Cứ ngỡ rằng Tô Tô Công chúa sẽ không làm chuyện gì quá xấu hổ, nhưng mọi người đã đánh giá thấp nàng ấy.
Gia yến diễn ra phân nửa, Tô Tô Công chúa nắm tay Tiểu Quận chúa rời đi trước, cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng đợi người trong Quý phủ phát hiện ra họ thì đã quá muộn, tiếng cười sang sảng của vị Tô Tô Công chúa kia vọng ra từ khuê phòng của Tiểu Quận chúa trong Quý phủ.
Khi nha hoàn bước vào, trong phòng ngập mùi rượu, Tô Tô Công chúa vẫn đang cầm bình rượu rót vào chén của Tiểu Quận chúa lúc bấy giờ đã ngủ ngon lành trên giường mềm.
May mà khách khứa đã về gần hết, người hầu thông báo cho Từ Tú Châu, bà ấy nhanh chóng chạy tới thì thấy cảnh hai tiểu cô nương kia đã say khướt.
Bà ấy dở khóc dở cười, nhanh chóng sai người dọn dẹp căn phòng tốt nhất trong phủ rồi đưa Tô Tô Công chúa qua đó nghỉ ngơi.
Còn bà ấy thì đích thân chăm sóc Thẩm Nhu Nhu say khướt, đồng thời dặn người hầu nhanh chóng nấu canh giải rượu.
Thẩm Nhu Nhu mặt mũi đỏ bừng, có vẻ như đã uống rất nhiều rượu.
Thẩm Tú Châu lắc lắc đầu, dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, trìu mến nói: "Đúng là tiểu nha đầu! Chẳng lẽ con không biết mình chẳng có chút tửu lượng nào ư? Còn dám uống rượu với Công chúa nữa!"
Nhưng động tác trong tay bà ấy lại nhẹ nhàng vô cùng, chỉ sợ phiền tới Thẩm Nhu Nhu.
Sau khi nha hoàn bưng canh giải rượu lên, Từ Tú Châu đút cho Thẩm Nhu Nhu rồi đắp chăn cẩn thận cho nàng sau đó rời khỏi phòng.
Đứa nhi tử Quý Bách Hoài không nên thân của bà ấy đang lo lắng chờ ngoài cửa.
Thấy mẫu thân đi ra, hắn ta đẩy cửa toan vào, nhưng bị Từ Tú Châu trách móc: "Tiểu tử kia! Con làm gì đấy? Giờ Nhu Nhu đã là cô nương sắp gả đi, sao con có thể vô lễ đến mức đêm hôm xông vào khuê phòng của Nhu Nhu thế hả?"
Quý Bách Hoài thấy mẫu thân giận thật, bèn vội vàng giải thích: "Nương à, là con chứ có phải người ngoài đâu? Con và Nguyệt Nguyệt cùng nhau lớn lên mà! Nguyệt Nguyệt chưa từng say như vậy, con phải vào nhìn một cái mới yên tâm được!"
"Quý Bách Hoài! Giờ con còn dám không nghe lời nương nữa hả?" Từ Tú Châu nhéo tai Quý Bách Hoài kéo ra ngoài, Quý Bách Hoài đau tới mức la oai oái: "Nương, đau đau đau con, nương làm gì vậy?"
Lôi nhi tử tới nơi khác xong xuôi, Từ Tú Châu mới buông tay, sau đó thở dài, nói: "Hoài Nhi, con hãy buông bỏ những suy nghĩ trong lòng đi! Con và Nhu Nhu không hợp đâu!"
Quý Bách Dương xoa xoa tai, gương mặt đẹp trai tỏ vẻ đau đớn, nhưng nghe Từ Tú Châu nói vậy, phản bác ngay: "Nương! Nương rốt cuộc có phải mẫu thân ruột của con không vậy? Sao nương lại nói thế? Nương cũng là người chăm sóc Nhu Nhu từ nhỏ tới lớn mà, sao con và nàng lại không hợp nhau chứ?"
Từ Tú Châu nhìn chằm chằm đứa nhi tử ngốc nghếch của mình hồi lâu, đúng là thằng nhi tử ngốc nghếch thật! Còn dám nói mình và Nhu Nhu cùng nhau lớn lên, mà người nàng đối xử đặc biệt nhất là ai nó cũng chẳng biết!
Bà ấy lắc đầu, không còn lời nào để nói với thằng nhi tử ngốc nhà mình.
Chẳng trách bao nhiêu năm qua, Nhu Nhu chưa bao giờ rung động vì nó.
Đang lúc hai mẹ con nhìn nhau, người hầu vội vàng tới báo vị ở trong cung giá lâm!
Từ Tú Châu và Quý Bách Hoài kinh ngạc, vội vàng tới đại sảnh.
Quý Tử Dương đã ngồi ở đó, mà người ngồi trên vị trí cao nhất chính là Bùi Cảnh Hiên mặc thường phục.
"Hoàng Thượng vạn an!"
"Phu nhân không cần khách khí, hôm nay là sinh thần của phu nhân, trẫm bận công vụ, không thể đích thân tới chúc mừng phu nhân.
Giờ yến tiệc đã kết thúc, trẫm cũng hết bận, nên muốn tới đón Nhu Nhu hồi cung!" Tuy Bùi Cảnh Hiên nói năng rất khách sáo, nhưng giọng điệu của hắn lại cực kỳ thờ ơ.
Từ Tú Châu vội đáp: "Đa tạ Hoàng Thượng nhớ tới thiếp thân! Nhưng hôm nay Nhu Nhu uống chút rượu cùng Thương Đông Công chúa, giờ đã đi nghỉ!"
Bùi Cảnh Hiên nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, thế mà bé con còn uống rượu cơ đấy!
Nhớ tới cảnh tượng say rượu lần trước, hắn bỗng dưng thấy hơi bực bội, không thể để kẻ khác thấy dáng vẻ quyến rũ của Thẩm Nhu Nhu khi say!
Bùi Cảnh Hiên nghĩ vậy, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, ba người nhà họ Quý vội cúi đầu.
Không biết có chuyện gì mà Hoàng Thượng ra ngoài, nhưng ba người họ vẫn theo sát bước chân Bùi Cảnh Hiên.
Đương nhiên Bùi Cảnh Hiên biết Thẩm Nhu Nhu đang ở trong khuê phòng Quý phủ.
Hắn rảo bước tới đó, đẩy cửa đi vào.
Quý Bách Hoài đứng sau há hốc miệng toan lên tiếng, nhưng lại bị Từ Tú Châu kéo kéo tay áo, Quý Tử Dương cũng quay đầu lườm hắn ta một cái, hắn ta mới im lặng.
Nhưng trong lòng hắn ta cảm thấy có hơi tủi thân, tại sao vừa rồi hắn ta muốn vào thì nương phản ứng lớn như vậy, mà Hoàng Thượng lại có thể công khai vào phòng Nguyệt Nguyệt chứ?
Từ Tú Châu nhỏ giọng nói với cha con Quý Tử Dương: "Hai người lánh mặt trước đi! Tình hình này e là Thánh thượng sẽ đưa Nhu Nhu về cung."
Quý Tử Dương nhìn chằm chằm khuê phòng của Thẩm Như Nguyệt, ánh mắt như có điều gì sâu xa rồi gật đầu, quay người rời đi.
Quý Bách Hoài không chịu đi, nhưng Quý Tử Dương đã lên tiếng, hơn nữa giọng nói còn mang chút khiển trách: "Còn không biết chạy theo à?"
Thấy cha và nương không dám phản đối hành vi của Hoàng Thượng, Quý Bách Hoài chỉ đành tức giận giậm chân rồi đi theo Quý Tử Dương.
Tại sao chứ? Hắn ta và Nguyệt Nguyệt lớn lên bên nhau, tình cảm không kém gì vị trong cung kia, chỉ bởi vì người đó là Hoàng Thượng nên mới có thể làm việc mà hắn ta không được làm, đã vậy còn không ai dám phản đối!
Bùi Cảnh Hiên vào phòng, Thẩm Nhu Nhu đang nằm trên giường.
Tâm trạng vốn bực dọc bồn chồn bỗng chốc bình tĩnh lại khi thấy gương mặt đang ngủ yên bình kia.
Hắn nở nụ cười, dùng áo choàng quấn chặt lấy nàng, cúi xuống nhẹ nhàng bế nàng lên.
Có lẽ vì cảm thấy khó chịu nên Thẩm Nhu Nhu giãy giụa trong lòng Bùi Cảnh Hiên, tìm được tư thế thoải mái thì yên tĩnh trở lại.
Mùi rượu trên người nàng phả vào hắn.
Bùi Cảnh Hiên bế Thẩm Như Nguyệt ra khỏi phòng, bên ngoài chỉ có Từ Tú Châu đang đứng hầu.
Hắn không nói gì, đi thẳng ra khỏi Quý phủ, xe ngựa trong cung đã đợi sẵn bên ngoài.
Sau khi bế Thẩm Như Nguyệt lên xe ngựa, Quý Tử Dương và Quý bách Hoài mới đi ra cửa hành lễ cùng Từ Tú Châu.
"Nương! Nhu Nhu là cô nương sắp gả đi cơ mà, sao có thể để Hoàng Thượng ôm ấp bế về cung như vậy chứ?" Lý Bách Hoài bất mãn gào lên với Từ Tú Châu, nhưng Từ Tú Châu chỉ nhìn hắn ta với ánh mắt “Nhi tử của ta là đồ ngốc đúng không!".
Quý Tử Dương cũng chẳng để ý tới Quý Bách Hoài, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Từ Tú Châu, dịu dàng nói: "Châu Nhi, hôm nay bà đã rất mệt rồi nhỉ? Về nghỉ ngơi sớm thôi!"
Nói xong, phu thê hai người âu yếm trở về phủ, bỏ lại Quý Bách Hoài đứng lẻ loi ngoài cửa lớn.
…
Bùi Cảnh Hiên ôm chặt bé con vào lòng, chỉ sợ nàng không thoải mái, còn vươn tay gãi nhẹ sống mũi nàng, nói: "Thật là một Nhu Nhu không nghe lời!"
Có lẽ vì canh giải rượu lúc trước đã có tác dụng, Thẩm Như Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt mông lung ra, nghi ngờ hỏi: "Ơ? Sao lại là a huynh nhỉ?"
Sau đó lại nhắm mắt lầm bầm: "Sao a huynh lại chạy vào giấc mơ của ta nữa rồi?"
"Nhu Nhu thường xuyên mơ thấy a huynh ư?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Cảnh Hiên vang lên từ phía trên đầu.
Chốc lát sau, Thẩm Như Nguyệt bỗng mở bừng mắt, bắt gặp đôi mắt đầy ý trêu chọc của Bùi Cảnh Hiên.
Nàng lắp bắp: "A...!a huynh?"
Trọng tâm nàng không vững, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may mà Bùi Cảnh Hiên đã ôm chặt nàng trong lòng, nàng mới không bị ngã xuống sàn xe ngựa.
Nhưng cũng chính vì động tác này mà đầu mũi hai người chạm vào nhau, bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Thẩm Như Nguyệt chỉ nghe thấy hô hấp của hai người và cả tiếng nhịp tim càng đập càng nhanh của chính nàng.
"A...!a huynh, huynh buông tay ra, muội hơi nóng!" Thẩm Như Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói, nàng có thể cảm nhận được vành tai mình đã đỏ bừng.
Tuy bình thường Bùi Cảnh Hiên hay có nhiều cử chỉ thân mật với Thẩm Như Nguyệt, nhưng đây là lần đầu họ nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Lông mi của bé con thật dài, cọ lên mặt hắn có hơi ngứa.
Hắn chậm rãi buông tay, Thẩm Như Nguyệt sợ tới mức vội vàng rời khỏi vòng tay hắn, ngồi sang bên cạnh, chỉnh trang lại y phục có hơi lộn xộn.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hiên chưa từng rời khỏi nàng, dáng vẻ xấu hổ của nàng đều in trong tầm mắt khiến ánh mắt Bùi Cảnh Hiên càng ngày càng sâu.
Sau cùng hắn biết nếu còn không quay đầu thì sẽ không thể kiềm chế được mong muốn trong lòng.
Bùi Cảnh Hiên từ từ nhắm mắt, lười biếng dựa vào đệm lưng phía sau.
Thẩm Như Nguyệt ngẩng đầu, thấy Bùi Cảnh Hiên chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt hơi khó coi, lòng nàng có hơi sợ hãi.
Từ lúc nàng hứa với a huynh sẽ không quá chén tới giờ mới có mấy ngày đâu mà nàng lại uống say rồi?
Nàng run rẩy cất lời: "A huynh, hôm nay muội thật sự không cố ý uống mà, nhưng A Tô nói đó là rượu sữa ngựa nàng ấy mang từ Thương Đông tới, uống vào không say, mới rót cho muội thử một ly, nào ngờ..."
Nào ngờ rượu đó uống ngon quá, hơn nữa chẳng hề có mùi rượu, uống vào hệt như sữa thường uống, Thẩm Như Nguyệt mới bất cẩn uống thêm vài ly.
Lúc này Bùi Cảnh Hiên mới ý thức được bé con thật sự sợ hãi, lòng hắn hơi hối hận.
Sao hắn lại khiến nàng đem lòng sợ hắn chứ?
Hắn bèn nhìn Thẩm Như Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là sinh thần Quý phu nhân, muội vui vẻ là chuyện đương nhiên, a huynh không trách muội!"
"A huynh...!á.." Xe ngựa bỗng nhiên rung lắc, Thẩm Như Nguyệt lảo đảo, ngã nhào lên người Bùi Cảnh Hiên, sau đó lại trùng hợp xuống chân Bùi Cảnh Hiên, lúc ngẩng đầu vừa hay ở giữa hai chân hắn…
Nàng nói với vẻ đầy đáng thương: "A huynh, đau quá, huynh đỡ muội với!"
"Ầm!" Tất cả những dục vọng mà Bùi Cảnh Hiên khó khăn lắm mới đè nén được lập tức nổ tung trong đầu hắn.
Dáng vẻ Thẩm Nhu Nhu với đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra rồi khép lại, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn lệ như vừa bị bắt nạt càng khiến người ta không kìm lòng nổi; cộng thêm giọng mũi nghẹn ngào, hệt như móng vuốt của bé mèo con cào vào trái tim Bùi Cảnh Hiên…
Nếu như vừa rồi Bùi Cảnh Hiên còn giữ được chút lý trí, thì giờ đây đã hoàn toàn quên béng chuyện không được doạ tới Thẩm Nhu Nhu.
Hắn vươn bàn tay to lớn kéo thẳng người phía dưới vào lòng, Thẩm Như Nguyệt còn chưa hoàn hồn lại, nụ hôn của Bùi Cảnh Hiên đã rơi xuống đôi môi mềm mại của nàng!
Nàng mở to đôi mắt, chỉ cảm nhận được nụ hôn đầy dịu dàng của a huynh...