Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



Người đó không phải ai khác, chính là Bùi Cảnh Hiên.

Bùi Cảnh Hiên nắm giữ quyền sinh sát trong tay, làm việc rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không tùy ý giao việc quan trọng như vậy cho một thiếu niên vừa mới trở thành trạng nguyên đi làm.

Từ lúc nhìn thấy bài văn của Mạnh Ngạn, hắn đã cử người đi điều tra tỉ mỉ về trạng nguyên thi đậu đó.

Mạnh Ngạn lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng tính tình lại mạnh mẽ, thà nhốt mình trong nhà nhịn đói ba ngày chứ không chịu nhận đồ bố thí.

Mẫu thân của hắn ta đã qua đời khi hắn ta còn nhỏ, nghe nói rằng vì mẫu thân của Mạnh Ngạn từng là nữ nhân ở chốn phong trần, thế cho nên sau khi mang thai Mạnh Ngạn thì tự mình chuộc thân, trốn đến nơi khỉ ho cò gáy này.

Sau khi mẫu thân qua đời, Mạnh Ngạn chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn ta dùng thời gian rảnh để làm công cho người khác, vùi đầu học tập, chịu đựng mười mấy năm, cuối cùng hắn ta cũng tạo ra được thế giới của riêng mình.

Bùi Cảnh Hiên từng sai người liên tục thử thách Mạnh Ngạn vài lần, nhưng bất kể là vàng bạc châu báu hay là mỹ nhân, mỹ thiếp thì Mạnh Ngạn vẫn không hề lung lay.

Một người toàn tâm toàn ý chỉ đọc sách thánh hiền như vậy đã khiến Bùi Cảnh Hiên nhìn bằng một cặp mắt khác.

Sau khi trải qua hàng loạt thử thách, cuối cùng Mạnh Ngạn cũng để lại ấn tượng trong lòng Bùi Cảnh Hiên, xem lại các bài văn của hắn ta, trong đó là sự tức giận và bất bình trước những hoàn cảnh của hàn môn đệ tử.

Những lời giảng giải của hắn ta khiến Bùi Cảnh Hiên rất hài lòng, cho nên sau nhiều lần cân nhắc thì hắn quyết định lấy người này về cho mình dùng.

Bùi Cảnh Hiên đã sớm đánh hơi được những điều bất thường trên triều đình.

Đăng cơ năm ba tuổi, có thể nói là để ngồi yên ổn trên ngai vàng mà Bùi Cảnh Hiên đã ngửi máu tanh từ nhỏ, đạp lên thi thể trong chiến trường không có khói súng này.

Cuộc sống như vậy giống như là địa ngục trần gian, vì để bảo vệ Nguyên Quốc, hắn không hề dám lơ là một giây nào.

Từ một đứa trẻ có thể bị bất kì người nào xâu xé cho đến một vị hoàng đế có thể khiến cho mọi người khiếp sợ, hành trình này của Bùi Cảnh Hiên thật sự rất là gian khổ.

Dường như hắn vẫn luôn mò mẫm tìm đường đi ở trong bóng tối vô tận, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.

Trước năm mười ba tuổi, hắn từng nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ chìm trong bóng tối.

May mắn là ánh trăng nhỏ ấy đã xuất hiện trong cuộc đời hắn.


Bây giờ Nguyên quốc đã ổn định, hắn còn đang nắm quyền, cũng có thể hứa hẹn cho Thẩm Như Nguyệt một tương lai ổn định.

Thế cho nên, vì ánh trăng nhỏ trong lòng hắn, vì hứa hẹn cho nàng một đời không lo âu mà hắn nhất định phải bảo vệ Nguyên quốc.

Quả thật là Bùi Cảnh Hiên không hề nhìn lầm Mạnh Ngạn!

Thiếu niên này dựa vào sự cơ trí của mình mà nhận được sự tin tưởng của Giả Hiền, cho nên mới có thể thu thập được nhiều tình báo trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhưng những cái này vẫn chưa đủ để kết tội những tội thần đó!

“Tiếp tục điều tra!” Ánh mắt Bùi Cảnh Hiên hung ác, trong mắt hiện lên vẻ hung ác âm hiểm.

"Vâng, thưa Hoàng Thượng!" Mạnh Ngạn nhận lệnh lui xuống.



Trong Ngọc Phù Điện, Thẩm Như Nguyệt ngồi ngơ ngác trên giường, để Tiểu Điệp rửa mặt cho mình.

Nhìn dáng vẻ của chủ tử mình, Tiểu Điệp không nhịn được hỏi: “Quận chúa, Hoàng Thượng...”

Vừa nhắc đến hai chữ “Hoàng Thượng” là Thẩm Như Nguyệt đã tỉnh lại.

Tim nàng lại đập thình thịch, mặt đỏ đến mang tai.

Nàng không dám ngẩng đầu lên mà chỉ nói khẽ: “Đừng hỏi, đừng hỏi gì cả!”

Tiểu Điệp im lặng.

Suy cho cùng thì nàng ấy cũng biết nhiều chuyện hơn Thẩm Như Nguyệt.

Ví dụ như từ rất lâu trước đó, vì để cho nàng uống thuốc mà Hoàng Thượng đã dùng miệng đút thuốc cho tiểu tổ tông của mình.

Tính cách Hoàng Thượng lạnh lùng, nếu như không phải thích tiểu tổ tông thì dù có là huynh muội thì cũng sẽ không cư xử như vậy.


Vì thế nên Tiểu Điệp thấy rõ mọi thứ, nhưng nàng ấy không thể nói, cũng không dám nói.

Cuối cùng Thẩm Như Nguyệt nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, làm gì thì gương mặt cũng không hết đỏ ửng được.

Đó chính là a huynh, a huynh là người đã nhìn nàng lớn lên!

Nhiều năm như vậy, mặc dù nàng chưa bao giờ nghĩ tới vị hôn phu của mình trông sẽ như thế nào, nhưng nàng cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng người đó sẽ là a huynh!

Nhưng mà a huynh đã nói là hắn thích nàng, a huynh còn là hoàng đế nữa…! Hắn muốn kiểu nữ tử nào mà không được, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại là nàng?

Thẩm Như Nguyệt nghĩ mãi mà không ra, từ từ chìm vào giấc ngủ với một đống câu hỏi.

Ngày hôm đó, tâm trạng của Thẩm Như Nguyệt phức tạp, nên cũng không có hứng thú làm chuyện gì cả.

Tiểu Điệp nhìn thấy Tiểu Quận chúa không vui nên đề nghị ra ngoài thả diều sẽ tốt hơn.

Bây giờ sắp tới mùa thu rồi, gió thổi nhẹ nhàng nên rất thích hợp để thả diều.

Thẩm Như Nguyệt nghe ý kiến của Tiểu Điệp, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, trong lòng nghĩ còn tốt hơn ở trong phòng nghĩ lung tung.

Hai chủ tớ đi đến một chỗ đất trống ở trong cung, Tiểu Điệp cầm con diều cực kì phấn khích mà chạy trên đất trống, nhưng khi nàng ấy quay lại, chủ tử nhỏ nhà nàng ấy đang rầu rĩ ngồi ở ghế đá, căn bản là không hề quan tâm đến con diều bay trên trời.

Nhưng vào lúc này, một tiếng "meo" rất nhỏ vang lên đã thu hút Tiểu Quận chúa, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có một nam tử mặc quan phục ở cách đó đang cẩn thận bế con mèo con trắng trong tay.

Mạnh Ngạn sửng sốt, không ngờ rằng sẽ gặp Quận chúa ở đây, vì thế nên lập tức tiến lại gần, nói: "Tham kiến Quận chúa! Vi thần đáng chết, không biết Quận chúa ở đây, đã quấy rầy Quận chúa rồi!"

Thẩm Như Nguyệt bị chú mèo con trong tay hấp dẫn, thân thể của con mèo bẩn thỉu, nhìn thật là đáng thương.

Mạnh Ngạn nhìn thấy Tiểu Quận chúa nhìn chằm chằm mèo con trong tay cho nên nói tiếp: “Lúc vi thần nhìn thấy con mèo con này ở ngoài điện là sau khi vừa mới vào triều xong.


Vi thần đã hỏi thăm một vài cung nhân, họ nói rằng ở đây thường xuất hiện mèo hoang, cho nên vi thần mới đưa nó đến đây để tìm thử xem có mèo mẹ hay không.

Nhưng không ngờ rằng lại làm phiền đến hứng thú thả diều của Quận chúa!"

"Mạnh đại nhân lo lắng quá rồi, bản Quận chúa cũng không trách ngươi!" Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Như Nguyệt khiến Mạnh Ngạn ngẩn người, hắn ta hơi ngạc nhiên, buột miệng nói: "Quận chúa biết vi thần sao?"

Sau đó nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta thì lập tức cụp mắt xuống nói: "Là vi thần vô lễ!"

"Mạnh đại nhân thật sự không cần phải làm đa lễ như vậy! Lần trước may mà có Mạnh đại nhân đứng ra cứu cung nữ kia.

Hôm nay Mạnh đại nhân lại làm một việc tốt nữa, cứu được con mèo con này." Thẩm Như Nguyệt mỉm cười nói, vươn tay sờ con mèo con.

Lúc này Mạnh Ngạn mới nhìn kỹ càng.

Tiểu Quận chúa trước mặt có làn da trắng như tuyết, giọng nói ngọt ngào mềm mại, dáng vẻ hồn nhiên, dùng một cây trâm vàng để búi tóc trông thật cao quý.

Mạnh Ngạn cảm thấy một nữ tử như vậy thì phải xứng đáng với những món đồ tốt nhất!

Có lẽ mèo con cảm thấy thoải mái khi được sờ nên liên tục cọ vào người Thẩm Như Nguyệt.

Tâm trạng của Thẩm Như Nguyệt cũng bởi vì con mèo con này mà trở nên vui vẻ hơn.

Nhưng vào lúc này, vẻ mặt của Tiểu Điệp đang chờ ở cạnh biến sắc, đột nhiên hét lên: "Quận chúa, cẩn thận!"

Thẩm Như Nguyệt và Mạnh Ngạn nhìn theo ngón tay của Tiểu Điệp, sắc mặt của hai người đều thay đổi rất lớn.

Vậy mà lại có một con rắn không biết chui từ đâu ra đang chiếm giữ cái ghế đá bên cạnh!

Cũng không biết có phải do tiếng kêu đã làm phiền con rắn hay không mà nó đột nhiên lao về phía Thẩm Như Nguyệt và Mạnh Ngạn.

Thẩm Như Nguyệt sợ đến mức không biết phải làm sao, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì thấy Mạnh Ngạn đứng ra giúp đỡ Tiểu Quận chúa đánh úp con rắn.

Chỉ nghe vang lên một tiếng “khè”, chân Mạnh Ngạn đã bị rắn hoa cắn.

Những thị vệ xung quanh vội vàng tiến lên hộ giá, đầu tiên là bảo vệ Tiểu Quận chúa trước, sau đó có vài người chạy đến chỗ Mạnh Ngạn bắt lấy con rắn.

Thẩm Như Nguyệt bị tai nạn bất ngờ này làm cho sợ hãi, nhìn thấy gương mặt của Mạnh Ngạn nhanh chóng tái nhợt, nàng thì thào hô hào: "Thái y! Mau gọi thái y!"




Bùi Cảnh Hiên sải bước vào Ngọc Phù Điện với vẻ mặt bình tĩnh, Tiểu Quận chúa đang ngồi trên ghế mềm.

Khi nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên, nàng sửng sốt trong giây lát, sau đó gương mặt nhỏ nhắn thay đổi, vẻ mặt tủi thân, lập tức đứng dậy chạy qua chỗ hắn.

Bùi Cảnh Hiên vững vàng tiếp được bé con và ôm vào lòng, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng cơ thể của Thẩm Như Nguyệt vẫn đang run rẩy.

Chợt nghe thấy bé con đang dụi đầu vào ngực mình, nắm chặt quần áo của mình, gọi một cách nghẹn ngào: "A huynh…A huynh!"

Dù sao Tiểu Quận chúa được cưng chiều vẫn còn là một đứa trẻ, trong cung xuất hiện một con rắn khiến người khác bị thương, quả thật mới thấy lần đầu tiên nên đương nhiên là Tiểu Quận chúa sẽ sợ hãi.

Bùi Cảnh Hiên hít sâu một hơi, an ủi nàng một cách dịu dàng: "Có ta đây rồi!"

Thẩm Như Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.

Bùi Cảnh Hiên cảm thấy tim mình như thắt lại.

Hắn vươn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

Bốn mắt chạm nhau, trong mắt cũng chỉ có đối phương.

Không hiểu sao trái tim của Thẩm Như Nguyệt lại bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Bùi Cảnh Hiên ôm nàng lên, đặt nàng trở lại ghế mềm một lần nữa.

Sau đó sai người nấu thuốc an thần mang lên, rồi tự tay đút cho Thẩm Như Nguyệt uống hết bát thuốc an thần này.

Đêm hôm đó, Thẩm Như Nguyệt đã sớm quên mất chuyện xảy ra ngày hôm qua giữa mình và a huynh.

Con rắn hôm nay thực sự đã khiến nàng sợ hãi, dù có nói gì đi nữa thì nàng cũng không chịu ngủ một mình.

Nàng ôm chăn của mình trèo lên trên long sàng, giống như một đứa trẻ vậy, phải nắm tay Bùi Cảnh Hiên thì mới bằng lòng chìm vào giấc ngủ.

Bùi Cảnh Hiên nhìn Thẩm Như Nguyệt đang dần chìm vào giấc ngủ, hôn lên trán của nàng, trong lòng hắn cực kỳ xúc động.

Không có gì có thể khiến hắn buông tay Thẩm Như Nguyệt đã được hắn cưng chiều nhiều năm!

Cuối cùng, sau khi an ủi tiểu tổ tông đang hoảng sợ và dỗ nàng ngủ thành công, Bùi Cảnh Hiên bước ra ngoài với gương mặt bình tĩnh, đôi mắt đen vốn sâu thẳm bây giờ lại càng lạnh lùng đến mức đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận