Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn


Mới đầu tháng hai, Đỗ Phong vào trong thành đọc sách.

Ban đầu định để hắn ở nhà Lục Trạm một thời gian ngắn, sau này thấy hắn mới bắt đầu học cũng không có nặng lắm, vẫn là để hắn mỗi ngày đều trở về nhà.

Cũng may bây giờ trong nhà có xe lừa, Đỗ Hoa Thịnh mỗi ngày sớm tới đều đi đón đưa hắn, cũng rất thuận tiện.
Mười một tháng ba, Đỗ Tam Nương tròn mười bốn tuổi, mới thoáng qua 14 tuổi, Đỗ Tam Nương phát hiện thân thể của mình bắt đầu có chút biến hóa.

Chỗ vùng đất bằng phẳng ban đầu, cũng bắt đầu lộ ra, đến tuổi này mới bắt đầu phát dục, Đỗ Tam Nương cũng có chút xấu hổ.
Chạm vào thử thì thấy rất đau, có một lần Tứ Nương không cẩn thận đụng nàng, đau đến mức phải chảy nước mắt.

Dương thị nhìn thấy trên cơ thể nữ nhi có chút thay đổi, cuối cùng lòng cũng yên tâm, một bên đem kinh nghiệm của mình nói ra để trấn an nàng, chính là nữ nhi đến tuổi này xảy ra chút thay đổi trên cơ thể là điều bình thường, bảo nàng nhớ để ý, nếu ngày nào bị đau bụng, quần dính máu thì nói cho bà biết.
Đỗ Tam Nương dở khóc dở cười, đến nơi này, còn phải học một khóa sinh lý.
Trong tay có tiền, Đỗ Tam Nương cung không để mình bị ủy khuất trong chuyện ăn uống, bây giờ chính là lúc phác dục, nên nàng rất chú ý việc bổ sung dinh dưỡng.

Cũng còn muốn cao hơn chút nữa, hai ba ngày thì muốn mua ít xương về nấu canh, cuộc sống rất là tốt, ngay cả Tứ Nương cũng tròn mập một vòng.
Như vậy đến tháng 6, thân hình Đỗ Tam Nương trở nên yểu điệu, nhưng mà hình như hơi quá rồi, nơi nào đó lớn lên rất là nhanh làm nàng có chút sợ.
Sáng dậy sớm chuẩn bị chút đồ ăn cho đệ đệ, để hắn mang đến chia cho bạn học.

Đỗ Phong ở trong học đường thích ứng không hề tệ, có thể ở cùng hòa hợp với đồng môn, hơn nữa vì tay nghề của Tam Nương rất tốt, mỗi lần làm đồ cho hắn, đến học đường, chỉ trong nháy mắt đã bị cướp hết không còn mảnh nào.
Mỗi lần về nhà Đỗ Phong đều nói là không cho tỷ tỷ làm, dù sao hắn mang đến cũng không ăn được miếng nào, Đỗ Tam Nương liền nói với hắn, phải biết học cách chia sẻ với các bạn cùng lớp, hắn đi học cũng phải nên kết giao với bạn bè.

Mỗi ngày trở về, ban ngày phu tử dạy cái gì, Đỗ Phong cũng sẽ nói cho Đỗ Tam Nương biết.

Mặc dù Tứ Nương nghe không hiểu, cũng là xem mèo vẽ hổ, dần dà, con bè cũng có thể đọc được một số bài thơ đơn giản.
Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ mình, từ ngày đi học, cả diện mạo cũng thay đổi, bình thường nói chuyện làm việc đều trở nên nhã nhặn rất là nhiều, không còn nóng nảy như trước kia nữa.

Nhưng mà tuy nói bây giờ Đỗ Phong muốn đọc sách, có điều trước giờ nàng không có nuông chiều hắn, vào ngày mùa việc học hành của hắn cũng không vội liền kéo xuống ruộng làm.
Ban đầu Dương thị nghĩ nhi tử mình đọc sách vất vả, muốn cho Đỗ Phong chuyên tâm đọc sách, nhưng mà bị Đỗ Tam Nương nói một trận, Dương thị cũng liền thôi, trái lại Đỗ Phong lại đến an ủi Dương thị, nói là tỷ tỷ nói đúng, hắn là nam đinh trong nhà, không thể lười biếng, giống như tỷ tỷ nói phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi.
"Tam Nương, làm xong chưa?" Đỗ Hoa Thịnh ở bên ngoài kêu.
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng: "Cha, con làm xong rồi."
Nói xong cầm hai túi đồ đi ra ngoài, Đỗ Phong cõng bọc sách của mình ngồi trên xe, nhìn thấy Đỗ Tam Nương đi ra, Đỗ Phong cười nói: "Tỷ, động tác của tỷ thật là chậm!"
Đỗ Tam Nương giơ tay lên gõ trán Đỗ Phong một chút, "Cái gì mà chậm chứ! Cũng sẽ không để cho đệ đi học trọ đâu."
Đỗ Hoa Thịnh cười ha hả nói: "Tam Nương, mau ngồi đàng hoàng lại, không phải con còn muốn đến nhà Trạm ca nhi một chuyến sao."
Đỗ tam nương ngồi lên xe, Tứ Nương đứng ở cửa phòng vẩy tay với mấy người bọn họ: "Tỷ, nhớ trở về sớm."
"Được rồi, tỷ chắc chắn sẽ về sớm." Đỗ Tam Nương nói.
Đến trong thành, Đỗ Tam Nương cầm một bao quần áo cho Đỗ Phong: "Bên trong có một bình nấm xào, còn có thịt ướp chiên mắm mà đệ thích, món bánh trứng, đệ cầm lấy ăn đi."
Nói xong nàng cầm một bọc gói đồ khác nhảy xuống xe: "Cha, vậy con đến chỗ Lục Trạm đây."
Đỗ Hoa Thịnh gật đầu: "Vậy chút nữa con đến tìm ta sau."
Sắc trời còn sớm, Đỗ Tam Nương đến bên trong Lục gia, Lục Trạm vẫn còn ở đây, nhìn thấy Đỗ Tam Nương đến, hắn kinh ngạc nhìn nàng, tròng mắt cũng không di chuyển chút nào.
Đỗ Tam Nương cười nói: "Sao đứng ngốc ở đó vậy, nhìn thấy ta cũng không chạy ra!"
Lục Trạm đi hai ba bước đến, đứng ở trước mặt nàng, nói: "Tam Nương, sao muội lại đến đây?"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhíu mày nhìn hắn: "Sao thế, ta không thể tới sao?"
Lục Trạm vội vàng khoát tay áo: "Không phải không phải, chỉ là ta nghĩ sao muội lại đến sớm như vậy!"
"Cha đưa Đỗ Phong đi học, ta liền thuận tiện đến đây.

Ta làm thịt ướp chiên mắm, bánh trứng, huynh nếm thử xem."
Nói xong chạy vào phòng bếp, lấy một cái đĩa ra, rồi lấy những đồ ở trong túi, nói lầm bầm: "Đều đã nguội hết rồi."
Lục Trạm đưa tay cầm một miếng bánh trứng được gói kỹ cắn thử một miếng: "Ăn ngon, ăn ngon."
"Đều đã nguội hết rồi mà huynh vẫn còn ăn." Đỗ Tam Nương nói xong vươn tay đánh hắn một cái.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng qua góc cửa sổ, mặt của nàng chìm trong ánh nắng, hắn có thể nhìn thấy những lông tơ nhỏ bé trên mặt nàng, nàng cười, con mắt giống như trăng lưỡi liềm, lộ ra mấy cái răng trắng noãn.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng là một người, tại sao mỗi một lần nhìn, đều cảm giác có chút không giống nhau!
Đỗ Tam Nương nhìn hắn cầm miếng bánh trứng nửa ngày mà không hề động đậy, cười nói: "Nhìn cái gì mà ngây ngốc vậy!"
"Nhìn muội!" Lục Trạm nói.
"Nhìn ta mà nhìn đến ngây người, huynh cũng không phải là chưa từng thấy ta! Mau ăn nhanh lên!"
Lục Trạm nói: "Chính là cảm thấy muội càng ngày càng dễ nhìn hơn trước kia!"
"Ý của huynh là ta trước kia không có dễ nhìn sao?" Lúc Đỗ Tam Nương nói còn giả vờ làm vẻ mặt tức giận.
"Không phải, đẹp, cũng đẹp mà.

Tam Nương là người đẹp nhất, hiện tại còn đẹp hơn ban đầu!" Lục Trạm vội vàng giải thích, chỉ sợ giải thích chậm làm nàng hiểu lầm.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn, nhẹ giọng khẽ nói: "Cái này còn tạm được!"
Ăn xong Lục Trạm lau miệng, nói: "Tam Nương, vậy ta đến cửa tiệm đây."
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Huynh đi đi."
Đi hai bước, Lục Trạm lại xoay đầu lại: "Muội có muốn đi không?"
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Ta ở nhà dọn dẹp phòng cho huynh, nếu vẫn còn sớm, thì ta sẽ qua đó?"
Lục Trạm cười nói: "Vậy chút nữa muội đến sau!"
Đỗ Tam Nương vẫy tay: "Biết rồi, huynh mau đi đi."
Chờ hắn đi, Đỗ Tam Nương vào nhà dọn dẹp từ trên lầu đến xuống lầu, còn quét dọn sạch phòng bếp.
Quay đầu nàng lại lên lầu, đem hai bộ y phục bẩn của Lục Trạm còn ở trên ghế đi giặt sạch và phơi, mắt thấy thời gian còn sớm, liền đến cửa tiệm nhìn hắn.
"Trạm ca, thứ mà huynh làm cho ta rất là hữu dụng, huynh lại làm thêm cho ta hai cái nữa đi."
"Trạm ca, hôn sự của ta đã định xong, tháng 10 thì thành thân."
"Trạm ca, Hướng Tam cũng đã chuẩn bị thành thân, vậy huynh khi nào thành thân? Còn không mau lấy tiểu tẩu tử để về sưởi ấm, sinh con! Ha ha..."
"Tống lão tứ, nói cái gì đó, nói giống như Trạm ca nhà chúng ta không chịu nổi vậy!"
"Hướng Tam, ngươi cũng sắp trở thành tân lang rồi, đương nhiên không vội rồi.

Trạm ca đã đính hôn rồi thế mà chưa cưới được người vào cửa!" Tống lão tứ gác tay lên bả vai của Trạm ca, một bên lại nói: "Ta nói huynh, huynh cũng sắp 20 tuổi rồi, thật sự là muốn năm sau mới thành thân sao?"
"Mấy người chúng ta cũng đều sắp sinh hài tử rồi, ngay cả thê tử sắp cưới huynh cũng không sờ vào được."
Mắt thấy Tống lão tứ càng nói càng không đứng đắn, Lục Trạm nhíu mày: "Ngươi lo lắng cái gì chứ, ta còn chưa có gấp, người gấp gì chứ!"
"Trạm ca, Hướng Tam nói nàng dâu kia của huynh có bộ dạng rất là đẹp, lúc nào mang qua cho bọn ta nhìn thử xem?"
Lục Trạm trừng mắt, giơ cây búa trong tay lên: "Còn không đi? Còn ở lại muốn bị đánh sao?"
Tống lão tứ hi hi ha ha nói: "Nhìn xem, huynh thẹn quá hóa giận rồi kìa.

Có còn là huynh đệ nữa không?"
Đỗ Tam Nương đi tới cửa, thấy trong phòng có bốn năm thanh niên trẻ tuổi đứng đó, nàng vội vàng dừng bước lại.
Lục Trạm thấy Tam Nương đến, đưa tay vỗ trán mấy người bọn họ, sau đó nói: "Mau cút về cho ta!"
Tống lão tứ còn muốn nói gì nữa, nhưng mà đã bị Hướng Tam kéo lại, chép miệng về phía cửa.

Tống lão tứ thấy một cô nương thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa, hắn ta nói: "Nha, là tiểu nương tử nhà nào vậy, là đến tìm Lục Trạm sao?"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Đúng vậy, ta đến tìm Lục Trạm!"
Tống lão tứ nói: "Ta nói này tiểu nương tử, Trạm ca nhà ta đã đính hôn rồi, ngươi..."
Lục Trạm không thể nhịn được nữa, một cước đá vào mông của hắn ta, đạp một cái làm hắn ta phải lao đảo: "Cút!"
Hướng Tam che miệng cười trộm, nhìn Tống lão tứ bị đánh, hắn ta thấp giọng nói: "Tống lão tứ, đó chính là tiểu nương tử của Trạm ca nhi."
Nói xong hắn ta kéo lấy y phục của Tống lão tứ, nhìn vẻ mặt kia của Lục Trạm, liền biết hắn không muốn bọn họ ở lại đây, cái tên Tống lão tứ này, chẳng có chút mắt nhìn nào hết! Đứng ở chỗ này chướng mắt thế, lão đại không đánh hắn mới là lạ!
Tống lão tứ bị Hướng Tam kéo đi, hắn ta vừa đi vừa nói: "Hướng Tam, ngươi kéo ta làm cái gì, Hướng Tam...Ôi ôi..."
Rất nhanh mấy thanh niên ở trong phòng chạy đi, đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm, nói: "Có phải ta làm phiền đến huynh không, nếu vậy ta xin đi trước?"
Lục Trạm nói: "Không cần để ý đến mấy người kia đâu, vào đi."
Đỗ Tam Nương vào phòng, còn có thể nghe thấy bên ngoài thiếu niên kia hô: "Hướng Tam, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi kéo ta ra đây làm cái gì!"
"Nói ngươi ngu ngốc mà ngươi cứ cho là mình thông minh.

Không thấy Trạm ca đã tức giận rồi sao, ngươi còn đứng ở chỗ ấy cho chướng mắt, không đánh ngươi đúng là có lỗi!"
"Hướng Tam, ngươi mau nói rõ cho ông đây nghe, ông đây chướng mắt khi nào chứ!"
"Tống lão tứ, đó là tiểu nương tử của Trạm ca, ngươi còn đứng đó nói không có chướng mắt chứ! Mau đi nhanh lên."
"Hướng Tam..."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, hai tay đan vào nhau, tròng mắt đảo lòng vòng, nàng nhìn Lục Trạm nói: "Ta thấy ta vẫn nên đi ra ngoài mới tốt."
Lục Trạm nhìn nàng: "Muội ở đây đi!"
Nói xong lôi một cái ghế dài ra ngoài, cầm khăn lau sạch sẽ, để nàng ngồi xuống.

Đỗ Tam Nương sờ mũi, ngồi trên ghế nhìn hắn đứng đó bận rộn.
Ở trong lò, sắt bị nung chảy trong bình đến sủi bọt, Lục Trạm dùng kẹp gắp nó lên đổ vào trong khuôn, lập tức đem nó ném vào trong nước, lập tức phát ra tiếng xuy xuy, khói bốc lên dày đặc
Hắn đứng ở nơi đó, rất nghiêm túc làm từng bước, trên trán đều chảy đầy mồ hôi, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, cầm búa đập thùng thùng, cơ bắp nổi lên, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trong cánh tay đó chứa đầy sức mạnh.
Trái tim của Đỗ Tam Nương đập thình thịch, hắn không có áo gấm, cũng không phải xuất thân cao quý thế gia công tử, hắn chính là một thợ rèn, một người bình thường, nhưng hắn như vậy lại làm cho nàng thấy rất yên tâm.
Nàng đều có thể tưởng tượng hình ảnh cuộc sống sau này, trượng phu của nàng mỗi ngày đều làm việc ở trong cửa tiệm, chạng vạng tối trở về nhà, nàng thì ở nhà dọn dẹp nấu cơm chờ hắn về.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn, sự say mê trong mắt dần dần biến thành một dòng nước suối, nàng không nói gì, cũng chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó, ngồi cùng với hắn.
Qua một lúc lâu, Lục Trạm cầm chiếc khăn bên cạnh lau mặt, lại cầm lấy chén trà uống ừng ực.

Khí trời rất nóng, y phục trên người hắn đã bị thấm ướt từ lâu, trong phòng giống như là một cái lồng hấp.

Lục Trạm ho khan một cái rồi nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói: "Tam nương, muội vẫn nên ra ngoài đi, ở đây rất là nóng!"
Trong lúc đang nói chuyện hắn lại lấy chiếc khăn lau mặt, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên ghế nói: "Không sao đâu, ta không có nóng."
Lục Trạm méo miệng lại, nàng không có nóng nhưng mà hắn nóng! Thường ngày trong phòng không ai, hắn đều cởi trần, làm gì có bị nóng như thế này, còn phải cố kỵ trong phòng có một nữ nhân.
Lục Trạm nghiêm túc nhìn nàng nói: "Tam Nương, muội đi dạo phố đi, ở chỗ ta chẳng có gì chơi hết."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, bên ngoài hắn mặc một cái tạp dề da, phòng ngừa lúc rèn bị lửa bắn lên người.

Y phục màu gừng ở bên trong đã bị mồ hôi làm thấm ướt, áp sát vào trên da, làm cho thân hình của hắn bị lộ ra, nàng thậm chí có thể thấy rõ đường nét cơ thể.
Sau khi quan sát từ trên xuống dưới xong, Đỗ Tam Nương nói: "Ta đi đây, huynh cứ làm đi."
Lục Trạm thấy nàng đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng cởi tạp dề ra, cởi y phục bỏ sang một bên, cầm khăn lau mồ hôi, lúc này mới lại bắt đầu làm việc.
Đỗ Tam Nương chạy về nhà Lục Trạm, ở trong phòng hắn tìm một bộ y phục, rồi lại chạy về đến cửa tiệm.
"Lục đại ca..." Đỗ Tam Nương thở hồng hộc chạy đến, đứng ở cửa kêu lên.
Còn chưa nói xong, Đỗ Tam Nương trợn mắt hốc mồm nhìn hắn, người này, sao… Sao lại không mặc y phục vậy?
"Tại sao lại quay lại rồi?" Lục Trạm hỏi.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn, đầu óc còn chưa phản ứng kịp, lúc này trong lòng chỉ có một cái suy nghĩ, hắn không mặc đồ?
"Tam Nương!" Lục Trạm lại kêu một tiếng.
Đỗ Tam Nương lấy lại tinh thần, a a xong hai tiếng, nhanh chóng cầm y phục trong tay đưa về phía trước: "Ta đi lấy y phục cho huynh."
Nói xong lời này, chính nàng cảm thấy có chút xấu hổ, mím môi không nói.

Nàng cũng thật là khờ, vào lúc thời tiết nóng như này, mặc y phục chắc chắn sẽ chảy mồ hôi, đừng nói đến khi hắn làm việc cần phải dùng sức nhiều như này.
Lục Trạm nhìn y phục trong tay của nàng, lại nhìn nàng còn thở hồng hộc, giọng điệu của hắn chậm lại: "Muội đặc biệt đi về để lấy y phục cho ta sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Ta...!Vậy ta cầm về đây."
Lục Trạm đi về phía nàng, tim của Đỗ Tam Nương đập càng nhanh, nàng thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chân nàng giống như là bị mọc rễ, dính chặt ở đây, căn bản cũng không có sức đi.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới, hắn vừa đi vào, trong không khí xen lẫn với một mùi hương nồng đậm, có mùi mồ hôi, cũng có một mùi hương chỉ thuộc riêng về hắn, nó tràn ngập vị giác của nàng.
Đỗ Tam Nương nắm chặt y phục trong tay, dường như chỉ có như vậy nàng mới có thể đứng vững được, nếu không chân nàng sẽ mềm nhũn xuống làm nàng muốn ngã xuống đất.
Làn da màu lúa mì của hắn chảy đầy mồ hôi, cả người giống như vừa lăn lộn ở trong nước ra, nàng thậm chí có thể nhìn thấy hai giọt mồ hôi chảy xuống trên mặt hắn, nhỏ thẳng xuống lồng ngực, chậm chậm chảy xuống dưới nữa, tuy bị tạp dề bên ngoài che lại, nhưng mà vẫn có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Vóc người của hắn rất tốt, lần đầu tiên nàng gặp hắn thì đã biết, mặc dù sau đó rốt cuộc không có cơ hội nhìn thấy nữa, nhưng thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, là người sống qua hai kiếp, nàng cũng đã từng tưởng tượng qua.
Chỉ là, không nghĩ tới lại nhìn thấy, nàng cứ nghĩ là phải đợi đến khi ngày thành thân.
Nàng đứng ở nơi đó, đôi mắt hạnh nhân mở to ra, cái cằm giương lên, ngước mắt nhìn hắn, trên mặt biểu lộ mang theo vài phần mê mang, bộ dạng này thật sự làm cho trái tim hắn mềm nhũn đi.
Lục Trạm đến bên người nàng, sau đó nói: “Đưa y phục cho ta đi."
Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng cắn môi, đôi môi đỏ thắm bị hàm răng cắn làm cho phai nhạt hơn nhiều, nàng đem y phục đưa cho hắn.
Lục Trạm vươn tay cầm tới, nhíu lông mày nói: "Sao mặt lại đỏ đến như vậy? Chạy mệt sao?"
Đỗ Tam Nương nhẹ gật đầu, hai tay đan nhau cùng một chỗ, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, chỉ cảm thấy gương mặt rất là nóng, nàng không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Trạm nói: "Lẽ ra ta nên nói sớm một chút, làm cho muội phải chạy đi một chuyến.

Ở đây của ta rất là nóng nên căn bản không cần phải mặc y phục."
Hắn nói xong đem ly trà đưa cho nàng, Đỗ Tam Nương tiếp nhận, uống một hớp nhỏ, nhìn thấy cánh tay của hắn đầy mồ hôi, nàng nói: "Vậy… Vậy ta xin đi trước!"
"Ừm."
Đỗ Tam Nương lại nhìn về phía mặt của hắn, thấy bóng dáng của mình ở trong đôi mắt hắn, liền lúng túng, cơ thể Đỗ Tam Nương run lên: "Ta...!Ta đi."
"Tam Nương, chờ một chút." Lục Trạm lại hô một tiếng.
"Ừm?"
Lục Trạm lại đi hai ba bước đến trước bàn, kéo ngăn kéo ra, hốt một nắm đồng tiền, nhét vào trong lòng bàn tay nàng: "Cầm lấy mua đồ đi."
Nàng lắc đầu thật mạnh, Đỗ Tam Nương từ chối: "Ta đã có, không cần đưa đâu."
"Cầm đi, của muội là của muội, còn đây là ta cho muội!" Nói xong không cho Đỗ Tam Nương từ chối, quả thực là ấn vào trong tay nàng.
Một tay của hắn cầm lấy cổ tay của nàng, một cái tay bao lấy bàn tay của nàng, tay của hắn rất là nóng, Đỗ Tam Nương né tránh ánh mắt của hắn, nói: "Vậy ta cầm đi."
"Đi thôi." Hắn buông tay nàng ra, Đỗ Tam Nương cầm tiền cất vào trong túi.
Nhìn thấy hắn cười, Đỗ Tam Nương ngoắc đầu ngón tay về phía hắn: "Huynh, cúi đầu xuống đi!"
Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Đỗ Tam Nương mím môi, từ trong túi áo móc ra khăn tay, ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt hắn, hắn kinh ngạc nhìn nàng, Đỗ Tam Nương cố gắng nghiêm mặt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn: "Ta đi đây!"
Nói xong nắm chặt khăn tay, lúc này quay đầu thật nhanh chạy ra ngoài.
Lục Trạm đứng im tại chỗ nhìn nàng, mím môi cười khẽ.
Một hơi chạy tới cửa thành, phổi giống như bị bốc cháy, ho khan vài tiếng, Đỗ Tam Nương nhíu mày lại, sao vừa rồi nàng lại dám làm như vậy chứ?
Hoàn toàn là hành động theo bản năng, chờ tay của nàng chạm lên mặt của hắn, trong lòng vô cùng rất căng thẳng, nhưng lại giả vờ bình tĩnh lau mặt cho hắn, cũng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nữa, nên lúc này Đỗ Tam Nương mới bỏ chạy.
Hít sâu mấy hơi, Đỗ Tam Nương tiến vào thành, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, để phân tán lực chú ý của mình.
Đi tới đi lui, lại vào một tiệm vải, mua được hai thước vải, Đỗ Phong ở trong học đường đọc sách, không nhất định phải mặc đồ tốt, nhưng cũng phải ăn mặc sạch sẽ, mỗi năm phải chuẩn bị ba bốn bộ y phục để thay.
Lại nhìn thấy một bọc vải bố, vào màu hè mặc vải bố rất là mát, nàng sờ lên, nghĩ đến lục trạm, lại mua vài thước cho hắn.
Đỗ Tam Nương ôm vải khúc đến tư thục, Đỗ Hoa Thịnh đang ngồi dưới tàng cây hòe ngoài trường tư thục nói chuyện phiếm, Đỗ Tam Nương đi qua, nói với Đỗ Hoa Thịnh: "Cha, chúng ta trở về thôi."
Chờ hai cha con về đến nhà, đã là đến giờ ăn cơm trưa.
Dương thị nhìn thấy bọn họ trở về, mở miệng nói ra: "Đỗ Phương nhà lão tứ đính hôn, hôm nay đến mời chúng ta, nói là 16 tháng này đến nhà ăn cơm.

Người bên nhà trai sẽ đến."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn thê tử của mình: "Đính hôn rồi? Chuyện lúc nào vậy, làm sao chưa nghe nói qua."
"Mỗi lần phu thê lão rứ làm việc gì đều chẳng phải giấu diếm.

Nhà trai bên kia cũng là mở cửa hàng, Đỗ Phương gả đi, sau này sẽ có nô bộc hầu hạ, đeo vàng đeo bạc, sau này mấy người Đỗ gia các người sẽ có một thiếu nãi nãi." Dương thị mím môi nói.
Nghĩ đến lúc trước Vương thị chạy tới nói chuyện này, nhìn bộ mặt dương dương đắc ý kia liền cảm thấy không thoải mái, hàm ý sâu xa, giống như cửa hôn sự của Đỗ Phương nhà lão tứ cao hơn người ta một bậc.
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Nhị nha nhà lão Tứ cũng đã 15, 16 rồi, cũng nên đính hôn."
Dương thị bưng cơm trưa đi lên, lơ đễnh nói: "Nhà hắn coi thường rất nhiều người, có bản lĩnh cũng đừng nói cho chúng ta và nhiều người biết."
Đỗ Tam Nương một bên xới cơm, vừa nói: "Nương, Phương tỷ tỷ đính hôn, chúng ta cũng nên đi xem một chút.

Tứ thúc tứ thẩm thương tỷ ấy như thế, chúng ta xem bọn họ tìm người như thế nào cho tỷ ấy!"
Đỗ Phương luôn luôn mắt cao hơn đầu, luôn coi thường mấy bọn nàng, lúc này Đỗ Phương đính hôn, nàng cũng muốn đi xem một chút, trái lại muốn xem nàng ta hứa gả vào gia đình ghê gớm như thế nào!
Dương thị hừ hai câu, bưng lên bát cơm nói: "Ta nói có điều không phải chứ, với tính tình kỳ quái của Đỗ Phương kia, ai có thể hòa hợp với nàng ta chứ, cho dù nhà mình có tốt đến đâu, đến nhà chồng cũng không thể hòa thuận được."
——
Đợi cho đến mười lăm tháng sáu, Dương thị đến nhà lão Tứ cũng chẳng có chút mong đợi nào, sáng sớm dậy nên làm gì thì làm cái đó, không định đi quá sớm.
Đỗ Tam Nương đứng ở trong sân chải tóc cho Tứ Nương, buộc cho con bé hai cái bím tóc nhỏ, lại buộc thêm mấy đóa hoa lụa, sờ lên đầu của con bé, nói: "Được rồi, Tứ Nương của chúng ta là người xinh đẹp nhất."
Tứ Nương vừa đầy sáu tuổi, lớn thêm một tuổi, yêu cầu của Dương thị về con bé ngày càng khắt khe hơn.

Mới sáu tuổi, liền để con bé đi theo học nữ công, mỗi lần Đỗ Tam Nương trông thấy Tứ Nương nhỏ như vậy, ngồi ở trên ghế nhỏ cầm kim khâu may lại những mảnh vải vụn, liền cảm thấy thương xót.
Định để Tứ Nương chơi thêm hai năm, trái lại bị Dương thị nói một trận, Đỗ Tam Nương cũng không dám nói nhiều thêm nữa.

Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, Đỗ Tam Nương cũng không thể chống lại hết toàn bộ quy tắc của xã hội.
Chờ Đỗ Hoa Thịnh từ trong thành trở về, mặt trời đã mọc lên cao, lúc này Dương thị và cả nhà mới thu xếp đến nhà lão Tứ.
Đi đến nửa đường, liền đến rủ nhà lão Tam cùng đi đến nhà lão Tứ, đại phòng không có đến.
Trong phòng phu thê lão Tứ cùng Vương thị nhìn thấy bọn họ đến, Vương thị nói: "Sao bây giờ mới đến, đã là lúc nào rồi! Chờ một lúc người ta tới, ngay cả phần cơm đều không có ăn, còn không làm cho chúng ta mất mặt!"
Dương thị nói: "Nương, người ta là kẻ có tiền, sao có thể coi trọng cơm rau dưa của chúng ta."
"Người ta tới chính là khách, mặc kệ bọn họ có ăn hay không, chúng ta cũng phải làm!" Vương thị nói xong chỉ vào hai nàng dâu nói: "Đi phòng bếp làm đi."
Dương thị nói: "Nương, con sợ hôm nay con làm cơm không được.

Hai ngày nay tay của con bị trật khớp không còn sức để làm."
"Ngươi..." Vương thị nhíu mày lại, liền tức giận.
Đỗ Tam Nương nói: "Sữa, tay nương con đúng là bị trật khớp, không có sức."
Vương thị nhìn về phía Đỗ Tam Nương: "Nương ngươi làm không được, vậy thì ngươi làm đi!"
"Hôm nay không phải là ngày xem mặt của con, để con thể hiện cũng vô ích mà thôi, còn không bằng để Phương tỷ tỷ thể hiện, cũng để lại ấn tượng tốt cho nhà chồng!" Hôm nay Đỗ Tam Nương đến chính là nhìn vị hôn phu của Đỗ Phương đến cùng là người như thế nào, cũng không phải tới nhà bọn họ làm việc vặt.
Vương thị tức giận đến thở không nổi, Trương thị bên cạnh nhíu mày nói: "Được rồi được rồi, Nhị tẩu nói cũng phải, Tạ gia nhà như vậy, cũng chưa chắc lại ở chỗ này ăn cơm."
Hôm nay Trương thị mời bọn họ đến, chính là muốn ở trước mặt chị em dâu khoe khoang, con rể nhà bà ta là một công tử của đại hộ thế gia.

Chính là muốn để chị em dâu bọn họ biết, con rể của bọn họ đều không thể bằng con rể của mình!
Đỗ Phương cũng từ trong phòng ra, trên người nàng ta mặc váy xòe, trên chân mang một chiếc giày gấm màu trắng, trên đai lưng buộc lại một khối ngọc giác, trên tóc đeo trâm hoa, trên cổ tay cũng mang chiếc vòng tay Xích Kim, ăn mặc rất là long trọng.
Giờ phút này nàng ta đi tới, trong tay còn cầm một thanh quạt lá cọ, ngồi ở trên ghế, hai chân chụm lại, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, nói một tiếng giả vờ giả bộ.
Tam Thẩm nhìn Đỗ Phương, nói: "Bộ y phục hôm nay của Phương Phương thật là đẹp."
Trương thị nói: "Đương nhiên, đây chính là chiếc váy Thủy Vân sa, rất là quý đấy.

Tạ gia nhà như vậy, một năm cũng chỉ có mấy khúc, nhưng đã tặng cho Phương Phương một khúc vải, để nàng làm váy mặc."
Đỗ Tam Nương nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Tứ thẩm, ở trong lòng thầm bật cười một tiếng, nàng muốn nói, Tứ thúc tứ thẩm mời bọn họ đến, giới thiệu thông gia là giả, khoe khoang mới là thật.
Đỗ Phương ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Tam Nương đang nhìn mình, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Hôm nay Phương tỷ tỷ nhìn rất đẹp, nên không nhịn được mà nhìn nhiều lần." Đỗ Tam Nương cười nói.
Bình thường diện mạo của Đỗ Phương cũng không hề tệ, nhưng nàng ta vẽ mắt và vẽ lông mày trông rất là quá trưởng thành, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của Đỗ Tam Nương.
Mấy người bọn họ ngồi xuống thảo luận một chút chuyện phiếm, qua một lúc, đại nhi tử Trương thị chạy vào nói: "Nương, bọn họ tới rồi, còn có xe ngựa, mang theo không ít lễ vật!"
Vừa nghe nói người của Tạ gia tới, Trương thị vui vẻ ra mặt liền đứng lên đi ra ngoài.
Dương thị cũng nhón chân lên nhìn ra ngoài, quả thực có một chiếc xe ngựa chạy về phía đây.

Đợi xe ngựa dừng lại, nô bộc Tạ gia vén rèm xe ngựa lên, ở giữa có một nam tử trẻ tuổi bước ra.
Đỗ Tam Nương lập tức nhìn vào Đỗ Phương, chỉ thấy Đỗ Phương cắn môi, nụ cười trên mặt lập tức dừng lại, khăn tay cũng bị siết chặt, quay đầu liền chạy vào phòng.
Trương thị thấy nữ nhi mình bỏ chạy, lập tức cảm thấy rất là đau đầu, vào lúc quan trọng như thế này sao đứa nhỏ này lại tức giận chứ! Thừa dịp người bên kia còn chưa vào nhà, Trương thị lại chạy đuổi theo nữ nhi.
Nói đến bộ dạng của người nam tử kia, cũng chính là người có tướng mạo bình thường, chẳng qua là có khuôn mặt rổ, con mắt tương đối nhỏ, lúc nhìn người giống như là bị mắt lé, sáng người không cao, người tương đối gầy gò, cho dù là mặc y phục tơ lụa, cũng không thể hiện ra là một người có tài.
Khó trách Đỗ Phương lại có vẻ mặt đó, chắc hẳn người này có chút chênh lệch lớn trong trí tưởng tượng của nàng ta, cho nên nàng ta đã bỏ chạy.

Đỗ Tam Nương méo miệng, chuyện hôn sự này đã được xác định rồi, hiện tại lại nói không lọt vào mắt, có phải là đã quá muộn rồi không.
Đỗ Hoa Luân dẫn hai phụ tử Từ gia vào nhà, không nhìn thấy Trương thị cùng nữ nhi, trên mặt hắn mang theo chút xấu hổ và tức giận.
Phụ tử Tạ gia đi vào, Tạ lão gia nheo đôi mắt lại, sờ bộ râu, con mắt nhìn trong đám người một vòng, ánh mắt liền dừng lại trên người Đỗ Tam Nương, một bên vừa nhìn vừa gật đầu.
Tên mặt rỗ kia nhìn thấy thiếu nữ ở trong phòng liền mở to đôi mắt nhỏ ra, tròng mắt đều không chuyển động được nữa.
Đỗ Tam Nương không hiểu tại sao, cau mày lại, nhích lại gần vào người Dương thị, ánh mắt của hai người này thật sự làm cho nàng cảm thấy chán ghét!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui