“Thần, Mạnh Ngạn tham kiến Hoàng Thượng!” Mạnh Ngạn khắc khổ đọc sách hơn mười năm, cuối cùng cũng được đứng trong cung điện nguy nga lộng lẫy này.
Bùi Cảnh Hiên đang ngồi trên long ỷ thờ ơ ngước mắt nhìn Trạng Nguyên mặc hồng y rồi nói “Bình thân”.
Mạnh Ngạn chỉ cảm thấy âm thanh từ long ỷ truyền đến toàn là khí lạnh, làm hắn ta không nhịn được phải rùng mình.
Mạnh Ngạn đã được nghe rất nhiều truyền thuyết về vị thiếu niên thiên tử này từ khi còn nhỏ.
Chỉ biết rằng đương kim Thánh Thượng là người máu lạnh vô tình, tính tình lạnh lùng nhưng Hoàng Thượng lại có thể cai trị Nguyên Quốc được quốc thái dân an.
Cho nên trong lòng Mạnh Ngạn rất kính nể Thánh Thượng.
“Trẫm đã đọc qua bài văn của ngươi viết, rất có chính kiến riêng của bản thân.” Từ trong lời nói của Bùi Cảnh Hiên, Mạnh Ngạn không thể biết được Thánh Thượng đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Mạnh Ngạn chưa kịp trả lời lại thì Bùi Cảnh Hiên lại nói tiếp: “Trong Lại Bộ vẫn còn trống một ghế thị lang, ngươi đến đó nhậm chức đi.”
“Thần tạ chủ long ân!” Mạnh Ngạn ngạc nhiên, vốn tưởng rằng hắn ta sẽ được sắp xếp đến một địa phương nào đó làm một chức quan nhỏ.
Nhưng không thể ngờ được Thánh Thượng lại trực tiếp cho hắn ta ở lại kinh thành, lại còn giao cho hắn ta một vị trí quan trọng như vậy.
Cho nên Mạnh Ngạn lập tức cảm thấy có hơi thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Khánh Tử.” Bùi Cảnh Hiên gọi một tiếng, không ngờ lại là một tiểu cung nhân khác vội vàng đi đến nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Quận chúa vừa mới gọi Khánh công công đi rồi ạ.”
Bùi Cảnh Hiên cau mày, từ trước tới giờ tiểu tổ tông này đều biết Tiểu Khánh Tử là người thân cận bên cạnh mình.
Nếu không phải có chuyện gì xảy ra thì nhất định nàng sẽ không bao giờ gọi Tiểu Khánh Tử đi.
“Quận chúa có nói là việc gì không?”
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài không biết.” Tiểu cung nhân thận trọng trả lời.
Mạnh Ngạn đang đứng ở phía dưới hành lễ xong rồi cung kính nói: “Hồi Hoàng Thượng, có lẽ thần có thể nói cho Hoàng Thượng biết lý do.”
Lúc này Bùi Cảnh Hiên mới lại chú ý tới Mạnh Ngạn, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Sau khi nghe Mạnh Ngạn giải thích xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt của Bùi Cảnh Hiên giá lạnh như trời đông tháng ba vậy.
“Nói với Tiểu Khánh Tử, nếu điều tra ra tiểu cung nữ kia thật sự bị oan, phải trừng phạt nghiêm khắc chưởng sự công công đó thật nặng!” Bùi Cảnh Hiên ném sổ con trong tay lên bàn, trong lòng vô cùng bực bội.
Khó khăn lắm mới dỗ dành được tiểu tổ tông kia trở về trong cung, thế mà vừa mới về đã có người làm cho nàng không vui rồi.
Hắn đứng dậy, cung nhân xung quanh và Mạnh Ngạn đồng loạt quỳ xuống, Bùi Cảnh Hiên sải bước ra khỏi cung điện, chỉ để lại Mạnh Ngạn đang quỳ ở đó.
Trước khi Mạnh Ngạn vào cung đã nghe được mọi người truyền tai nhau rằng, nữ nhi của Nhiếp Chính Vương là một nữ tử được cưng chiều, muốn gì được nấy.
Nhưng nghe được nhiều nhất chính là Nguyên Đế tàn bạo vô tình, vì đề phòng ân sư của mình tạo phản mà giam giữ ấu nữ duy nhất của ông ấy trong cung làm con tin, hơn nữa đã giam giữ tận hơn 10 năm rồi.
Vốn dĩ Mạnh Ngạn cũng cảm thấy người làm đế vương làm gì có chân tình, trong lòng cũng thầm thương xót cho Tiểu Quận chúa đáng thương đó, hắn ta chỉ cảm thấy từ nhỏ nàng đã phải sống xa song thân và sinh sống nơi thâm cung tàn khốc này.
Nhưng mà hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của tất cả mọi người trong cung đều vô cùng kính trọng Tiểu Quận chúa và phản ứng của Hoàng Thượng khi biết Tiểu Quận chúa có việc, hắn ta mới biết bản thân đã sai rồi.
Mấy ngày không gặp Thẩm Như Nguyệt, trong lòng Bùi Cảnh Hiên rất nhớ nàng.
Vừa nghĩ đến nụ hôn buổi tối hôm đó thì tâm tình mấy ngày hôm nay của hắn lại không ngừng dao động.
Hắn vừa sợ bé con còn chưa hết giận, lại vừa mừng vì cuối cùng mối quan hệ giữa cũng đã tiến thêm một bước.
Vừa đi vừa nghĩ như thế, Bùi Cảnh Hiên đã đi đến Ngự Hoa Viên.
Từ xa đã nhìn thấy bé con của mình đang đứng ngắm hoa mới nở.
Hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người đi theo phía sau dừng lại, rồi tự mình đi tới, mỗi một bước đi hắn đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Mặc dù hắn đã đăng cơ lâu như vậy rồi, gặp qua bao nhiêu là sóng to gió lớn, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế này cả.
“Tiểu Điệp, ngươi nhìn kìa, bên đó có một con bướm!” Hiện tại Thẩm Như Nguyệt hoàn toàn đắm chìm trong thế giới muôn màu muôn sắc của Ngự Hoa viên, nàng đã quên việc không vui vừa rồi từ lâu.
Tiểu Điệp cầm một cây sào dài, một đầu khác của sào có một cái lưới nhỏ, Tiểu Điệp nghe Tiểu Quận chúa chỉ huy, chạy khắp nơi đi bắt bướm.
Thẩm Như Nguyệt đứng quay lưng lại với Bùi Cảnh Hiên nên không hề biết hắn đã đi tới phía sau lưng nàng.
Bùi Cảnh Hiên chỉ cảm thấy trong giọng nói và vẻ mặt của bé con đều là thích thú và vui vẻ, lúc này lo lắng trong lòng mới vơi đi.
May là chuyện bực mình trong cung không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Tiểu Điệp nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Vốn dĩ Thẩm Như Nguyệt đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cứng đờ, ngay cả cơ thể nàng cũng không động đậy.
Bùi Cảnh Hiên thấy bộ dạng cứng đờ của bé con thì cố gắng nén cười, đanh giọng nói: “Làm sao vậy? Nhu Nhu mới rời cung có mấy ngày mà gặp a huynh đã quên cách vấn an rồi sao?”
Lúc này thì Thẩm Như Nguyệt mới quay người lại, vốn dĩ nàng đã quên mất lý do vì sao mình xuất cung, bây giờ lại càng thêm bối rối.
Thậm chí nàng còn lo lắng a huynh còn chưa hết giận sẽ nghiêm trị nàng, vẻ mặt càng thêm phần hoảng sợ.
Dáng vẻ này của Thẩm Như Nguyệt qua mắt Bùi Cảnh Hiên làm hắn cảm thấy rằng, chắc chắn là do sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ giữa hai người nên bé con mới cảm thấy xấu hổ.
Hắn vừa định đưa tay ra để nắm lấy tay nàng và nói với nàng, rằng mặc kệ ra sao đi chăng nữa thì tình yêu của hắn với nàng chắc chắn sẽ không thay đổi.
Nhưng hắn không ngờ được rằng khi Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên vừa mới giơ tay lên, thì nàng lập tức đi tới ôm thật chặt cánh tay của Bùi Cảnh Hiên, sau đó yếu đuối nũng nịu: “A huynh, a huynh à, sau này Nhu Nhu tuyệt đối sẽ không ham uống rượu nữa.
Sau này cũng sẽ không làm những việc vô lễ nữa.
A huynh, huynh đừng giận muội nữa mà.”
Bùi Cảnh Hiên cúi đầu nhìn đôi mắt sáng như chứa cả vì sao của Thẩm Nhu Nhu, và dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của nàng dùng từ khi còn nhỏ nữa, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng nói chuyện làm cho hắn nhớ đến nụ hôn đêm đó.
Bùi Cảnh Hiên không nhịn được mà nuốt nước bọt, lại nghe thấy Thẩm Nhu Nhu nũng nịu, nịnh nọt: “A huynh đương nhiên là sẽ không nhỏ mọn như vậy đúng không? Kể ra thì a huynh cũng đâu có bị thiệt gì đâu mà.”
Bùi Cảnh Hiên nhướn mày, từ khi nào mà lá gan của bé con lại to như vậy, nói ra những lời như vậy mà mặt không đỏ, tim cũng không thèm loạn nhịp nữa.
Nhưn khi Bùi Cảnh Hiên nghe thấy những lời tiếp theo của Thẩm Nhu Nhu, hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn: “Mặc dù Nhu Nhu say rượu nhưng muội đã múa cho a huynh xem lâu như vậy mà!”
“Nhu Nhu.” Bùi Cảnh Hiên cau mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Nhu Nhu, dịu dàng hỏi: “Ngoài việc múa ra thì muội có còn nhớ chuyện gì khác nữa không?”
Thẩm Nhu Nhu lắc đầu, từ từ buông cánh tay của Bùi Cảnh Hiên ra, nói: “Đêm đó muội say quá cho nên không nhớ được việc gì cả.
Ngay cả chuyện múa này cũng là do Tiểu Điệp kể cho muội biết.
A huynh hỏi như vậy, có phải là còn xảy ra chuyện khác phải không?”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của Bùi Cảnh Hiên, trong lòng Thẩm Như Nguyệt không ổn cho lắm, chẳng lẽ nàng đã gây ra chuyện gì vô cùng mất mặt sao? Trời ơi! Thẩm Như Nguyệt, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì thế hả?
Nghe được câu trả lời của Thẩm Như Nguyệt, dây thần kinh đang căng thẳng nhiều ngày của Bùi Cảnh Hiên cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng mà nghĩ đến việc bé con vậy mà lại hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra lúc say rượu thì trong lòng hắn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Mấy ngày nay chỉ có mình hắn lo lắng, còn Thẩm Nhu Nhu lại đã hoàn toàn quên mất!.
“A huynh.” Thẩm Như Nguyệt e dè nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Bùi Cảnh Hiên.
Nàng tưởng rằng mình thật sự đã làm sai chuyện gì đó nên không nhịn được mà lùi lại phía sau một bước, trong mắt đều là cẩn thận, dè dặt.
Sau khi nghe Thẩm Như Nguyệt gọi, lại nhìn thấy trên mặt nàng hơi hoảng sợ thì tất cả cảm xúc của hắn đều chuyển thành một tiếng thở dài: “Không có gì, a huynh không giận Nhu Nhu, đi thôi.
Cung yến sắp bắt đầu rồi, huynh đưa muội đi qua đó.”
Thẩm Nhu Nhu xác định Bùi Cảnh Hiên thật sự không tức giận nhiều lần, thấy hắn cũng không có ý định trừng phạt việc nàng say rượu đêm hôm đó, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Chuyện mà nàng lo lắng nhiều ngày như vậy hoá ra đều là do nàng suy đoán lung tung!
Làm sao a huynh nỡ phạt nàng được cơ chứ!
Nghĩ tới đây thì trên mặt Thẩm Như Nguyệt lại tràn đầy niềm vui, nàng chủ động nắm lấy tay của Bùi Cảnh Hiên.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Như Nguyệt nắm lấy bàn tay của Bùi Cảnh Hiên khiến cho trái tim hắn bị lỡ một nhịp.
Vốn dĩ hai người đã sớm quen với những hành động như vậy từ lâu rồi, nhưng lúc này, hắn cứ nhớ rõ đôi môi mềm mại đêm hôm đó...!Trong lòng hắn như bị thứ gì đó cào nhẹ qua một cái làm cho ngứa ngáy.
Thẩm Như Nguyệt không nhận ra điều gì kỳ lạ.
Bùi Cảnh Hiên im lặng thở dài, sau đó nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Không vội, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó hắn có thể khiến bé con hiểu được tình cảm của mình.