“Quận chúa, không biết muội đã hay tin Thương Đông Công chúa sắp vào cung chưa?” Lê Thu hỏi.
Thẩm Như Nguyệt cuối cùng cũng hiểu tại sao nay lê Thu lại vào cung.
Hơn nữa, nàng vẫn luôn thấy Lê Thu rất thanh lịch và tinh tế, phong cách thanh nhã.
Người trong kinh thành nói nàng ta là tài nữ cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Những quý nữ khác trong kinh thành khi đứng cạnh nàng ta cũng cảm thấy tự ti.
“Lê Đại cô nương, việc này người trong kinh thành đều biết!” Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Lê Thu đơ người, cảm thấy xấu hổ, không biết có phải do việc ở Lâm v=Vương phủ lần trước nên Quận chúa oán trách mình hay không mà thái độ với mình bây giờ không như trước kia nữa.
“Tiểu Quận chúa, muội cũng biết ta sắp đến tuổi thành thân rồi, nhưng Hoàng Thượng…” Lê Thu ấp úng nhìn Thẩm Như Nguyệt, mặt hơi đỏ, thẹn thùng nói: “Quận chúa cũng biết mà, kể từ lúc ta gặp Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên năm đó thì ai trong kinh thành cũng hiểu lòng ta!”
Lúc này Thẩm Như Nguyệt mới chợt nhớ ra, Lâm Vương phủ có lẽ sẽ có một Hoàng Hậu, ngoài nguyên nhân là do trong tay lão Hầu gia nắm binh phù thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác là nhiều năm về trước Hoàng Thượng đã từng ngẫu nhiên gặp Lê Đại cô nương ở ngự hoa viên.
Câu “Hoa phù dung cũng chẳng sánh được vẻ đẹp của mỹ nhân” đã được lưu truyền trong triều đình.
Quyền quý trong triều đều cho rằng Hoàng Đế trẻ tuổi vừa gặp đã yêu Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ.
Cũng bởi vì vậy mà Lê Thu cũng tưởng a huynh thích nàng ta, nhiều năm qua luôn quan tâm a huynh, chưa kể Thẩm Như Nguyệt còn chú ý đến tình cảm của a huynh.
“Bây giờ Thương Đông Công chúa muốn vào cung, nữ tử kinh thành như chúng ta sao có thể để mất mặt được? Quận chúa, Hoàng Thượng trước giờ vẫn luôn yêu thương muội, nếu muội nói với ngài ấy về việc lập hậu…”
“Lê Đại cô nương ăn nói cẩn thận!”Thẩm Như Nguyệt ngắt lời Lê Thu, mặt nghiêm túc nói: “Mặc dù ta đã sống trong cung từ nhỏ, may mắn được a huynh quan tâm, thế nhưng nói thế nào thì cũng là phận nữ tử.
Chuyện lớn như lập hậu liên quan đến xã tắc giang sơn, đương nhiên sẽ là do các đại thần trong triều bàn bạc, do a huynh quyết định.
Lê Đại cô nương sao có thể nói đùa chuyện này thế được?”
“Nói cách khác, a huynh muốn lập ai làm Hậu thì Thẩm Như Nguyệt có tài đức gì để xen vào?” Từ trước đến nay Thẩm Như Nguyệt đều rất dịu dàng, Lê Thu chưa từng thấy nói nghiêm khắc như này, vẻ mặt nàng ta lập tức thay đổi, trong lòng biết mình đã lỡ lời nên không dám nói tiếp, chỉ có thể cười rồi nói thêm vài câu: “Quận chúa nói đúng!”
Bầu không khí dần chìm xuống sau câu nói kia của Thẩm Như Nguyệt, Lê Thu thấy nhàm chán nên đã tìm cớ rời đi.
Thẩm Như Nguyệt nhìn bóng dáng rời đi của Lê Thu thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Điệp đứng bên người bất bình tức giận tiến lên nói: “Lê Đại cô nương này thật là, được một bước lại muốn tiến thêm bước nữa, trước nàng ta còn lợi dụng Hoàng Thượng để quận chúa đến tham dự tiệc sinh nhật của mình, làm hại quận chúa suýt nữa… Giờ lại định dùng kế cũ, chuyện lập hậu lớn như vậy, người thông minh đều biết quận chúa đi nói là không phù hợp thân phận.
Một cô nương từ nhỏ đã học tập lễ nghĩ trong cung như nàng ta há lại không hiểu?”
“Tiểu Điệp, không được nói bậy! Chuyện hôm nay không được nói với ai cả, biết chưa?” Thẩm Như Nguyệt không hiểu tại sao Lâm Vương phủ đã chắc chắn việc Lê Thu vào cung làm Hoàng hậu rồi mà Lê Thu vẫn sốt ruột tới tìm nàng thế?
“Nô tỳ đã biết thưa quận chúa!”
Lê Thu ra khỏi cung với vẻ mặt khó chịu, nha hoàn đã chờ ngoài cửa từ sớm đến đón: “Cô nương, người cẩn thận dưới chân!”
Lê Thu nổi giận đùng đùng lên xe ngựa, nha hoàn cũng hiểu chuyện nhận ra đại cô nương đang có chuyện gấp nên không dám thở mạnh, xe ngựa vừa chạy đã nghe thấy Lê Thu mắng: “Nha đầu kia tưởng mình là quý nhân nạm bằng vàng thật đấy à mà cũng dám trách móc ta! Tức chết đi thôi!”
“Đại cô nương đang nói Quận chúa ạ?”
“Có ai khác dám làm ta khó chịu như vậy chứ! Nhưng thôi, dù sao cũng chỉ là con tin sót ở trong cung, nghĩ Hoàng Thượng đối xử tốt mình chắc? Đều là bởi có phu thê Nhiếp Chính Vương ở Giang Nam! Đợi sau khi ta vào cung ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu thì hãy xem ta xử lý nha đầu đó như thế nào!” Giọng điệu của Lê Thu lúc này không còn giống một tiểu thư khuê các chút nào!
Nha hoàn cũng hiểu là Quận chúa đã từ chối yêu cầu của cô nương nhà mình.
Hôm nay Đại cô nương vào cung chủ yếu là muốn Tiểu Quận chúa nói vài lời tốt đẹp với Hoàng Thượng, nói về việc lập Hậu, thế nhưng xem ra là đàm phán thất bại.
“Cô nương đừng giận! Chỉ là một nha đầu mà thôi, dù được cưng chiều thế nào thì cũng chỉ là người danh không chính ngôn không thuận ở trong cung! Cô nương sau này sẽ thành Hoàng Hậu, tức giận với kẻ như thế là không đáng!”
“Hoàng Hậu! Hoàng Hậu! Các người ngày nào cũng nói sau này ta sẽ trở thành Hoàng Hậu, thế nhưng giờ đến cả mặt Hoàng Thượng ta cũng không thấy thì trở thành Hoàng Hậu kiểu gì?” Lê Thu tức muốn hộc máu nói.
“Cô nương, Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc, không gặp cô nương thì chẳng lẽ cô nương không thể đi gặp Hoàng Thượng hay sao?” Nha hoàn giúp nàng ta bày mưu tính kế.
“Ngươi nghĩ ta không muốn chắc? Nhiều năm như vậy, dù ta dùng cách gì cũng bị đám hoạn quan chặn ngoài cửa!”
“Cô nương à, muốn đứng trong cung thì phải nghĩ cho kỹ chứ? Nếu cô nương mượn danh Quận chúa hẹn gặp Hoàng Thượng thì còn sợ người không gặp được sao?”
Mắt Lê Thu sáng ngời, cảm thấy kế sách của nha hoàn khá được.
Nha hoàn tinh mắt, nhìn vẻ mặt Lê Thu là biết đã nghe lọt lời của mình, lập tức kề sát tai Lê Thu nói…
…
Màn đêm dần buông xuống, Thẩm Như Nguyệt bưng một ấm trà hoa quả cùng Tiểu Điệp đến tẩm điện của Bùi Cảnh Hiên.
Từ bé đến lớn, hễ nàng có chuyện gì mới lạ là nàng đều chia sẻ cho a huynh biết.
Hôm nay uống trà hoa quả gửi từ Giang Nam tới, do đó nàng cũng muốn để a huynh nếm thử.
Tiểu thái giám gác cửa báo lại cho Thẩm Như Nguyệt biết Hoàng Thượng vẫn đang ở Ngự thư phòng chưa về.
Nàng bèn vào tẩm điện đợi, không ai dám cản nên cứ để mặc nàng đi vào.
Thẩm Như Nguyệt đặt trà hoa quả lên bàn làm việc, chọn một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống.
Hôm nay nàng thấy bụng mình hơi căng đau, tính nhẩm ngày thì có lẽ là bà dì sắp tới.
Trong tẩm điện ngập tràn hơi thở của Bùi Cảnh Hiên, hương an thần được đặt trong chiếc lư hương có hình các dị thú mạ vàng.
Nàng cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lúc Bùi Cảnh Hiên trở về thì thấy Thâm Nhu Nhu đang nằm trên ghế dài ngủ.
Hắn nhìn dáng vẻ an tĩnh của nàng thì cảm thấy lòng vô cùng ấm áp.
Tiểu Khánh Tử vốn định theo vào tẩm điện lại bị dáng người cao lớn của chặn tầm nhìn.
Hắn lập tức rũ mắt, cong eo chậm rãi lui ra ngoài.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa không hiểu hỏi: “Khánh công công, Quận chúa đâu rồi ạ?”
“Chắc đêm nay người muốn nghỉ lại Dưỡng Tâm điện!” Tiểu Khánh Tử cười nói.
Bùi Cảnh Hiên nhẹ nhàng đi lại, vẻ đẹp Thẩm Nhu Nhu dưới ánh nến làm tim hắn rung động.
Hắn nhìn ấm trà trên bàn cười nhẹ.
Thẩm Như Nguyệt hơi nghiêng người.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hiên càng thêm thâm thuý.
Xương quai xanh của Thẩm Như Nguyệt mát rượi, da thịt trắng như tuyết.
Lúc nhìn bé con, mắt Bùi Cảnh Hiên tràn đầy dục vọng.
Bé con Thẩm Như Nguyệt quấy rầy tâm tư của người khác quá đi mà!
Bùi Cảnh Hiên cười thầm, khom lưng nhẹ nhàng bế bé con lên.
Thẩm Như Nguyệt cọ mặt mình vào ngực Bùi Cảnh Hiê hai cái rồi lại ngủ tiếp.
Bùi Cảnh Hiên chỉ cần cúi đầu là thấy được hàng lông mi dài của nàng.
Hắn nhẹ nhàng đặt bé con lên giường.
Thẩm Như Nguyệt ngủ rất sâu, hô hấp vững vàng, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Bùi Cảnh Hiên nhìn nàng cười rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.