Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



Bùi Cảnh Hiên một đường ôm người trở về Ngọc Phù Điện, toàn thể Ngọc Phù Điện luống cuống tay chân, đặc biệt là Tiểu Điệp, thấy tiểu tổ tông lại say rượu, trong lòng âm thầm cầu khấn cho nàng.

Chuyện này mới trôi qua mấy ngày, sao Quận chúa này lại nghiện rượu rồi? Chẳng lẽ lại muốn đến Quý phủ ở vài ngày sao?

“Lui xuống cả đi!” Bùi Cảnh Hiên còn chưa thả người xuống đã nhàn nhạt mở miệng.

Tiểu Điệp không dám ở lại lâu, vội vàng bận rộn phân phó mọi người nấu canh giải rượu, chuẩn bị nước nóng với và quần áo tắm rửa, chuẩn bị hết mọi thứ xong xuôi, chỉ sợ đột ngột Tiểu Quận chúa tỉnh lại.

Thấy tất cả mọi người đều lui ra ngoài, lúc này Bùi Cảnh Hiên mới dịu dàng nói với bé con trong lòng: “Sao nào? Đêm nay Nhu Nhu còn định ôm a huynh ngủ à?”

Thẩm Nhu Nhu vừa nghe vậy lập tức mở mắt ra, sau đó liếc nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng không có ai mới khẽ nói: “A huynh, huynh thả muội xuống đi!”

Bùi Cảnh Hiên chậm rãi thả người xuống, ai mà ngờ được Thẩm Nhu Nhu lại vội vã nhảy xuống một bước, động tác thật đáng yêu.

Bùi Cảnh Hiên nhướn mi nhìn bé con trước mặt, đoán xem nàng muốn làm gì.

Hôm nay Thẩm Nhu Nhu nào dám làm gì nữa, nàng siết chặt áo choàng trên người lại, dáng vẻ nũng nịu như thể vừa bị bắt nạt xong khiến đôi mắt Bùi Cảnh Hiên lại thâm sâu hơn, sớm muộn gì hắn cũng bị bé con này hành hạ đến chết!

“A huynh… muội… chúng ta không nên như vậy!” Thẩm Nhu Nhu vừa nói vừa lui về phía sau, cắn chặt môi dưới.

Hôm nay nàng có nghĩ thế nào cũng không hiểu được, rõ ràng sáng nay nàng và hắn vẫn còn là mối quan hệ cực kỳ bình thường, tại sao mới qua mấy canh giờ mà hai người lại đã… Sau này nàng phải đối mặt với a huynh như thế nào đây!

Ai ngờ nàng lùi một bước thì Bùi Cảnh Hiên lại tiến một bước, Thẩm Nhu Nhu lại tiếp tục lùi, hắn liền tiếp tục tiến tới, cho đến khi Thẩm Nhu Nhu đã không còn đường lui, sau lưng áp vào tường mới bị Bùi Cảnh Hiên ngăn chặn lại, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, vùi cả người nàng vào ngực mình.

Thẩm Như Nguyệt chỉ cảm thấy quanh người mình bị một cơ thể nóng rực bao vây lấy, thân hình Bùi Cảnh Hiên cao lớn bao phủ về phía nàng khiến đầu óc nàng choáng váng.

“Nhu Nhu, a huynh không có đùa với muội! A huynh đã muốn nói rõ với muội từ lâu rồi, tình cảm của a huynh với muội không phải tình huynh muội, chỉ là…” Bùi Cảnh Hiên duỗi tay sờ gương mặt Thẩm Nhu Nhu, hắn híp mắt.

Tuy động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại càng phải kiềm chế nhiều hơn.

Hơi thở của hắn lại một lần nữa hỗn loạn vì Thẩm Như Nguyệt, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn thả tay xuống tìm được bàn tay nhỏ của Thẩm Như Nguyệt, mười ngón đan xen.

Cơ thể Thẩm Như Nguyệt cứng nhắc, Bùi Cảnh Hiên gần gũi nàng như vậy khiến nàng có chút không quen.

“Nhu Nhu, ta vẫn luôn chờ muội lớn lên!”

Ngàn lời vạn lời bỗng hóa thành một câu nói dưới giọng nói trầm thấp của Bùi Cảnh Hiên.

Sao Thẩm Như Nguyệt là đối thủ của Bùi Cảnh Hiên chứ, hôm nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, sao a huynh lại nói nhiều chuyện với nàng như vậy chứ? Còn nói hắn thích nàng?

Thế nhưng nàng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Bùi Cảnh Hiên, dường như chỉ cần liếc mắt một cái thôi là nàng sẽ gật đầu đồng ý với bất kỳ yêu cầu hoang đường nào của hắn.

Thẩm Như Nguyệt rũ mắt xuống, biết rõ dáng vẻ của bản thân hôm nay thực sự rất chật vật.

Đột nhiên cảnh cửa ‘két’ một tiếng mở ra đã cắt đứt sự mập mờ giữa hai người.

“Hoàng Thượng thứ tội!” Tiểu Điệp bưng chậu rửa mặt tiến đến thấy Hoàng Thượng đang áp Tiểu Quận chúa nhà nàng ấy vào tường.

Trời ạ! Rốt cuộc nàng ấy đã tạo nghiệt gì vậy! Vì sao luôn để nàng ấy thấy những thứ không nên thấy chứ!

Lúc Thẩm Như Nguyệt nghe thấy tiếng động, ngại ngùng thoáng cái đã rúc đầu vào trong ngực Bùi Cảnh Hiên, Bùi Cảnh Hiên bị nàng khẽ va chạm, khóe môi cong lên.

“Ra ngoài!” Một tiếng quát lớn lạnh lẽo, Tiểu Điệp sợ hãi rũ mắt xuống vội vã lui ra ngoài.

“Nhu Nhu, không còn ai rồi!” Hơi thở của a huynh lại xuất hiện bên tai Thẩm Nhu Nhu, đột nhiên Thẩm Như Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập tủi thân: “A huynh, Nhu Nhu mệt rồi!”

Bùi Cảnh Hiên khựng lại, trong lòng hiểu nàng đang ra lệnh tiễn khách rồi, không khỏi bật cười đưa tay chậm rãi sửa sang lại xiêm y hơi xộc xệch của nàng.

Động tác tự nhiên như vậy lại khiến Thẩm Như Nguyệt ngượng đỏ cả mặt.

“Nhu Nhu, a huynh không muốn chỉ là a huynh của muội, hiểu chưa?” Nói xong liền ôm lấy nàng đặt xuống giường, rồi lại tự mình cởi giày cho nàng.

Nhìn dáng vẻ mê man của bé con, cuối cùng Bùi Cảnh Hiên đành thở dài: ‘Vẫn là không nên ép muội ấy nữa!’

Bùi Cảnh Hiên hô một tiếng: “Người đâu!” Tiểu Điệp mới vội vã đi vào phòng, lần này nàng ấy thông minh rồi, chỉ dám nhìn sàn nhà, không dám tự tiện nhìn loạn nữa.

“Tới hầu hạ chủ tử nhà ngươi, hôm nay Quận chúa uống chút rượu, nhớ kỹ đừng để muội ấy bị lạnh!” Bùi Cảnh Hiên dặn dò tỉ mỉ, Tiểu Điệp liên tục đáp ‘vâng’.

Từ nhỏ nàng ấy đã hầu hạ bên cạnh Tiểu Quận chúa, cũng chỉ với Tiểu Quận chúa thì Hoàng Thượng mới kiên nhẫn như vậy.

Dứt lời, Bùi Cảnh Hiên lại nhìn chằm chằm bé con trên giường, nói: “Nhu Nhu nghỉ ngơi sớm đi!”

Hình như bé con giận dỗi, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn, dáng vẻ như tiểu tức phụ bị bắt nạt.

Bùi Cảnh Hiên không giận.

Thẩm Nhu Nhu, người khác không hiểu, chẳng lẽ hắn cũng không hiểu nàng sao?

Hắn sải bước đi ra khỏi Ngọc Phù Điện.

So với dáng vẻ đáng thương của Tiểu Quận chúa, Bùi Cảnh Hiên lại có tâm trạng cực kỳ tốt.

“Hoàng Thượng! Nô tài vẫn luôn ở Ngự Thư phòng đợi ngài đó! Vừa mới nghe ngài hồi cung thì đã chạy đến Ngọc Phù Điện!” Tiểu Khánh Tử vội vã đi tới, xoay người tủm tỉm nói.

Dựa theo kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm, hắn ta đã nhìn ra từ lâu, chỉ cần bước ra từ Ngọc Phù Điện thì tâm trạng của Hoàng Thượng chắc chắn cực kỳ tốt! Chỉ là hôm nay còn tốt hơn ngày thường!

“Đang chờ ta à? Có chuyện gì vậy?”

“Hoàng Thượng, Lại Bộ Thị Lang Mạnh Ngạn cầu kiến, chờ ở ngoài điện đã lâu!” Tiểu Khánh Tử đáp.



Ngự Thư phòng.

“Hoàng Thượng, đây là chuyện mà Hoàng Thượng lệnh cho vi thần điều tra!” Hai tay Mạnh Ngạn trình lên một cái bức thư mật.

Con ngươi Bùi Cảnh Hiên co rụt lại, Tiểu Khánh Tử đã nhanh chóng đi xuống cầm lấy rồi trình lên.

Chỉ thấy Bùi Cảnh Hiên nhận lấy xong mở mật hàm kia ra, sắc mặt ngưng trọng, con ngươi lạnh lẽo, sau đó tiện tay quăng đi, cười nhạo nói: “Tốt lắm!”

“Hoàng Thượng, Giả Hiền ngồi trên vị trí cao nhưng lại lợi dụng quyền thế trong tay ngăn cản con đường thăng quan của hàn môn sĩ tử, rất nhiều thành tích do đệ tử hàn môn học tập gian khổ mấy chục năm bị những người có chút quyền thế ở địa phương, hoặc là thương nhân giàu có dùng vàng bạc để cho con cháu không chí tiến thủ trong gia tộc thay thế vị trí.

Chuyện như vậy đã diễn ra nhiều lần trong mấy năm nay, nhưng Giả Hiền là người sắp xếp các loại chức vị ban ngành trong triều, vì vậy những đệ tử bị thay thế vị trí hoàn toàn không có nơi để trình bày.” Mạnh Ngạn đầy vẻ chính nghĩa, trung thực nói.

Mạnh Ngạn không ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được sát khí tản mát ra từ vị trên long ỷ kia, mà ngay cả hắn ta cũng cảm thấy sau lưng lạnh buốt, yên tĩnh chờ Bùi Cảnh Hiên mở miệng nói chuyện.

Hắn ta nhớ lại, lúc đầu lấy danh nghĩa trạng nguyên vào cung diện Thánh, Hoàng Thượng vừa mở miệng đã chụp cho hắn ta chức vị Lại Bộ Thị Lang.

Đó chính là chức quan lớn biết bao nhiêu người cầu mà không được, Hoàng Thượng lại khăng khăng trao cho kẻ vừa trở thành trạng nguyên.

Khó tránh khỏi khiến người khác đố kỵ đỏ mắt.

Quả nhiên chưa được mấy ngày, trong triều liền có không ít quan viên tìm đến hắn ta lôi kéo quan hệ, thế nhưng điều khiến hắn ta không ngờ tới là, Lại Bộ Thượng Thư Giả Hiền, cấp trên trực tiếp của hắn ta cũng hạ thấp thân phận chủ động lấy lòng hắn ta.

Trăm lượng hoàng kim cứ như vậy đặt trước mặt hắn ta, điều kiện chỉ có một, sau này Mạnh Ngạn phải cùng hội cùng thuyền với bọn họ.

Mạnh Ngạn chẳng qua chỉ là quan trạng nguyên đến từ nơi hoang vu hẻo lánh, còn trúng tam nguyên*, nhiều năm qua cả Nguyên Quốc cũng chỉ xuất hiện được một người như Mạnh Ngạn, vì vậy không một ai dám giở trò trước danh nghĩa của Mạnh Ngạn.

* Thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

Vốn dĩ Giả đại nhân chỉ nghĩ thiếu niên học hành gian khổ là vì có một ngày được ban đất phong tước, vinh hoa phú quý suốt đời, chỉ là hắn ta không ngờ Hoàng Thượng vậy mà lại phong Mạnh Ngạn làm Lại Bộ Thị Lang, vị trí này vốn được hắn ta chuẩn bị sắp xếp cho người của mình.

Nếu đã như thế, vậy ông ta cứ thỏa mãn hết thảy mong muốn của Mạnh Ngạn, khiến thiếu niên này từ nay về sau chỉ để bản thân sử dụng.

Chỉ là Giả Hiền thực sự không ngờ tới, còn có người hành động nhanh hơn cả hắn ta, đã thu thập Mạnh Ngạn vào dưới trướng từ sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui