi sao, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần một cuộc sống giản dị và bình an là tốt rồi.
Hôm qua nửa đêm về sáng Lục Trạm mới ngủ được, cả đêm đều ngủ với một tư thế, cũng làm cho hắn cảm thấy rất là khó chịu, ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng hắn lại dậy trễ, lúc đi ra, nhìn thấy Tam Nương ngồi trong phòng cắt may y phục.
Lục Trạm sờ lên đầu, nhìn nàng nói: "Tam Nương, sao muội dậy sớm thế?"
Đỗ Tam Nương liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói ra: "Đã gần trưa rồi, huynh mau vào phòng bếp rửa mặt đi, chờ một lúc nữa phục thân ta trở về thì ăn sáng."
Lục Trạm ừ một tiếng, quay đầu đến phòng bếp, nghe thấy Dương thị đang nói chuyện với hắn, hình như là hỏi đêm qua có ngủ ngon giấc không, vết thương còn đau không,… còn hỏi rất nhiều thứ nữa, Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy thanh âm của hắn, không nhịn được mà cười.
Đợi đến giờ Tỵ, Đỗ Hoa Thịnh cũng đã quay về rồi, bên trong giỏ tre còn có một ít cây thảo dược.
Đỗ Hoa Thịnh rửa tay, nói với Lục Trạm: "Đây là những thứ rất thích hợp cho các vết thương do đao gây ra, chờ một lúc nữa ngươi đắp lên, đảm bảo có hiệu quả tốt hơn ở trong tiệm thuốc!"
Dương thị bưng đồ ăn thừa của tối hôm qua ra, nói: "Đến giờ ăn cơm rồi."
Đỗ Tam Nương bỏ đồ thêu thùa ở trong tay xuống, rửa tay rồi úc cơm cho mọi người, nàng cũng không đói, cũng chỉ múc cho mình khoảng nửa bát.
Ăn cơm xong, Đỗ Hoa Thịnh rửa sạch bùn trên những đám cây thuốc, dùng dao phay nghiền nát, sau đó nói muốn thay thuốc cho Lục Trạm.
Nhắc đến chuyện thay thuốc cho Lục Trạm, cả nhà đều ào lên nhìn hắn, đều là người một nhà, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị đều cho hắn ở nhà chính cởi y phục, Lục Trạm cởi trần, miếng vải quấn quanh người gần như đều dính đầy máu, Tứ Nương a một tiếng, đưa tay che mắt, rồi nhích lại gần bên người Đỗ Tam Nương: "A tỷ, chảy máu, tỷ phu bị chảy máu!"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, một tay ôm Tứ Nương, một bên nhìn hắn, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị lấy miếng vải xuống, nhìn thấy miệng vết thương trên lưng hắn kia, Dương thị đau lòng nói: "Đứa trẻ này thật là, bị thương nặng như vậy, đại phu kia đã làm cái gì vậy, bôi ít thuốc như vậy thì bao lâu mới khỏi đây?"
Đỗ Hoa Thịnh đi rót rượu ở trong bình ra, Dương thị cầm một tấm vải, thấm rượu lau vết máu ở xung quanh hắn.
Tứ Nương nhìn mà run rẩy, trong lòng sợ hãi, lại nhịn không được mà muốn nhìn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Trạm nói: "Tỷ phu, người có đau không? Ta biết, nó rất là đau."
Lục Trạm cười với con bé: "Không đau, tỷ phu không có đau."
Nói xong hắn lại nhìn về phía Tam Nương đang đứng bên cạnh Tứ Nương, hai lông mày của Đỗ Tam Nương nhíu chặt lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
Dương thị lau sạch vết máu, Đỗ Hoa Thịnh đem thuốc bôi lên vết thương hắn, lại kêu Dương thị cầm một mảnh vải khác, sau khi băng bó kỹ cho Lục Trạm, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Bây giờ thời tiết lạnh, hai ba ngày thì đổi thuốc một lần, thay thêm hai ba lần thì sẽ không sao.
Ta thấy vết thương này tuy nhìn rất là dọa người, cũng may không ảnh hưởng đến tận xương."
Lục Trạm dạ một tiếng, mặc áo trong vào, lại phủ thêm chiếc áo bông.
Dương thị nói: "Đã bị thương, thì nên ở nhà dưỡng thương cho tốt, đừng có mở cửa hàng sớm như vậy.
Tuy nói là tuổi của ngươi vẫn còn rất trẻ, nhưng thân thể mới là thứ quan trọng."
Đợi khi ăn xong cơm trưa, Lục Trạm nói phải đi về, Đỗ Tam Nương tiễn hắn đi ra ngoài: "Lời của cha mẹ ta, huynh phải nhớ kỹ, chờ qua hai ba ngày thì phải đổi thuốc."
Lục Trạm vẫn còn mặc chiếc áo của Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Tam Nương nói: "Không có xe lừa, nếu không để cha ta đưa huynh về."
Lục Trạm nói: "Không sao đâu, ta đi từ từ là được rồi, Tam Nương, có phải muội lại may y phục cho ta không?"
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, thúc giục nói: "Huynh cũng mau về đi."
Lục Trạm thở dài một tiếng: "Tam Nương, vậy ta đi đây."
Tuy là nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn đứng yên không hề động đậy, Đỗ Tam Nương nhìn hắn nói: "Huynh mau về đi, nhớ là đi từ từ thôi."
"Vậy ta đi đây, ta đi thật đó."
Nói xong lại không nhúc nhích.
Đỗ Tam Nương cười cười: "Ừm, huynh đi đi, ta đứng ở đây nhìn huynh đi, chờ đến khi không thấy huynh ta sẽ trở về."
Lúc này Lục Trạm mới quay người rời đi, đi hai ba bước, lại quay đầu trở về nhìn nàng, cứ lặp đi lặp lại như thế, mãi cho đến khi hắn đi đến khoảng cách 20, 30 trượng, thì lần này Lục Trạm qυყ đầυ lại hét lớn: "Tam Nương, muội mau về đi."
Đỗ Tam Nương nở nụ cười trên môi, nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.
Nàng xoay người lại, nhìn mấy ngọn cây cọng cỏ xung quanh, cảm thấy đầy sức sống hơn ngày xưa.
Lúc Đỗ Tam Nương đi đến nửa đường, liền đụng phải Đan gia, cả nhà bọn họ ngồi trên xe bò, trên xe ba gác còn để vài thứ, trên người mỗi người đều mặc một bộ quần áo mới, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, vội vàng đứng ở bên cạnh, chờ bọn họ đi qua.
Bởi vì chuyện lần đó, bây giờ mỗi lần Đỗ Tam Nương gặp người của Đan gia đều cảm thấy rất là xấu hổ, bình thường có thể tránh thì liền tránh đi, cũng không còn đi hướng của Đan gia nữa.
Thu thị cũng nhìn thấy Tam Nương của Đỗ gia, bà ta mím môi một cái, vẫn là nói chuyện: "Tam Nương đi đâu vậy?"
Đỗ Tam Nương nói: "Tiễn họ hàng đến cửa thôn, hôm nay thẩm muốn đi gặp họ hàng sao?"
Thu thị gật đầu cười, bà ta nhìn Đỗ Tam Nương, mấy ngày không thấy, cô nương này đã cao và xinh đẹp hơn, Thu thị nói: "Đúng vậy, có người giới thiệu một nhà cho Thu Thực, nên hôm nay chúng ta đi xem một chút."
Đỗ Tam Nương bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng cười nói: "Vậy xin chúc mừng thẩm."
Thu thị thấy nàng chẳng thèm nhìn nhi tử của mình chút nào, có lẽ là không hề có ý gì với con trai mình, trong lòng Thu thị thở một hơi nhẹ nhõm, bà ta lại nói: "Thẩm nhi cũng là nhìn các ngươi lớn lên, hiện tại chớp mắt một cái mà ai cũng phải sắp thành thân rồi."
Thu thị lại nói: "Cô nương kia là Đoàn gia vịnh, nghe nói cũng là một đứa nhỏ chăm chỉ, pha trà nấu cơm mọi thứ đều biết, trong nhà ruộng đồng cũng nhiều, cũng có phần giàu có."
"Điều kiện như vậy cũng rất tốt, Thu Thực ca đã có một mối nhân duyên thật tốt." Nói xong Đỗ Tam Nương lại cười, trên gương mặt xuất hiện một cái lúm đồng tiền.
Thu thị nhìn thấy nàng như vậy, lại cảm thấy nói chuyện này với một đứa trẻ như Tam Nương làm gì, Đỗ Tam Nương cùng con trai mình cũng không có gì, trong lòng thở dài, bà ta nói: "Vậy chúng ta liền đi trước."
Xe bò từ từ đi qua người nàng, Đỗ Tam Nương đợi xe bò đi qua, cũng không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng về nhà.
--
Hôm nay Đan Thu Thực mặc một chiếc áo choàng bông cổ màu chàm, tuy hắn ta ngồi ở cuối xe bò, lại liếc thấy Đỗ Tam Nương đứng ở đó, nhưng mà từ đầu đến cuối Đỗ Tam Nương đều không thèm nhìn hắn ra, trong lòng Đan Thu Thực có chút khó chịu, nàng đều đã đính hôn, chẳng lẽ sợ hắn ta dây dưa với nàng sao!
Nhìn thấy Đỗ Tam Nương bước nhanh rời đi, càng cách càng xa, Đan Thu Thực thở dài, về sau, rốt cuộc không còn gì về sau nữa.
Thu thị nhìn con mình, nói: "Thu Thực, chờ một lúc đi bên kia, con phải thông minh hơn một chút, đừng có lỗ mãng nữa, có nghe thấy không."
Đan Thu Thực vẫn không trả lời, Thu thị lại nói: "Thu Thực, nương mặc kệ trước kia con như thế nào, sau này con phải kiềm chế lại cho ta.
Cuộc sống sau này, chỉ cần có nữ nhân là được, cũng không nhất thiết phải là ai, ta cảnh cáo con, chờ một lúc nữa mà con không chịu biểu hiện tốt, quay về ta sẽ kêu cha con phạt con đó!"
Đỗ Tam Nương bước nhanh trở về nhà, Dương thị giặt tấm vải dính máu kia phơi ở trong sân, nhìn thấy nữ nhi trở về, bà cười nói: "Trạm ca nhi đi về rồi hả?"
"Huynh ấy vừa mới đi."
"Có nói với Trạm ca nhi là cách hai ba ngày phải đổi thuốc không?"
"Con đã nói với huynh ấy, nương, người đừng có coi huynh ấy là trẻ con nữa được không." Đỗ Tam Nương nói xong liền bước vào nhà chính.
Qua hai ngày, Ngụy Đại Trụ tới, là một mình ông ấy tới, còn mang theo lễ đến.
Đỗ Hoa Thịnh ở nhà chính nói chuyện cùng với Ngụy Đại Trụ, Dương thị ở trong bếp nấu ăn, Đỗ Tam Nương đi tới, hỏi: "Nương, Ngụy thúc tới hả?"
Dương thị gật đầu: "Một mình ngụy thúc của ngươi đến, còn mang rất nhiều quà theo."
Đối với Ngụy thúc, Đỗ Tam Nương thật sự thích người đàn ông trung niên đó, đều giống với phụ thân nàng, là một người thành thật.
Nếu mà thật sự cắt đứt quan hệ với nhau, nàng thật sự chính là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lúc cơm trưa, Ngụy Đại Trụ cùng Đỗ Hoa Thịnh uống nhiều rượu, ông ấy nói là đã mua được căn nhà, ngay ở Đoàn gia vịnh, còn mua mười mấy mẫu đất, sau tết chuẩn bị dọn nhà, còn muốn bày mấy bàn tiệc rượu, mời cả nhà bọn họ đến làm khách.
Đỗ Hoa Thịnh vội nói được, Ngụy Địa Trụ uống rất là vui vẻ, lại nói: "Khi nào Tam Nương thành thân? Ta đã chuẩn bị xong hết, lão ca, quê ta trồng rất nhiều cây, quay đầu chặt một ít làm đồ cưới cho Tam Nương."
Dương thị nói: "Ngụy huynh đệ, những đồ đó chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Có điều Ngụy huynh đệ có thể giúp đỡ hỏi thăm một chút, có nhà nào bán vật liệu gỗ, chúng tôi định mua về làm mấy đồ gia dụng lớn cho con bé."
Ngụy Đại Trụ khoát tay áo, nói: "Chẳng qua chỉ là mấy gốc cây, chỗ ta có trồng, mấy người cứ lấy dùng là được."
Dương thị nói: "Cái này không được, đó là cho khuê nữ của ngươi, là do ngươi trồng, chúng ta sẽ mua một ít."
Ngụy Đại Trụ còn định nói, Đỗ Hoa Thịnh cũng từ chối thẳng, lúc này Ngụy Đại Trụ mới coi như thôi, còn nói quay về sẽ hỏi giùm bọn họ, uống rượu ở Đỗ gia cho đến giờ Thân, Ngụy đại trụ mới cáo từ về nhà.
Dương thị nói: "Ngụy thúc này đúng là một người thành thật, chỉ là có một thê tử không được tốt lắm.
Năm sau cả nhà Ngụy thúc đều phải dọn đi, đến lúc đó chúng ta cũng đi, náo nhiệt một chút, góp một ít không khí vui vẻ cho hắn.".