Tại Dưỡng Tâm Điện.
Bùi Cảnh Hiên mặc một bộ xiêm y ngồi ở mép giường, đôi mắt đen sâu thẳm cười như không cười nhìn Thẩm Như Nguyệt đang đứng trước mặt hắn, Thẩm Như Nguyệt cúi đầu không nói gì nhưng hai ngón tay của nàng không ngừng cọ xát vào nhau, mơ hồ lộ ra vẻ bất an.
Bùi Cảnh Hiên nhìn thấy bộ dáng của người nữ tử nhỏ bé không khỏi mỉm cười nói: "Nhu Nhu!"
"Muội đây, a huynh!" Thẩm Như Nguyệt đột nhiên nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Bùi Cảnh Hiên, nàng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cảnh Hiên, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn, nàng nhận ra rằng sự lo lắng của mình là không cần thiết, Bùi Cảnh Hiên không hề tức giận.
Tối nay nàng lẻn vào Ngự Thiện phòng, bị thị vệ bao vây, đúng lúc Tiểu Điệp cũng phát hiện ra nàng không có ở trong tẩm điện, mọi người trong Ngọc Phù Điện vội vàng tìm kiếm nàng, cũng đánh thức Bùi Cảnh Hiên đang ngủ say.
Cũng may, chỉ trong chốc lát, Tiểu Khánh Tử đã tới báo rằng Tiểu Quận chúa đã được tìm thấy, Bùi Cảnh Hiên đã sai người trực tiếp đưa tiểu tổ tông này vào tẩm điện của hắn.
Thẩm Như Nguyệt lại để cho A Tô quay lại và ra lệnh không ai được làm phiền nàng ấy.
A Tô rất ngạc nhiên khi biết thân phận của Thẩm Như Nguyệt, nhưng sau khi biết nàng là Tiểu Quận chúa trong lời đồn, nàng ấy biết người bạn mới của mình sẽ không bị trừng phạt.
Khi A Tô rời đi, nàng ấy nói với Thẩm Như Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta sẽ sớm gặp nhau!" Nói xong, nàng ấy quay người và biến mất trong màn đêm.
Thẩm Như Nguyệt bước vào Dưỡng Tâm Điện với tâm trạng thấy chết không sờn, nàng không biết a huynh sẽ trừng phạt nàng như thế nào.
Bùi Cảnh Hiên vẫy tay với Thẩm Như Nguyệt, để nàng ngồi cạnh hắn.
Thẩm Như Nguyệt đã bước một chân ra, nhưng sau đó nàng lùi lại, lắc đầu, ấm ức nói: "A huynh, Nhu Nhu đã hứa với huynh rằng nửa đêm không được lẻn ra khỏi Ngọc Phù Điện, hôm nay lại nuốt lời, xin a huynh hãy trừng phạt muội.”
Bộ dáng này của nàng trong mắt Bùi Cảnh Hiên, dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng khiến Bùi Cảnh Hiên không khỏi giật nhẹ yết hầu của mình, sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt sửng sốt, chẳng lẽ a huynh thật sự muốn ra mặt trừng phạt nàng?
Nàng nhìn thấy a huynh đi tới gần, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng: “Nhu Nhu, nếu muội đói bụng thì cứ sai người mang đồ ăn đến cho muội, sao phải đi bộ một mạch đến Ngự Thiện phòng?”
Loại thân mật này từ nhỏ đã thành thói quen, nhưng đêm nay không biết vì sao, Thẩm Như Nguyệt đột nhiên cảm thấy a huynh trước mặt mình rất dịu dàng, sự im lặng ngắn ngủi khiến ngay cả trong đại sảnh cũng có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Bùi Cảnh Hiên, Thẩm Như Nguyệt cảm thấy nhịp tim mình lỡ nhịp, đột nhiên mặt nàng có chút nóng bừng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bùi Cảnh Hiên nhìn bé con trước mặt.
Trên mặt nàng nổi lên một rạng mây đỏ bừng, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần nhưng cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng quyến rũ.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng mà không nói một lời.
Bầu không khí xung quanh hai người ngày càng trở nên ái muội, ngay cả Thẩm Như Nguyệt vốn luôn đơn thuần cũng cảm thấy có chút khó thở.
Nàng vô thức túm lấy xiêm y của mình, sau đó đột nhiên chạy qua Bùi Cảnh Hiên, lên giường hắn, giấu mình dưới chăn, chỉ lộ ra đôi mắt vô tội, nhỏ giọng nói: "A huynh, huynh chưa đi ngủ à?"
Vẻ non nớt và không rành thế sự của nàng khiến Bùi Cảnh Hiên không khỏi hít một hơi.
Một nam nhân bình thường sẽ không thể nào chịu đựng được cảnh tượng như vậy!
Nhưng hắn cũng bất lực, bé con trên giường lại là một tiểu nha đầu không hiểu gì cả, lời mời như vậy đã thành thói quen của nàng từ nhỏ.
Nàng không biết câu nói ấy vào tai của Bùi Cảnh Hiên lại thay đổi.
Nhìn thấy nàng trốn dưới chăn giống như đang trốn tránh gì đó, Bùi Cảnh Hiên lấy đầu lưỡi đẩy quai hàm.
Thẩm Nhu Nhu này thật sự đến để tra tấn hắn!
Bùi Cảnh Hiên chậm rãi bước về phía giường của mình.
Kể từ khi tiểu tổ tông này chuyển vào cung, trên giường của hắn luôn có một chiếc chăn thuộc về nàng.
Nhưng càng lớn, Thẩm Như Nguyệt càng ngày càng ít khi nghỉ ngơi ở chỗ của hắn.
Tuy nói nam nữ có sự khác biệt nhưng Thẩm Như Nguyệt không hề có ý nghĩ gì với Bùi Cảnh Hiên, chỉ có thể nói Bùi Cảnh Hiên nuông chiều nàng đến mức Thẩm Như Nguyệt luôn có thể là chính mình trước mặt hắn.
Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên cũng nằm xuống.
Thể xác và tinh thần của nàng nhanh chóng thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Bùi Cảnh Hiên nghe tiếng nàng thở đều đặn, trong lòng mắng Thẩm Nhu Nhu không có lương tâm, vậy mà nàng còn ngủ ngon lành được, để hắn một mình trải qua đêm dài khó chịu này.
Có mỹ nhân bên cạnh lại không thể làm gì.
Bùi Cảnh Hiên thở dài trong bóng tối, hương vị ngọt ngào của chính Thẩm Nhu Nhu lần lượt tràn ngập thần kinh của hắn.
Hắn ngồi dậy, đè nén dục vọng dâng trào trong lòng, quay đầu nhìn Thẩm Nhu Nhu đang ngủ say.
Hắn mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Gió đêm mát lạnh thổi vào khiến hắn tỉnh táo hơn.
"A Thất!" Sau đó hắn nhẹ giọng kêu một tiếng, A Thất liền xuất hiện ở trước mặt hắn: "Tối nay người đi cùng quận chúa là cung nữ của cung nào? Ngươi đã kiểm tra thân phận kỹ chưa?"
Bùi Cảnh Hiên chưa bao giờ dám coi thường mọi chuyện liên quan đến Thẩm Nhu Nhu.
Thẩm Như Nguyệt luôn đơn thuần, trong triều có quá nhiều người bụng dạ khó lường, ai cũng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để cài người vào bên cạnh Thẩm Như Nguyệt, Bùi Cảnh Hiên không dám mạo hiểm.
"Hoàng Thượng, người kia..." A Thất do dự, không biết có nên nói hay không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bùi Cảnh Hiên, một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, hắn ta vội vàng nói tiếp: "Người đó là không phải cung nữ, mà là Thương Đông Công chúa - A Sử Na Tô Tô Công chúa hôm nay mới nhập cung.”
Bùi Cảnh Hiên im lặng, chợt nhớ ra hôm nay sau khi A Sử Na Tô Tô Công chúa vào cung, nàng ấy tự xưng là người tộc trưởng Thương Đông, cha của nàng ấy nhờ nàng ấy mang thông tin cơ mật đến cho Hoàng Đế Nguyên quốc.
Bùi Cảnh Hiên đánh giá Thương Đông Công chúa đang mặc y phục màu trà quyến rũ, đeo mạng che mặt, bình tĩnh nói: "Mời công chúa nói!"
Ai ngờ Thương Đông Công chúa mỉm cười hành lễ, nói với Bùi Cảnh Hiên: "Hoàng Thượng, xin hãy tha thứ cho lời nói dối của thần nữ.
Cha không yêu cầu thần nữ mang theo cơ mật gì, nhưng thần nữ có mấy lời muốn nói với Hoàng Thượng.
Thần nữ biết lần này đến kinh thành, cha muốn thần nữ làm nữ nhân trong hậu cung của người, nhưng nói thật với người, thần nữ không muốn.”
"Tô Tô từ nhỏ đã cưỡi ngựa lớn lên, không có hứng thú với hậu cung ở kinh thành.
Hoàng Thượng!" Tô Tô Công chúa lại hành lễ tiếp, ánh mắt thành khẩn: "Truyền thuyết về người đã được lan truyền trong bộ lạc Thương Đông của chúng ta.
Thần nữ tin Hoàng Thượng là một bậc minh quân, nhưng có lẽ người không hiểu nam nữ Thương Đông chúng ta tâm đầu ý hợp mới có thể kết thành phu thê.”
Lời nói chân thành của Tô Tô công chúa khiến Bùi Cảnh Hiên đánh giá nàng ấy kỹ hơn.
Họ đều nói nữ nhân của tứ đại bộ lạc khác với nữ nhân Nguyên quốc, họ đều là những người có tính tình phóng khoáng, bây giờ xem ra quả thực là không giống.
Chỉ là Bùi Cảnh Hiên đã có Thẩm Nhu Nhu trong lòng rồi, đối với Tô Tô Công chúa trước mặt, hắn chỉ có tâm trạng thưởng thức như nam tử khác.
Thấy Bùi Cảnh Hiên không lên tiếng, Tô Tô không hề sợ hãi mà nói lại: “Thần nữ nghĩ Hoàng Thượng có thể nhìn thấy tấm lòng chân thành của Thương Đông đối với Nguyên quốc.
Cho dù Tô Tô không vào cung trở thành nữ tử của Hoàng Thượng, Thương Đông nhất định sẽ không phản bội Nguyên Quốc.”
Tô Tô nói xong liền đưa tay tháo sợi dây đeo trên cổ xuống, sau đó bước tới, nhẹ nhàng đặt sợi dây trước bàn của Bùi Cảnh Hiên.
Bùi Cảnh Hiên nheo mắt lại, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tô Tô Công chúa: “Đây là tín vật điều binh của Thương Đông.”
“Kể từ khi thần nữ sinh ra, phụ thân thần nữ đã chia vật tổ quan trọng nhất của Thương Đông thành hai, một nửa cho ca ca của thần nữ, một nửa cho thần nữ.
Ca ca thần nữ biết lần này thần nữ không muốn đến kinh thành, huynh ấy nói với thần nữ rằng huynh ấy cũng có quyết không hai lòng như a phụ nên để thần nữ tự quyết định, muốn vào cung hay tiến cống tín vật này cho Hoàng Thượng do thần nữ tự quyết định." Sau khi Tô Tô công chúa nói xong, nàng ấy hành lễ với Bùi Cảnh Hiên với nghi lễ cao nhất.
Bùi Cảnh Hiên gõ ngón tay lên mặt bàn một hai lần, cân nhắc lời nói của Tô Tô Công chúa trước mặt.
Một lát sau, hắn đưa tay cầm lấy tín vật vào trong tay, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của Công chúa.”
Tô Tô Công chúa vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu cười nói: "A Sử Na Tô Tô tạ ơn Hoàng Thượng."
Sau đó, nàng ấy tiếp tục nói: "Hoàng Thượng, mặc dù trong hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, nhưng Tô Tô vẫn thành tâm cầu mong Hoàng Thượng tìm được nữ nhân mình thích kết làm phu thê!"
Sau khi trò chuyện với Bùi Cảnh Hiên một lúc lâu, Tô Tô Công chúa đã thăm dò được Hoàng Đế Nguyên quốc trước mặt nàng ấy là một người kiệm lời, thậm chí còn có đầy lệ khí, khiến người ta khó tiếp cận.
Nam nhân mà Tô Tô thích không phải như thế này!
Nhưng nàng ấy không ngờ rằng sau khi nàng ấy nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Nguyên Đế hiện lên một chút dịu dàng, như đang nghĩ đến cô nương mà mình yêu, hiếm khi đáp lại: “Trẫm nhất định sẽ làm được!”
Bằng cách này, Thương Đông Công chúa từ xa mà đến, A Sử Na Tô Tô và Bùi Cảnh Hiên đã thực hiện một giao dịch không ai biết, giành được tự do trong tương lai, sống trong cung với danh nghĩa là khách.