Vào ngày này ở kinh thành, mặt trời mới ló rạng, xua tan đi màn sương mù bao phủ hoàng cung vào thời điểm giao nhau giữa ngày và đêm.
Thương Đông Công chúa dẫn các thành viên trong bộ lạc tiếp nối nhau đi vào cung điện của Nguyên quốc.
Để thể hiện lòng trung thành bất diệt với Nguyên quốc, tộc trưởng già của bộ lạc Thương Đông không chỉ gửi người nữ nhi yêu quý nhất của mình đến kinh thành mà còn chuẩn bị những món quà đủ lớn nhỏ để cống nạp cho Nguyên quốc, để chứng tỏ rằng Thương Đông quyết tâm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước.
“Quận chúa, người đã nghe gì chưa? Hôm nay Thương Đông Công chúa vào cung.
Nô tỳ nghe những người hầu hầu hạ ngự tiền nói lễ nghi của Thương Đông hoàn toàn khác với lễ nghi của Nguyên quốc chúng ta.
Khi gặp Hoàng Thượng, Thương Đông Công chúa không quỳ.
Còn nữa, nô tỳ nghe nói cống phẩm từ Thương Đông đều là dê bò, mấy thứ này Nguyên quốc chúng ta có rất nhiều mà.” Tiểu Điệp hầu hạ Thẩm Như Nguyệt tắm rửa, đồng thời kể cho nàng nghe những chuyện thú vị mà nàng ấy nghe được.
Nữ tử trong bồn tắm có mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết, dưới sức nóng càng làm làn da trắng hồng, nàng nhẹ nhàng nói: "Lễ nghi của Thương Đông khác với chúng ta, những gì công chúa thực hiện là nghi lễ cao nhất của bộ lạc Thương Đông.
Hơn nữa, tổ tiên của Thương Đông vốn coi thảo nguyên là nhà của họ, thứ tốt nhất họ có ở đó là dê bò trên thảo nguyên.
Gửi những thứ tốt nhất của mình đến Nguyên quốc là tấm lòng đáng quý nhất!”
Sau khi kì cọ một lúc, Thẩm Như Nguyệt đã nằm trên giường.
Nàng nghe Tiểu Điệp nói hôm nay a huynh cũng không nói gì về việc thu Thương Đông Công chúa vào hậu cung, chỉ bố trí một cung điện trong cung để công chúa ở trước, sau đó bàn bạc Lễ bộ Thượng thư rồi mới sắp xếp nơi ở cho công chúa.
Nàng không biết Thương Đông Công chúa trông như thế nào, từ nhỏ nàng đã nghe phụ thân mình nói rằng nữ nhân của Tứ Đại Bộ Lạc khác với nữ nhân Nguyên quốc.
Nghĩ tới đây, Thẩm Như Nguyệt lật người lại, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, lão tộc trưởng đã mất công đưa nữ nhi của mình từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, không phải chỉ là muốn cho nàng ấy một chỗ trong hậu cung sao? A huynh không thể không biết ý nghĩ của lão tộc trưởng Thương Đông, vậy tại sao lại không ban cho Thương Đông Công chúa một vị trí?
Thẩm Như Nguyệt cũng cho rằng, nếu sau này vị công chúa kia thật sự tiến vào hậu cung, có phải nàng sẽ không có lý do gì phải ở lại trong cung không.
Cũng may nàng cũng có phủ riêng ở kinh thành, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy có chút khó chịu khi nghĩ đến việc rời hoàng cung để sống bên ngoài và không thể gặp a huynh bất cứ lúc nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Như Nguyệt vẫn nghĩ không thông, nàng lại nghe thấy bụng mình kêu lên.
Nàng vừa định gọi Tiểu Điệp thì lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiểu Điệp canh gác ở cạnh giường cách đó không xa.
Thẩm Như Nguyệt tự mình đứng dậy, cầm lấy một chiếc áo choàng màu hồng nhạt, xỏ giày vào, rón rén đi ra khỏi Ngọc Phù Điện.
Tính tình nghịch ngợm đột nhiên nảy sinh khiến nàng muốn lẻn vào Ngự Thiện phòng để tìm đồ ăn giống như nàng đã làm khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, nàng thường xuyên cảm thấy đói vào nửa đêm nên nhiều lần lẻn vào Ngự Thiện phòng để tìm đồ ăn, thê nên có nhiều lần người trong Ngọc Phù Điện sẽ lo lắng đến mức khua chiêng, đánh trống để tìm người khắp nơi.
Sau này, Bùi Cảnh Hiên nói đi nói lại với nàng rằng nếu nàng đói bụng, nàng có thể sai cung nữ mang đồ ăn đến cho nàng, nàng không bao giờ được lẻn ra ngoài một mình nữa.
Từ đó đến nay nàng không còn làm việc này nữa.
Nhưng đêm nay nàng lại có ý nghĩ nho nhỏ này.
Dựa vào ký ức thuở nhỏ, Thẩm Như Nguyệt dễ dàng tìm được Ngự Thiện phòng.
Lúc này cung nhân đã đi nghỉ ngơi, nhưng trong nhà bếp hoàng cung vẫn sẽ có một ít đồ ăn đã nấu sẵn, đề phòng quý nhân nửa đêm đột nhiên muốn ăn.
Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng mở cửa Ngự Thiện phòng, sau đó đóng lại, nàng lặng lẽ lật lại xoong chảo trên bếp, còn chưa tìm được thứ gì để ăn, trong góc đột nhiên có âm thanh vang lên khiến nàng giật mình, nàng vội vàng chộp lấy cái xẻng trong tay, có chút sợ hãi hỏi: "Ai ở đằng đó vậy?"
Nàng từng bước đi tới, bỗng nhiên có một tiểu cung nhân đứng phắt lên trước mặt nàng: "Xin lỗi, xin lỗi! Do ta đói quá!"
Tiểu cung nhân cầm một cái bánh nướng trong tay, quanh miệng có vụn bánh, Thẩm Như Nguyệt và nàng ấy nhìn nhau hồi lâu.
Tiểu cung nhân nhìn thấy trước mặt mình là một tiểu cô nương mềm mại, đột nhiên nở nụ cười, lấy tay lau miệng nói: "Làm ta sợ chết khiếp! Ta còn tưởng rằng ngươi là người ở đây!Trông ngươi không giống người của Ngự Thiện phòng, ngươi cũng đến đây để trộm đồ ăn như ta à? "
Thẩm Như Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nàng dần dần nhận ra: Có người đến Ngự Thiện phòng để trộm đồ ăn như nàng? Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, cả đời nàng chưa từng gặp qua người như vậy trong cung bao giờ!
Thẩm Như Nguyệt buông xẻng trong tay xuống, sau đó cười nói: “Ngươi là cung nữ của cung nào?”
Tiểu cung nhân đối diện sửng sốt, tiểu cô nương trước mặt nói chuyện nhẹ nhàng không khoa trương, mặc đồ trắng nhưng không thể che giấu khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo như ẩn chứa những vì sao khiến người ta không nhịn được không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
“Bánh trong tay ngươi nhìn có vẻ rất ngon nhỉ!” Thẩm Như Nguyệt thấy người đối diện không trả lời, có lẽ lo lắng thân phận bị bại lộ sẽ bị trừng phạt, vì thế chỉ vào cái bánh, nhẹ giọng nói.
Tiểu cung nhân hoàn hồn lại, nhìn chiếc bánh trong tay, không nói một lời xé một miếng lớn đưa cho Thẩm Như Nguyệt, mạnh dạn nói: "Đây! Cho ngươi! Đồ ăn ở đây cũng khá ngon đấy! Lại đây ngồi đi!"
Thẩm Như Nguyệt cầm lấy chiếc bánh, phát hiện tiểu cung nữ trước mặt có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái, nhìn rất mị hoặc.
Hai cô nương ngồi dưới đất, chia nhau một cái bánh nướng, nghe tiểu cung nhân vừa ăn vừa nói: "Đồ ăn trong cung nhìn qua thì rất tinh xảo, nhưng thực tế là không đủ ăn! Đêm nay ta quá đói bụng, nếu không phải thứ này cứu mạng, ta sớm đã chết đói rồi!"
Thẩm Như Nguyệt cười lớn, sau đó cắn một miếng bánh, nhai chậm rãi.
"Oa! Lúc ăn ngươi cũng đáng yêu như vậy sao? Ngươi thật sự là nữ tử thanh tú nhất mà ta từng thấy! Ngươi tên là gì?" Tiểu cung nhân sang sảng nói khiến sắc mặt Thẩm Như Nguyệt đỏ bừng, tiểu cung nhân càng cảm thấy thú vị hơn, không khỏi lại nhìn vào Thẩm Như Nguyệt thêm vài lần.
"Cứ gọi ta là Nguyệt Nguyệt! Còn ngươi thì sao?"
"Tên ta là A Tô.
Ta không có nhiều bạn bè trong cung.
Vì chiếc bánh lớn này, chúng ta có thể trở thành bạn tốt không?" A Tô mỉm cười quơ quơ miếng bánh còn sót lại trong tay, Thẩm Như Nguyệt không khỏi vui vẻ.
Nàng mở to mắt nhìn nàng ấy hỏi: “Bạn tốt à?”
“Đúng vậy! Trước khi vào cung, ta nghe nói cuộc sống trong cung cực kỳ nhàm chán, nếu chúng ta trở thành bạn tốt, sau này chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ những món ăn ngon, niềm vui, có thể gánh chịu những chuyện không vui của nhau! Ngươi có sẵn lòng không?” Đôi mắt của A Tô khác với đôi mắt của Thẩm Như Nguyệt..
.
Đó là đôi mắt hoa đào mảnh, khi nàng ấy cười tạo thành một đường dài.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Như Nguyệt chưa từng nghe người nào nói với nàng những lời như vậy.
Trong cung mọi người đều kính trọng nàng, những tiểu thư quý tộc khác đến gần nàng cũng có mục đích lấy lòng nàng.
Ngay cả Lê Thu luôn được gọi là khuê mật của nàng, nàng cũng chưa bao giờ nói chuyện tình cảm thật lòng.
Nếu nói Quý Bách Hoài, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, nhưng Quý Bách Hoài là nam tử, khi lớn lên, sự phân biệt nam nữ dần dần trở thành ranh giới giữa hai người.
A huynh sủng ái nàng, nhưng đó chính là sự sủng ái của huynh trưởng, huống chi a huynh là Hoàng Đế, có rất nhiều chuyện không thể làm gây ảnh hưởng đến thân phận.
Hôm nay, nàng gặp một cô gái nguyện ý làm bạn với nàng, Thẩm Như Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Khi bắt gặp ánh mắt chân thành của A Tô, nàng gật đầu thật mạnh: "Ta đồng ý!"
A Tô lại cười híp mắt, không nhịn được đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt, trong lời nói đầy trìu mến: "Nguyệt Nguyệt thật là đáng yêu!"
“Ai ở bên trong?” Đột nhiên, giọng nói của thị vệ vang lên từ ngoài cửa.
"Không xong rồi! Nguyệt Nguyệt, chạy mau!" A Tô nắm lấy tay Thẩm Như Nguyệt lao ra từ một cánh cửa nhỏ khác ngay lúc thị vệ mở cửa.
Trước khi Thẩm Như Nguyệt kịp phản ứng, nàng đã được A Tô kéo chạy ra khỏi Ngự Thiện phòng.
Vài tên thị vệ không ngừng đuổi theo đằng sau, khi A Tô quay lại thấy họ đang đuổi theo, sắc mặt nàng ấy đột nhiên thay đổi, Thẩm Như Nguyệt cảm thấy tay nàng ấy nắm lấy tay mình không hề thả lỏng mà thay vào đó lại siết chặt hơn.
Nàng ấy có thể bỏ chạy thật nhanh nếu buông nàng ra!
Rất nhanh, hai người đã bị bao vây ở một không gian trống trải, đám thị vệ cầm trường kiếm chỉ vào hai nàng: "Các ngươi đến từ cung nào? Ban đêm sao lại dám xông vào Ngự Thiện phòng! Còn không mau đưa tay chịu trói!"
Không ngờ A Tô lại tiến lên phía trước che chắn Thẩm Như Nguyệt mảnh khảnh ở phía sau, có thể thấy nàng ấy cũng có chút sợ hãi, nhưng nàng ấy nói: "Chúng ta đói nên chỉ đi tìm thứ gì đó để ăn thôi! Cùng lắm thì chúng ta đền bù tiền cho các ngươi!"
"Xấc xược! Nơi quan trọng chốn cung đình mà các ngươi dám ngang ngược như vậy à! Mang hai người bọn họ đi, nhốt vào thiên lao, tra hỏi cẩn thận! " Thủ lĩnh thị vệ lên tiếng, nghĩ rằng nếu bọn họ tiến vào thiên lao, hai tiểu cung nhân này coi như không chết cũng sẽ mất đi một nửa cái mạng.
A Tô nghe vậy càng hoảng sợ hơn.
Nàng ấy chỉ ăn một miếng bánh thôi mà sao lại bị bắt?
Ngay khi thị vệ chuẩn bị đưa tay chạm vào A Tô, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "Các ngươi lui xuống! Là ta đây!"
Thiếu nữ không trang điểm bước ra khỏi bóng đêm, sợi chỉ vàng thêu trên áo choàng màu hồng nhạt lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng.
Thị vệ kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên: “Quận chúa!"
Thẩm Như Nguyệt tiến lên một bước, lần này đến lượt nàng bảo vệ A Tô.
Nàng dùng một tay nắm chặt tay A Tô, nhẹ nhàng nói: "A Tô là bạn tốt của ta, ta sẽ không để ngươi bắt nạt nàng ấy! "