Dao găm vừa bị ném khỏi tay Bùi Cảnh Hiên, ngọn lửa kiêu ngạo của Trương Lỗi còn đâu nữa, hắn ta lập tức quỳ xuống xin tha: “Các vị hảo hán! Xin các vị! Tha cho ta đi! Các vị muốn bao nhiêu bạc ta đều có thể cho các vị! Xin các vị tha cho!”
A Thất lại đưa thêm một cây dao găm khác, Bùi Cảnh Hiên nhận lấy dao găm lạnh lẽo, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào Trương Lỗi giống như đang nhìn con mồi đi săn, trong khóe mắt là sự hiểm ác: “Là ai cho ngươi lá gan dám mang tâm tư bẩn thỉu đặt lên người nàng ấy?”
Tay trái của Trương Lỗi không ngừng truyền đến cơn đau khiến hắn ta vẫn còn sót lại một chút lý trí, cuối cùng hiểu ra hóa ra người trước mặt tới vì Tiểu Quận chúa, hắn ta vội vàng dập đầu xin tha: “Các vị đại nhân tha mạng! Tiểu nhân sau không dám nữa! Sau này không dám nữa! Xin các vị đại nhân tha mạng cho ta!”
“Để ta đoán xem, là Lê Hoài Đức? Hay là Lê Thu xúi giục?” Bùi Cảnh Hiên không ngừng vuốt ve cây dao găm, lau cho nó sáng bóng lên, Trương Lỗi nhìn con dao găm đó mà mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, khóc nấc lên nói: “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Trương Lỗi có ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu bây giờ chắc chắn không thể kéo Lâm Vương phủ xuống nước, nếu như thực sự kéo Lâm Vương phủ xuống nước, thì còn ai có thể cứu mình?
“Hoàng Thượng, ở đây hãy giao cho thuộc hạ! Hoàng Thượng không nên làm bẩn tay!” Thị vệ bên cạnh lên tiếng, đột nhiên con dao găm của Bùi Cảnh Hiên lại bay về phía hắn ta, cắm thẳng vào cánh tay thị vệ.
Tên đó ngây ra không dám kêu một tiếng, nhận lấy sự trừng phạt của Bùi Cảnh Hiên, sau đó quỳ một gối xuống nói: “ Hoàng Thượng tha tội! Thuộc hạ đáng chết!”
A Thất lắc đầu, chỉ cần liên quan tới việc của tiểu quý nhân đó, chủ tử chắc chắn không dễ dàng nguôi giận.
Quả nhiên, chỉ thấy Bùi Cảnh Hiên đứng lên, bầu không khí quanh người âm trầm đáng sợ, hắn bước từng bước về phía Trương Lỗi, còn Trương Lỗi khi nghe thấy thân phận của Bùi Cảnh Hiên đã sớm mềm nhũn người, hắn ta làm sao cũng không thể ngờ tới người đàn ông trước mặt lại là đương kim Thánh Thượng!
Trước đây hắn ta đã từng nghe đương kim Thánh Thượng vô cùng yêu thương Tiểu Quận chúa, nhưng hắn ta không ngờ Thánh Thượng lại sủng ái Tiểu Quận chúa đến mức này, tự mình ra tay với hắn ta!
Trương Lỗi chỉ cảm thấy mình sắp chết đến nơi, đến mức hắn quên cả cầu xin!
Giọng nói của Bùi Cảnh Hiên chầm chậm vang lên trong ngục, giống như là ác quỷ hút máu: “Lại dám mơ tưởng đến nàng, cặp mắt này cũng không cần giữ lại nữa!”
Nói xong hắn tiện tay ném hai con dao đi, nhằm thẳng vào Trương Lỗi!
Trong ngục chỉ còn tiếng gào thét xé nát tim gan của Trương Lỗi, sắc mặt Bùi Cảnh Hiên không chút cảm xúc, vừa xoa tay vừa đi ra khỏi ngục giam và nói với A Thất ở bên cạnh: “Chặt đứt tay trái, gọi quản sự phủ Nội Vụ đưa người tiến cung!”
A Thất ngẩn người, sau đó vội vàng đáp lại, Trương Lỗi này chọc ai không chọc, lại muốn chọc vào Hoàng Thượng, mất đi cặp mắt, mất đi một cánh tay, sau này phải tiến cung vật gieo giống cũng không còn!
Chậc chậc, có thể sống qua mùa hè này không cũng là vấn đề.
Quả nhiên chủ nhân của hắn ta chỉ trao toàn bộ sự dịu dàng cho vị tiểu tổ tông trong Ngọc Phù Điện kia.
! !.
Thẩm Như Nguyệt hoàn toàn không biết rằng người hôm nay khiến nàng không vui là Trương Lỗi đã rơi vào hoàn cảnh nào, Tiểu Khánh Tử là người rất dẻo miệng, trên đường trở về Ngọc Phù Điện đã dỗ cho nàng cười không ngớt.
Vừa bước vào Ngọc Phù Điện, từ xa Thẩm Như Nguyệt đã nhìn thấy Lê Thu mặc thường phục đang quỳ giữa điện.
Tiểu Khánh Tử cũng ngẩn người, vội vàng cúi đầu nói: “Quận chúa dừng bước, tiểu nhân đi xem bên chỗ Lê Đại cô nương xảy ra chuyện gì.
”
Thẩm Như Nguyệt gật đầu, Tiểu Khánh Tử vội bước lên phía Lê Thu, Lê Thu quay đầu nhìn thấy tiểu quý nhân thì không màng tới Tiểu Khánh Tử ngăn chặn, vội vàng quỳ xuống, dập đầu nghẹn ngào nói: “Xin Quận chúa hãy bỏ qua cho Lâm Vương phủ!”
Thẩm Như Nguyệt cau mày, để Tiểu Khánh Tử đỡ người lên, tâm tình vốn dĩ đã vui vẻ trở lại nhưng vì Lê Thu mà lại trở nên xấu đi.
Tiểu Khánh Tử là người sắc bén, nét mặt tiểu quý nhân phía trước đều lọt vào mắt hắn ta, hắn ta lập tức mở miệng nói: “Lê Đại cô nương, hôm nay Tiểu Quận chúa ra ngoài đã rất mệt mỏi, xin mời Lê Đại cô nương hôm khác tiến cung bái phỏng!”
“Quận chúa! Hành vi của Trương Lỗi đều là chủ ý của mình hắn ta, nhị thúc và ta vừa biết được vô cùng kinh ngạc, Lâm Vương phủ tự nguyện thỉnh tội, chỉ xin Quận chúa cầu tình với Hoàng Thượng!” Lê Thu nắm chặt lấy cánh tay của Tiểu Quận chúa, Thẩm Như Nguyệt vừa nghe lời của nàng ta, sắc mặt hơi trắng bệch, sự sợ hãi hôm nay lại ồ ạt kéo tới.
Tiểu Khánh Tử nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Quận chúa, không đành lòng bèn mở miệng khuyên: “Lê Đại cô nương, nếu như Tiểu Quận chúa gặp vấn đề gì, lẽ nào Hoàng Thượng sẽ chịu để yên?”
Những lời của Tiểu Khánh Tử cuối cùng đã làm cho Lê Thu tỉnh lại, nét mặt của nàng ta cũng không tốt lắm, chỉ có thể im lặng thu tay về, sau đó hành lễ với Quận chúa: “Là Lê Thu không giữ quy tắc, vẫn xin Quận chúa thứ tội!”
Không ngờ Tiểu Quận chúa lúc này lại nói: “Ta sẽ xin a huynh điều tra rõ việc này, nếu như Lâm Vương phủ không liên quan đến việc này, chắc chắn sẽ không liên lụy Lâm Vương phủ!”
Nét mặt Lê Thu tươi tỉnh, có câu này của Thẩm Như Nguyệt, nàng ta biết phủ Lâm Vương đã được cứu rồi.
Tiểu Khánh Tử tuy không biết chuyện đã xảy ra song nhìn nét mặt của Tiểu Quận chúa cũng hiểu được hôm nay đã xảy ra chuyện tại Lâm Vương phủ.
Lê Thu có được câu trả lời cũng biết mình không nên ở lại Ngọc Phù Điện thêm nữa.
Trong thời gian ngắn này, không ai biết tới trong đầu Thẩm Như Nguyệt đã nghĩ tới bao nhiêu sự tình.
Chuyện hôm nay, bất kể có phải là do Lâm Vương phủ ra tay hay không, nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống âm thầm chịu đựng, bởi vì không thể động tới Lâm Vương phủ.
Đây không chỉ là Lê Thu có khả năng trở thành Hoàng Hậu tương lai, mà quan trọng hơn là trong tay Lâm Lão Hầu gia có binh phù, binh phù này là thứ mà a huynh luôn muốn có được, cũng là thứ giúp Lâm Vương phủ có thể bảo vệ mạng sống.
Lê Thu sở dĩ có thể ngầm thừa nhận trước mọi người mình được lựa chọn là Hoàng Hậu tương lai cũng chính bởi vì thế.
Thẩm Như Nguyệt nhiều năm vẫn luôn ở cạnh a huynh, sao có thể không biết Hoàng Thượng a huynh từng ấy năm ở tại triều đình như đi trên băng mỏng, bề ngoài thì làm Hoàng Thượng phong quang vô tận, nhưng chỉ có nàng biết, mỗi bước đi của a huynh đều phải cẩn thận từng ly từng tí, nếu không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục!
Binh quyền Nguyên Quốc không phải do Bùi Cảnh Hiên nắm toàn quyền, các đại thần cao tuổi trong triều đều có mục đích riêng, từ khi phụ thân rời khỏi kinh đô, Tứ Đại Bộ Lạc rục rịch ngóc đầu dậy, cho rằng Thiên Tử thiếu niên của Nguyên Quốc dễ lừa gạt, nếu không phải là do a huynh tranh đấu từ trong ra ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn thì sao có thể ngồi yên ở vị trí đó.
Thẩm Như Nguyệt tuy còn nhỏ nhưng rất đau lòng cho Bùi Cảnh Hiên, vì thiên hạ Nguyên Quốc, Bùi Cảnh Hiên không biết đã bao ngày đêm lặn ngụp nơi nước sôi lửa bỏng, mà nàng thì không làm được gì, chỉ có thể khiến Bùi Cảnh Hiên cười nhiều hơn một chút khi ở bên nàng, chớ có muộn phiền như vậy.
Vậy nên Thẩm Ngư Nguyệt hiểu rõ, chuyện hôm nay cho dù a huynh không xử trí kẻ đó thì nàng cũng không nên oán trách.