Quý Bách Hoài nhướng mày, khuôn mặt nam tử trước mặt trắng nõn mịn màng, đôi mắt đào hoa hẹp dài lấp dưới hàng lông mi dài, dưới góc mắt trái còn có một nốt ruồi.
Nam tử ấy thấy Quý Bách Hoài định nói gì đó bèn nhón chân vươn tay che miệng hắn ta lại.
Quý Bách Hoài ngạc nhiên, cảm thấy bàn tay kia quá đỗi mềm mại, không những thế còn tỏa ra hương thơm.
Hắn ta nghe thấy nam tử vừa ngó nghiêng ngoài cửa, vừa nói: “Xuỵt! Huynh đệ, đừng nói gì! Giang hồ cầu cứu gấp! Giang hồ cầu cứu gấp!”
Vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, gã sai vặt bên ngoài cười tươi cản lại: “Các vị hảo hán, bên trong nhã gian ở tầng này đều là quý nhân ở kinh thành nên không được quấy rầy ạ!”
Quả nhiên, gã sai vặt vừa nói hết câu thì lại vang lên tiếng bước chân rời đi, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Nam tử chầm chậm bỏ tay ra, không ngờ Quý Bách Hoài lại nắm tay hắn ta, vẻ mặt nghiền ngẫm suy tư.
Hắn ta thử giãy ra hai lần nhưng vẫn không thoát được nên hơi sốt ruột: “Ngươi làm gì đấy?”
“Ngươi tự dưng xâm nhập vào nhã gian của ta, hơn nữa còn có nhiều người đuổi ngươi như thế! Ha! Câu này nên là ta hỏi mới đúng!” Quý Bách Hoài tiến lại gần, nam tử đó sợ hãi rụt cổ.
Hắn ta cảm thấy khá là thích thú, người này sao lại nhát thế không biết, làm cho hắn ta muốn trêu chọc quá.
“Ta, ta là ai thì liên quan quái gì đến ngươi? Hôm nay ta xâm nhập vào đây đúng là có lý do thật, không phải nói giang hồ cầu cứu gấp rồi à! Sao ngươi lại không có chút đạo nghĩa giang hồ nào thế!” Nâm nhân đó hét lên với Quý Bách Hoài, có lẽ là bởi nóng vội nên gương mặt vốn trắng nõn giờ lại hơi đỏ đỏ.
“Ta nghĩ ngươi chẳng có chuyện gì gấp cả, đúng chứ? Chẳng lẽ ngươi là tên sai vặt của phủ ai đó lén chủ nhân chuồn ra ngoài chơi? Hay ngươi là phường trộm cướp đầu đường xó chợ? Nếu còn không nói rõ ra thì ta chỉ có thể đưa ngươi đến quan phủ! Vốn ta cũng chẳng phải người trên giang hồ, mấy lời trên giang hồ kia chẳng có ý nghĩa gì với ta cả!” Bộ dáng cà lơ phất phơ của Quý Bách Hoài làm nam tử kia cuống cả lên, vội vàng kéo hắn ta: “Đừng mà, vị đại ca này có gì từ từ nói, đừng kéo ta đến quan phủ mà!”
Quý Bách Hoài nhìn người trước mặt bỗng quay qua làm bộ tủi thân, đôi mắt đào hoa rưng rưng nước mắt.
Nam tử khóc nức nở nói: “Đại ca ơi, ngươi không hiểu đâu, ta khổ lắm! Phụ thân ta ham mê bài bạc, thế nhưng lại thua bét nhè không cách nào trả hết nợ.
Ấy vậy mà ông ấy lại bán ta cho ông chủ sòng bạc! Tuy là nhà ta nghèo nhưng từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta người nghèo nhưng chí không nghèo, ta nhất định không bước nửa bước vào cái chỗ sòng bạc kia! Do đó ta bèn chạy trốn, mấy kẻ vừa đuổi theo ta cơ nãy là người của sòng bạc!”
t
Quý Bách Hoài nhìn bộ dáng tủi thân của người trước mặt có vẻ không giống như đang nói dối, vì vậy hắn buông lỏng cách tay mình đang siết tay hắn ta rồi nói: “Theo như ngươi nói thì có vẻ ngươi cũng là kẻ thông minh đấy! Một khi đi vào sòng bạc thì cả đời này coi như xong.”
“Đại ca, nếu không phải ta khó khăn quá thì ta cũng sẽ không biết lẽ nghĩa mà xâm nhập vào chỗ của ngươi đâu! Đại nhân không cần tính toán so đo với kẻ bé nhỏ này được chứ?” Bộ dáng nước mắt rưng rưng của thiếu niên làm Quý Bách Hoài chợt mủi lòng thương.
Từ nhỏ hắn ta đã ngậm thìa vàng lớn lên, tuy chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn nhưng gặp chuyện như vậy thì sao hắn ta có thể không quan tâm cho được.
“Giờ ta không còn nơi nào để về cả, người của sòng bạc chắc chắn sẽ đến nhà ta tìm, cho nên ta càng không thể về nhà làm liên luỵ mẫu thân! Thế nhưng, đối với đám người nghèo chúng ta mà nói thì khắp nơi kinh thành đều là sài lang hổ báo, ta… Chẳng thà ta đi xuất gia!” Nam tử nói xong lập tức ngồi xổm bật khóc.
Quý bách Hoài nghe hắn ta kể về những chuyện mà mình gặp phải cảm thấy hắn quá đáng thương.
Quý Bách Hoài nghĩ ngợi một lát rồi móc túi bạc trong ống tay áo ra đưa cho nam tử, nói: “Tuy khó khăn nhưng ngươi cũng đừng mất hy vọng với cuộc sống nhé! Đây! Ngươi cầm cái này đi đi! Rời khỏi kinh thành hoặc buôn bán nhỏ gì đó, chút tiền này đủ đấy!”
Thiếu niên ngẩng đầu thấy trước mặt mình là một túi tiền thêu chỉ vàng, dáng vẻ do dự khiến Quý Bách Hoài càng chắc chắn người trước mặt rất đáng thương, vì thế hắn ta bèn nhét túi tiền vào tay tên đó rồi nói: “Ngươi cầm đi! Rời khỏi đây nhanh, nếu không bị đám người kia tìm thấy là coi như xong!”
“Cảm ơn đại ca! Cám ơn đại ca nhiều lắm!” Nam tử nhận túi tiền, thấy bên trong nặng trĩu là biết chắc chắn có rất nhiều bạc, sau khi cảm ơn Quý Bách Hoài bèn rón rén rời khỏi nhã gian.
Quý Bách Hoài vươn người, cảm thấy rất vui vì hôm nay mình đã làm được một chuyện tốt.
Thiếu niên vừa ra khỏi trà lâu là không giả vờ đáng thương như ở trước mặt Quý Bách Hoài vừa nãy nữa, ưỡn thẳng ngực, vứt túi tiền ở trong tay đi, mặt chẳng có chút gì gọi là tủi thân, cả người trông rất sáng láng.
…
Ngọc Phù Điện.
Thẩm Như Nguyệt nhìn đồ ở trên bàn, có hoa quả sấy khô mà nàng thích, lại có cả một ít son phấn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lê Thu tỏ vẻ không hiểu thì nghe thấy Lê Thu nói với vẻ lấy lòng: “Quận chúa, chuyện ở Lâm Vương phủ trước đây ta biết là muội xin giúp nên Hoàng Thượng mới không trách tội chúng ta, vì thế hôm nay ta đặc biệt đến để cảm ơn muội.”
“Lê Đại cô nương khách sáo quá! Ngày đó ta nói rồi, nếu lâm vương phủ không tham gia thì chắc chắn sẽ không bị vạ lây.
A huynh là minh quân nên sẽ không xử oan cho Lâm Vương phủ đâu.” Thẩm Như Nguyệt cầm chén trà, trong chén là trà hoa quả mẫu thân gửi từ Giang Nam uống rất ngon.
Nàng mới nhấp một ngụm mà miệng đã ngập tràn mùi hoa quả, xua tan mọi buồn bực trong lòng khi thấy Lê Thu đến.
Lúc nhỏ nàng không ghét Lê Thu đến vậy, nhưng ngày càng lớn lên Thẩm Như Nguyệt càng không thích Lê Thu.
Mặc dù Lê Thu hay vào cung bầu bạn với nàng nhưng hai người gần như chưa từng tâm sự, mà phần lớn cuộc trò chuyện đều liên quan đến Hoàng Thượng.
Thật ra thì ngay từ đầu Thẩm Như Nguyệt cũng đã hiểu, dù sao thì tính cách a huynh vốn cũng lạnh nhạt, đối với người khác khá là hờ hững.
Lê cô nương chắc muốn sau này ở bên huyên ấy nên mới muốn tìm hiểu.
Không biết tại sao mà Thâm Như Nguyệt dần không muốn chia sẻ chuyện về Bùi Cảnh Hiên với Lê Thu nữa, có đôi khi còn vì lòng riêng không muốn có người tranh giành sự yêu thương của a huynh với mình.
Có lẽ bởi vì suy nghĩ ấy mà Thẩm Như Nguyệt tự trách mình, rõ ràng là nàng đã được a huynh chăm sóc nhiều năm như vậy rồi, sao lại có thể vì sự ích kỷ của mình mà để a huynh lẻ loi được chứ?
Do đó mà sau này, mỗi khi Lê Thu vào Ngọc Phù Điện, Thẩm Như Nguyệt đều cảm thấy rối rắm, luôn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.