Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



“Nhu Nhu, con ăn nhiều vào chút!” Từ Tú Châu vừa gắp đồ ăn vào bát cho Thẩm Như Nguyệt vừa nhìn dáng vẻ ngoan hiền của nàng, trong lòng bà liền thoải mái, lại nhìn sang hai phụ tử ngồi bên kia bàn đang lạnh lùng nhìn nhau, bà ấy đột nhiên lại thấy bực bội.

“Nhu Nhu, bình thường không có chuyện gì thì con thường xuyên về đây đi!” Từ Tú Châu vừa nói vừa gắp một ít thịt vào bát Thẩm Như Nguyệt, nàng nhìn cái bát nhỏ đầy thức ăn trước mặt thì dở khóc dở cười.

Quý Bách Hoài thấy mẫu thân hắn ta gắp đồ ăn liên tục thì vội vàng đưa tay gắp miếng đùi gà từ đũa của Từ Tú Châu đi: “Mẫu thân người tha cho Nguyệt Nguyệt đi! Không phải người không biết muội ấy ăn uống thế nào, nếu tối nay muội ấy ăn hết những món người gắp thì không bỏ ăn mới lạ!”

“Bách Hoài nói đúng! Nhu Nhu, con ăn được bao nhiêu thì ăn, đừng có ăn cố!” Quý Tử Dương dịu dàng nói, đương nhiên ông ấy cũng rất yêu thương nghĩa nữ này, sau đó ông ấy như chợt nhớ ra nói: “Châu Nhi, mấy ngày trước không phải mới có một miếng ngọc mới sao, ngày mai ta sai người làm thành món trang sức Nhu Nhu thích.

Nhu Nhu, hàng ngày thiếu thứ gì có nói với nghĩa phụ nghĩa mẫu, đừng để mình phải tủi thân, biết chưa?”

Thẩm Như Nguyệt khẽ đặt đôi đũa xuống, cười ngọt ngào nhìn Quý Tử Dương và Từ Tú Châu, nói: “Nghĩa phụ nghĩa mẫu, Nhu Nhu ở trong cung không thiếu thứ gì cả!”

Từ Tú Châu đưa tay vuốt tóc mai hai bên của nàng, gương mặt hiền từ nói: “Nhu Nhu của chúng ta sao lại xinh đẹp như vậy, sau này nhi tử nhà ai cưới được con về thì quả là tu được may mắn mấy đời.”

“Khụ khụ khụ…” Quý Bách Hoài nghe thấy vậy thì đột nhiên ho khan, gương mặt tuấn tú cũng ửng đỏ, hắn ta nhìn mẫu thân mà nói: “Mẫu thân, Nguyệt Nguyệt mới bao tuổi chứ! Sao đã nói đến việc này rồi!”

Thẩm Như Nguyệt cũng hơi ngại, nương cũng đã nhắc đến việc nghĩa mẫu nói trong thư.

Chẳng qua trong thư nhà còn kẹp cả thư tay của phụ thân nữa, nhìn nét bút cũng hiểu nỗi sốt ruột trong lòng ông ấy.

Ông nói Thẩm Như Nguyệt không phải vội, nếu nàng không muốn kết hôn thì ông ấy nuôi nàng cả đời cũng được.


Thẩm Như Nguyệt nghĩ bức thư đó chắc hẳn là cha nhân lúc nương không để ý, nhét trộm vào thư nhà mẫu thân gửi cho nàng.

“Nghĩa mẫu, phụ thân con nói vẫn muốn giữ con lại mấy năm nữa, huống hồ bây giờ con cũng không có ý định đó, hôn sự sau này của con cũng phải được a huynh đồng ý…” Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng nói, Từ Tú Châu nghe vậy thì nhìn Quý Tử Dương, thế mà bà ấy lại quên mất người ở trong cung kia.

Cũng đúng thôi, có người đó thì đương nhiên sau này hôn sự của Nhu Nhu sẽ không tệ.

Từ Tú Châu bỗng nhiên quay đầu, gõ mạnh lên đầu Quý Bách Hoài, thái độ hoàn toàn đối lập khi đối xử với Thẩm Như Nguyệt, bà ấy cau mày quát lớn: “Tên tiểu tử thối này, ngoan ngoãn chút đi! Dám giả vờ bị thương lừa ta? Ta thấy con ngứa da phải không! Đừng nói Nhu Nhu nữa, ta hỏi con, tại sao xem tập tranh kia mấy ngày rồi vẫn chưa chọn? Những cô nương trong đó có ai không xinh đẹp như hoa như ngọc, sao vẫn không lọt vào mắt con hả?”

“Mẫu thân nói linh tinh gì đó? Tập tranh gì? Nguyệt Nguyệt, muội đừng nghe mẫu thân ta nói lung tung!” Quý Bách Hoài sốt ruột, lập tức phủ nhận, sợ Thẩm Như Nguyệt hiểu lầm.

Nhưng phụ thân hắn ta lại chậm rãi nói: “Mẫu thân con nói không sai, ta thấy Đại cô nương của Trần Phủ đó rất tốt, tính cách hiền dịu lại tri thư đạt lễ, nếu có thể cưới nàng vào cửa được thì ta với mẫu thân con cũng yên tâm rồi!”

Thẩm Như Nguyệt nhìn Quý Bách Hoài, gương mặt và ánh mắt đầu là vẻ xem trò hay, hóa ra tiểu mập mạp lớn lên cùng nàng đã đến tuổi thành thân rồi!

Nàng lại không phát hiện ra vẻ mặt nôn nóng của Quý Bách Hoài…



Vài ngày sau đã đến ngày Tân khoa Trạng nguyên vào kinh.

“Nguyệt Nguyệt, muội nghe ta nói, ta hoàn toàn không biết Trần phủ Đại cô nương nào cả.


Tất cả là ý định của mẫu thân ta!” Quý Bách Hoài sốt ruột mấy ngày nay, từ buổi tối Thẩm Như Nguyệt biết được chuyện hắn ta xem mặt người ta thì trong lòng luôn bất an, vừa lo lắng Thẩm Như Nguyệt hiểu lầm, vừa sợ nàng không hiểu lầm…

Hôm nay Thẩm Như Nguyệt mặc quần áo mới Từ Tú Châu tặng cho nàng, mái tóc đen như mực xõa trên vai, búi tóc đơn giản, đuôi tóc cài trâm hình bướm, đơn giản nhưng không mất đi sự cao quý.

Vì tránh đám đông chen chúc, nàng và Quý Bách Hoài đến trà lâu nổi tiếng ở kinh thành từ sáng sớm.

Nghe Quý Bách Hoài giải thích không biết mệt, Thẩm Như Nguyệt chỉ cảm thấy vừa kỳ lạ vừa khó hiểu, nàng hỏi: “Tiểu mập mạp này, rất nhiều công tử như ngươi ở kinh thành đều đã thành hôn, nếu ngươi thật sự không thích Trần phủ Đại cô nương thì xem thêm mấy người khác, chắc chắn sẽ có người hợp ý ngươi thôi.”

Quý Bách Hoài nhìn Thẩm Như Nguyệt ở trước mặt, mày liễu cong cong, đôi mắt sáng ngời, tất cả những lời hắn ta muốn nói như kẹt ở cổ họng.

Hắn ta còn muốn nói gì đó nhưng trên đường phố bỗng ồn ào, Thẩm Như Nguyệt bị âm thanh thu hút, chạy chậm đến cửa sổ được chạm khắc tinh tế.

“Quận chúa xem kìa, đến rồi!” Tiểu Điệp hưng phấn kêu lên, chỉ tay ra ngoài.

Theo phương hướng Tiểu Điệp chỉ, Thẩm Như Nguyệt thấy hai đội quan binh mở đường, ngăn lại dân chúng đang nhốn nháo hai bên đường, ngay sau đó một nam tử ngồi trên tuấn mã mặc y phục thẫm, đầu đội mũ quan, trước ngực đeo hoa lụa màu đỏ, chậm rãi đi qua đường phố…

Nam tử ngồi trên lưng ngựa có gương mặt đẹp như tranh vẽ, mũi cao, mang đến cảm giác ôn hòa nhã nhặn cho người khác.

Hắn ta mỉm cười, nhận những lời khen ngợi từ khắp xung quanh, hai bên đường phố có không ít cô nương đã đỏ mặt từ lâu.

Rất nhanh, Tân khoa Trạng nguyên đã đi xa, đám đông cũng đổ xô đi theo hắn ta, đường phố dần yên tĩnh trở lại.


“Đúng là giống như a huynh nói vậy, là một thiếu niên lanh lợi!” Thẩm Như Nguyệt quay đầu lại nói với Tiểu Nguyệt, nàng thật lòng khen ngợi, nghĩ đến trong triều đình có nhân tài như vậy, a huynh sẽ như hổ mọc thêm cánh, trong lòng nàng không khỏi thấy vui mừng.

Quý Bách Hoài thấy dáng vẻ ca ngợi của Thẩm Như Nguyệt thì không khỏi khó chịu, nếu hắn ta biết trước Tân khoa Trạng nguyên kia trông thanh tú như vậy thì đã không đưa Thẩm Như Nguyệt đến xem rồi, trong lòng Quý Bách Hoài bực dọc, cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Quý Bách Hoài tức giận nói: “Ai đấy?”

Nhưng không có ai trả lời, Thẩm Như Nguyệt nhìn Tiểu Điệp, Tiểu Điệp vội vàng đi lên mở cửa, gương mặt lại tỏ vẻ ngạc nhiên: “A Thất!”

Sau đó nàng ấy vội vàng bẩm báo với Thẩm Như Nguyệt: “Quận chúa, là A Thất!”

A Thất mặc y phục màu đen đi vào phòng, tay phái cầm theo thanh trường kiếm lúc nào cũng bên người, hắn ta cung kính hành lễ với Thẩm Như Nguyệt: “Quận chúa vạn phúc! Chủ tử ra lệnh cho thuộc hạ mời Quận chúa về cung, hôm nay Tân khoa Trạng nguyên vào cung yết kiến, trong cung mở tiệc, phủ Nội Vụ đã chuẩn bị màn ảo thuật với gương…”

“Ảo thuật sư!” Thẩm Như Nguyệt bỗng hô lên, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ đầy háo hức, nàng lập tức gật đầu đồng ý: “Hồi cung! Mau hồi cung thôi! Đúng là a huynh hiểu ta, biết ta thích xem ảo thuật nhất!”

Lúc này Thẩm Như Nguyệt đã quên mất nguyên nhân tại sao lại xuất cung.

Thẩm Như Nguyệt xách làn váy dài lên đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên nhớ đến Quý Bách Hoài, nàng xoay người nói với hắn ta: “Tiểu mập mạp, ngươi nói với nghĩa phụ nghĩa mẫu ta phải hồi cung trước, ngày khác lại về Quý phủ! Tiểu Điệp, mau đi thôi!”

“Quận chúa chậm thôi, xe ngựa đã chờ ở dưới rồi!” A Thất nói xong thì giữ cửa lại, để tiểu quý nhân có thể bước chân ra ngoài, Quý Bách Hoài không ngờ Thẩm Như Nguyệt nói đi là đi, hắn ta vội vàng đuổi theo: “Nguyệt Nguyệt!”

“Xin Quý công tử dừng bước!” A Thất đưa tay ngăn Quý Bách Hoài lại, Quý Bách Hoài tức muốn hộc máu: “Ngươi mà cũng dám cản ta ư!”

“Tiểu nhân không dám! Nhưng nếu làm chậm giờ Quận chúa hồi cung, Hoàng thượng trách tội thì chỉ sợ Quý công tử lại bị cấm túc!”

Quý Bách Hoài vừa nghe đến hai chữ cấm túc thì sắc mặt cứng đờ, quả nhiên hắn ta dừng bước lại.


A Thất thấy hắn ta như vậy, không khỏi cười thầm trong lòng, quả nhiên là vậy! Cũng chỉ có Hoàng thượng mới áp chế được Quý phủ Tiểu công tử này!



Trong Ngự Thư phòng, gương mặt Bùi Cảnh Hiên lạnh lùng như băng nhìn sổ con trước mặt.

Tiểu Khánh Tử bên cạnh không dám thở mạnh, có trời mới biết mấy ngày nay người trong điện như bọn họ đã trải qua thế nào, đang yên đang lành sao Tiểu Quận chúa kia lại chạy đến Quý phủ ở chứ!

Ai cũng đều cảm nhận được khí lạnh quanh người Thánh thượng nhiều ngày chưa tan đi, nếu Tiểu Quận chúa ở trong cung thì trong lòng Tiểu Khánh Tử vẫn có cách, nhưng nhiều ngày rồi, trời mới biết hắn ta lo lắng hoảng sợ vượt qua từng ngày như thế nào.

Cuối cùng, một tiểu cung nhân vội vàng chạy đến thì thầm nói bên tai hắn ta, vốn đôi mày đang nhíu chặt cũng chợt giãn ra, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên.

Hắn ta cẩn thận nói: “Hoàng thượng!”

Bùi Cảnh Hiên không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Nói!”

“Tiểu Quận chúa đã vào cửa cung!” Tiểu Khánh Tử nói xong câu đó thì lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Bùi Cảnh Hiên, quả nhiên thấy bàn tay cầm sổ nhỏ của Bùi Cảnh Hiên khựng lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Biết rồi.”

Nhưng rõ ràng Tiểu Khánh Tử cảm nhận được khi Hoàng thượng nghe thấy Tiểu Quận chúa đã về cung, khí lạnh quanh người đều tan biến hết.

Mấy ngày không gặp, Bùi Cảnh Hiên cũng không hiểu được rốt cuộc bé con đã suy nghĩ gì.

Trong lòng hắn còn lo có phải Thẩm Nhu Nhu vẫn còn giận không, lúc này hắn mới ra lệnh cho phủ Nội Vụ sắp xếp một màn ảo thuật trong cung yến hôm nay, để dỗ bé con vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận