Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



Các cô nương quý tộc nhìn thấy Quý phu nhân và Tiểu Quận chúa cùng nhau xuất hiện thì vội vàng im lặng, không dám nói nữa.

Bọn họ còn chưa quên chuyện ngày đó trong Lâm Vương phủ Lục cô nương không giữ mồm miệng, đắc tội với vị tiểu quý nhân kia nên bị trục xuất, từ nay về sau không được phép trở về kinh thành; thậm chí còn đẩy Ninh Bá Hầu phủ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

"Mau nhóm lửa lên chứ! Sao đám các người vụng về thế nhỉ? Những thiếu niên lang ở Thương Đông chúng ta vèo một cái là đã bắc bếp đốt lửa xong xuôi rồi đó!" Thẩm Như Nguyệt còn chưa tới tiền viện đã thấy giọng nói trong trẻo có phần quen tai vang lên, nhưng không tài nào nhớ ra từng nghe ở đâu.

Có điều không biết vì sao khi thấy giọng nói ấy, lòng Thẩm Như Nguyệt lại hơi mong chờ, cảm thấy hẳn đã có chuyện gì đó rất thú vị ở tiền viện.

"Quận chúa vạn an! Tham kiến Quý phu nhân!" Lê Thu bỗng xuất hiện trước mặt hai người.

Từ Tú Châu nở nụ cười đoan trang hào phóng, đáp: "Lê Đại cô nương không cần khách sáo! Hôm nay cô nương có thể tới đây là ta đã vô cùng vui mừng rồi!"

"Hôm nay là lễ sinh thần của Quý phu nhân, Lê Thu xin thay mặt Lâm Vương phủ tặng phu nhân lễ vật nhỏ, mời phu nhân nhận lễ!" Lê Thu hành lễ với Từ Tú Châu một cách chuẩn mực, đây cũng chính là thứ khiến Lê Thu rất đáng gờm.

Cả kinh thành đều biết Lê Thu sau này sẽ tiến cung, nhưng ngày thường nàng ta luôn cực kỳ lễ phép với mọi vị phu nhân trong kinh thành, chưa từng đắc tội bất cứ ai.

"Đa tạ tấm lòng của Lâm Vương phủ và Lâm Lão Hầu gia!" Từ Tú Châu đã từng này tuổi, sóng gió chiêu trò nào chưa từng trải qua cơ chứ? Có điều giờ bà đã không còn là cô nương trẻ người non dạ năm xưa nữa.

Lê Thu thấy Thẩm Như Nguyệt không để ý tới mình, bèn chủ động bắt chuyện: "Lê Thu vừa từ tiền viện tới đây, thiết nghĩ Quý phu nhân và Quận chúa khoan hãy qua đó..." Nàng ta ấp a ấp úng như có điều khó nói, Từ Tú Châu hơi chau mày, Lê Thu vội vàng giải thích: "Bởi vị Công chúa tới từ Thương Đông kia...!nàng ấy..."

Vẻ do dự muốn nói lại thôi của Lê Thu khiến những người xung quanh xì xào bàn tán.

Từ Tú Châu sầm mặt, cái trò trẻ con này bà ấy đã biết tỏng từ thời còn trẻ rồi.

Rõ ràng nàng ta có thể giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn nhưng lại cố tình làm vậy khiến người khác phải suy đoán liên tưởng, dẫn dắt mọi việc đi theo chiều hướng tiêu cực.


Quả vậy, những người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán:

"Thấy chưa? Thương Đông Công chúa ấy sao có thể so sánh với Lê Đại cô nương của Lâm Vương Phủ chúng ta kia chứ? May mà hoàng thượng không thích Thương Đông Công chúa!"

"Đúng thế! Cho người như thế tiến cung thì chẳng biết sẽ loạn đến mức nào nữa, nữ tử của Tứ Đại Bộ Lạc đúng là không thể so với người kinh thành chúng ta mà!"



Lê Thu mừng thầm khi nghe được lời khẳng định từ mọi người xung quanh.

"Lê Đại cô nương cẩn thận lời nói! Thứ a huynh coi trọng nhất là giao tình giữa Nguyên quốc và Tứ Đại Bộ Lạc.

Thương Đông Công chúa là người ra sao chưa tới lượt phận làm thần nữ như chúng ta bàn tán!" Thẩm Như Nguyệt đứng cạnh nhẹ giọng nói, nhưng sức nặng của câu nói này lại chẳng thể xem thường.

Lê Thu biến sắc, chẳng lẽ nàng ta đã đắc tội với vị Tiểu Quận chúa này ư? Tại sao dạo này nàng cứ tỏ ra khó chịu với nàng ta mãi vậy? Hồi trước đâu có thế đâu?

"Quận chúa hiểu lầm rồi, Lê Thu không hề có ý đó..." Lê Thu vội vàng cụp mắt giải thích, nhưng không ngờ Thẩm Như Nguyệt đã chẳng thèm nhìn nàng ta nữa mà quay qua làm nũng với Từ Tú Châu: "Nghĩa mẫu thật có phúc khí, ngay cả Thương Đông Công chúa cũng từ xa tới Quý phủ chúc mừng người, chúng ta mau tới tiền viện xem sao!"

"Nhu Nhu nói đúng, hôm nay Thương Đông Công chúa có thể đến đây là niềm vinh hạnh của Quý phủ ta, sao có thể coi nhẹ được!"

Dứt lời, họ bèn lướt qua người Lê Thu, để mặc nàng ta ở đó.

Sắc mặt Lê Thu bỗng chốc tái nhợt, chiếc khăn cầm trên tay đã bị vò đến biến dạng: Thẩm Như Nguyệt, sao ngươi dám khinh thường ta như vậy!

Người xung quanh lại bắt đầu bàn tán về Lê Thu, nàng ta cố nén cơn tức trong lòng, đoạn ngẩng đầu lên, trở lại vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh thường ngày.


Nàng ta khẽ quét mắt nhìn mọi người một lượt, chẳng nói chẳng rằng, chầm chậm cất bước theo Tiểu Quận chúa.

Thẩm Như Nguyệt và Từ Tú Châu đi lên trước, thấy tiền viện đã chật kín người, mọi người tự giác tách ra nhường lối cho chủ mẫu trong nhà và tiểu quý nhân, để họ lên phía trước đứng cạnh Quý Tử Dương.

Thẩm Như Nguyệt tức thì bị cảnh tượng trước mắt thu hút: Một đám người đang vây quanh đống lửa nướng cừu, người thì khống chế thế lửa, người thì rưới nước sốt lên thịt cừu…

Thẩm Như Nguyệt lớn đến chừng này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.

Nàng từng nghe a huynh nói bộ lạc Thương Đông sống bằng nghề chăn nuôi gia súc; bởi vậy nếu có lễ hội lớn thì sẽ ăn mừng bằng cách nướng cừu nguyên con.

Nàng không ngờ hôm nay mình lại được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng bậc này ở kinh thành!

Thẩm Như Nguyệt chợt thấy thú vị vô cùng, nhìn chằm chằm cừu nướng không chớp mắt.

"Các ngươi nhớ cẩn thận chút, đừng có làm bẩn cừu của ta đó!" Cô nương trước mặt đứng quay lưng về phía nàng, trên người mặc chiếc váy tơ nạm bảo thạch, dáng người mảnh mai, mái tóc dài được cuộn lên đỉnh đầu, đầu đội tấm vải tơ mỏng cùng màu, rủ xuống sau lưng.

Khi nàng ấy quay lại, Thẩm Như Nguyệt mới có dịp quan sát kĩ hơn, Thương Đông Công chúa quả thực rất khác với những cô nương chốn kinh thành.

Nàng có đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng, lông mày thon dài, đôi mắt nàng ấy sáng rực, sắc mặt cực kỳ có tinh thần!

Thẩm Như Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt ấy, càng nhìn càng thấy quen, mà Thương Đông Công chúa đã đi về phía Từ Tú Châu, cười nói: "Chắc hẳn vị phu nhân này là Quý phu nhân rồi! Hôm nay không mời mà tới, mong phu nhân đừng để bụng!"

Không hiểu sao Từ Tú Châu lại rất thích tính cách không hề ra vẻ của Thương Đông Công chúa, bà ấy lập tức đáp: "Công chúa khách sáo rồi, sự xuất hiện của người càng khiến Quý phủ ta được nở mày nở mặt!"

"Vị này là Quận chúa Thẩm Như Nguyệt, nữ nhi của Nhiếp Chính Vương!" Từ Tú Châu nhìn Thẩm Nhu Nhu, nhưng nàng lại thất lễ vô cùng, cứ nhìn chằm chằm Thương Đông Công chúa.


Có điều Từ Tú Châu còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Như Nguyệt đã phát hiện nốt ruồi giọt lệ của Công Chúa Tô Tô, thốt lên: "A Tô! Ngươi là A Tô!"

"Nguyệt Nguyệt! Cuối cùng ngươi cũng nhận ra ta rồi!" Công chúa Tô Tô đi về phía Thẩm Như Nguyệt, ôm chầm lấy nàng, nói một cách vui vẻ.

Thẩm Như Nguyệt không ngờ tiểu cung nữ lén ăn bánh cùng nàng trong Ngự Thiện Phòng ngày đó là Đông Thương Công chúa, cũng là Tô Tô Công chúa mới vào kinh!

Mọi người chung quanh đều thấy kinh ngạc vô cùng, nhiều cô nương quý tộc nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tị.

Vị công chúa từ xa tới này tài giỏi thế nào mà có thể thân thiết với Tiểu Quận chúa đến vậy.

Ai mà không biết, bao nhiêu năm qua, Tiểu Quận chúa chưa từng thân thiết với ai như thế này!

Mọi người vô thức nhìn về phía Lê Đại cô nương luôn tới cùng Quận chúa, đồng thời được coi là bạn thân của Quận chúa.

Lê Thu cũng đang nhìn họ ôm nhau bằng vẻ mặt kinh ngạc.

"Nhu Nhu, con và Công chúa đã quen nhau từ trước rồi sao?" Quý Tử Dương mỉm cười hỏi.

"Nghĩa phụ, con..." Thẩm Nhu Nhu buông Tô Tô ra, gương mặt vẫn cực kỳ vui vẻ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng đương nhiên không thể nói cho mọi người biết họ quen nhau ra sao, chỉ đành giải thích một cách qua loa: "Dạo này A Tô sống trong cung nên bọn con cũng quen nhau trong cung ạ!"

Mọi người cũng tin tưởng lời giải thích này.

"Nguyệt Nguyệt, ta nghe nói hôm nay là sinh thần nghĩa mẫu ngươi, nên đặc biệt mang món quà sinh thần lớn nhất Thương Đông tới tặng Quý phu nhân.

Nhưng mà Nguyên Quốc các ngươi không có người biết cách làm thứ này, mấy ngày nay ta cật lực tìm kiếm trù sư của mấy nơi mới đủ người làm món cừu nướng nguyên con đó!" A Tô mỉm cười nói với Thẩm Như Nguyệt.

Trong lúc nàng ấy nói, mùi thơm từ thịt cừu nướng bay tới, Thẩm Như Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng.

Tô Tô mỉm cười đi về phía cừu nướng, quan sát một hồi, thấy lớp da bên ngoài đã vang lên tiếng xèo xèo của mỡ.

Tô Tô tiện tay cầm đoản đao đặt phía dưới lên, các cô nương quý tộc xung quanh đều sợ hãi, thậm chí có người còn lui về sau vài bước, không biết Thương Đông Công chúa này muốn làm gì.


Tiếp đó, chỉ thấy Tô Tô đi về phía cừu nướng, đoản đao trong tay rạch một đường, cắt một miếng thịt cừu với lớp da vàng rụm xuống, cầm trong tay, đoạn đi tới trước mặt Thẩm Như Nguyệt, nói: "Nguyệt Nguyệt, mau nếm thử nào!"

Thẩm Như Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Tô Tô Công chúa, lại lướt qua những người xung quanh đang nhìn mình chăm chăm, chẳng biết vì sao người trước nay luôn rất coi trọng lễ nghi như nàng lại dùng khăn tay nhẹ nhàng che miệng lại rồi đưa miếng thịt cừu trong tay Tô Tô vào miệng.

Sắc mặt Tô Tô lập tức sáng bừng lên: "Thế nào hả? Có phải là rất ngon không?"

Đôi mắt nhỏ của Thẩm Như Nguyệt chợt mở lớn, thịt cừu trong miệng không hề có vị gây của cừu, độ chín cũng vừa tới, nàng gật đầu lia lịa.

Mọi người thấy Tiểu Quận chúa như vậy chỉ biết nghĩ sao trên đời lại có cô nương dễ thương tới mức ăn đồ ăn cũng đáng yêu thế này cơ chứ!

Thấy Thẩm Như Nguyệt như vậy, Tô Tô Công chúa bèn quay người nói: "Ăn được rồi đó!" Cái tính này...!Chẳng cô nương quý tộc chốn kinh thành nào lại nói toạc ra như vậy hết!

Từ Tú Châu không khỏi bật cười.

Tô Tô Công chúa này quả thực có hơi giống bà ấy thời còn trẻ!

Bà ấy nhìn về phía phu quân Quý Tử Dương, Quý Tử Dương cũng vừa lúc quay sang nhìn bà ấy, sự ăn ý nhiều năm khiến họ không khỏi cùng mỉm cười.

Quý Tử Dương cất lời: "Mời các vị nhập tiệc!"

Quý Bách Hoài đang đấu dế với các quý công tử ở hậu viện, đợi hắn ta nghe tin chạy tới thì mọi người đã vào chỗ cả rồi.

Hắn ta thấy gia yến lần này Thẩm Như Nguyệt lại ngồi cùng một nữ tử váy xanh thì lấy làm lạ, hỏi xong mới biết hoá ra đó là Tô Tô Công chúa.

Hắn ta nhìn chằm chằm nữ tử váy xanh một hồi, cũng thấy quen cực kỳ, trùng hợp làm sao, Tô Tô cũng nhận ra Quý Bách Hoài đang nhìn mình giữa đám đông.

Nàng ấy hơi sửng sốt, đoạn giơ ly rượu trong tay lên, nở nụ cười với Quý Bách Hoài, xinh đẹp vô cùng.

Kết quả Quý Bách Hoài lại là người xấu hổ trước, vội vàng rời tầm mắt, không dám nhìn thẳng Thương Đông Công chúa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận