Người đi ra mở cửa chính là bạn tốt của Thu Nhạn Lâm tên là Tống Đa Đa, cô ấy có vẻ ngoài đoan trang sáng sủa, khiến cho những người lớn tuổi vừa nhìn thấy đã biết là một người vợ tốt.
“Là chú và dì à, mau, mời vào.
” Tống Đa Đa cúi người xuống, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, vội vàng giải thích: “Hai ngày nay tình hình của Nhạn Lâm không tốt cho lắm, sắc mặt rất kém, cũng không nói một lời nào, trông cứ như bị mộng du, lúc nãy vừa mới ngủ rồi.
”
"Chúng tôi tới thăm con bé.
" Lục Bắc Sơn và Lâm Uyển đồng thanh nói, bước vào cửa rồi đặt đồ xuống, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha có tay vịn bằng gỗ ở trong phòng khách.
Tống Đa Đa vội vàng pha trà cho hai người, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn ở bên cạnh bàn trà: “Nhạn Lâm vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thể chịu đựng được mọi chuyện, mấy năm trước, cha mẹ cô ấy lần lượt qua đời, suýt chút nữa là cô ấy đã không thể chống đỡ nổi.
Bây giờ anh Lục lại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy suy nghĩ quá nhiều nên tức giận ở trong lòng.
”
Lục Bắc Sơn khẽ nhíu mày lại, như này là sao chứ? Suy nghĩ quá nhiều? Nhiều đến mức nào chứ? Đến mức không thể ngồi dậy để đi xem người chồng hợp pháp của mình đã khá hơn chưa à?
Lúc này, Lâm Uyển lại theo thói quen giấu cảm xúc đi, cố gắng không thể hiện ra mặt, bình tĩnh mỉm cười và nói: “Mọi người đều giống nhau thôi, gặp chuyện thì cũng khó tránh khỏi việc sẽ để tâm vào những chuyện vụn vặt, cứ luôn suy nghĩ mù quáng dù chẳng ích gì.
Trước đây đúng là chúng tôi không quan tâm đến Nhạn Lâm, nên bây giờ bất cứ khi nào có thời gian rảnh sẽ đến thăm con bé.
Dù thế nào đi nữa thì con bé cũng là con gái của người bạn tốt lâu năm của chúng tôi, việc chăm sóc và thông cảm cho nó cũng là trách nhiệm của chúng tôi.
"
“Nhạn Lâm vừa mới ngủ được một lát, để cháu đi gọi cô ấy nhé?” Tống Đa Đa bày ra vẻ mặt chân thành, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
"Không cần.
" Lâm Uyển xua tay chặn lại: "Chúng tôi sẽ chờ.
"
Vẻ mặt của Tống Đa Đa hơi áy náy, sau đó lại hỏi: "Anh Lục thế nào rồi? Anh ấy đã khỏe hơn chưa?"
"Phải cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục.
"
"Hôm nào cháu sẽ đến thăm anh ấy một chút.
" Tống Đa Đa dừng lại một chút, rồi mỉm cười: "Cháu với chú và dì cũng coi như là người quen, nhưng cháu cũng chưa từng gặp anh Lục, có lẽ cũng nên đi tới thăm một chút.
"
Lục Bắc Sơn tiếp lời, nói một cách bình tĩnh: "Còn không phải à, chỗ nào chẳng có mấy chuyện kỳ quái, ai cũng như vậy thôi, cháu cũng phải cố gắng làm quen đi.
"
Lâm Uyển biết chồng mình đang nổi nóng, nên đành phải tránh nói về anh, bà ấy nhìn quanh phòng và nói: "Nói về chi tiết thì dùng là cách bố trí của căn nhà này rất tốt, căn nhà hai phòng ngủ trên Thượng Hải cũng như này nhỉ? Diện tích cũng khá lớn.
”
“Cha và mẹ của Nhạn Lâm đều là công nhân viên chức cấp cao, căn nhà được phân cho bọn họ cũng là căn nhà tốt nhất ở đây.
” Tống Đa Đa cười nhẹ: “Cũng có những căn kém hơn một chút, có rất nhiều gia đình có hơn chục miệng ăn chen lấn đến mức không cựa quậy nổi.
Đương nhiên là căn tệ nhất cũng tốt hơn nhà của chúng ta gấp mấy lần.
”