"Hoàng Thượng, đã điều tra xong chuyện ngày hôm nay rồi.
Gần đây trong cung thường xuyên xuất hiện rất nhiều rắn ở nhiều nơi khác nhau.
Mấy ngày nay phủ Nội Vụ đã bắt đầu rắc bột hùng hoàng khắp nơi.
Trùng hợp là chỗ hôm nay quận chúa thả diều xuất hiện rắn là do hôm qua tiểu thái giám lười biếng không rắc bột hùng hoàng đúng giờ.
Mà ngày hôm nay, quả thật là do Mạnh đại nhân tìm mèo nên mới đến chỗ đó, vì thế nên mới xảy ra chuyện hôm nay, mọi thứ điều là trùng hợp."
Việc tiểu tổ tông ở trong cung hoảng sợ cũng khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sau khi sự việc xảy ra, A Thất đã vội vàng điều tra chuyện này cẩn thận một lần.
Vẻ mặt của Bùi Cảnh Hiên lạnh như băng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, một lát sau mới lạnh lùng nói: "Dùng gậy đánh chết tên quên nhiệm vụ kia!" Sau đó liên tục vuốt ve nhẫn trên ngón tay rồi nói tiếp: "Vết thương của Mạnh Ngạn thế nào rồi?”
"Mặc dù con rắn cắn Mạnh đại nhân bị thương là rắn độc, nhưng may mắn là chữa trị kịp thời, Mạnh đại nhân cũng không còn gì đáng ngại nữa!" A Thất trả lời.
"A Thất, ngươi mang một lọ kim sang dược ở trong cung tới Mạnh phủ đi!"
A Thất khựng lại một chút, sau đó lập tức nhận lệnh.
Hôm nay Mạnh đại nhân đã cứu tiểu tổ tông, có lẽ là sau này sẽ có tiền đồ như gấm.
Từ trước đến nay, Hoàng Thượng luôn bạc tình bạc nghĩa, nhưng hôm nay lại mở miệng ban thuốc, quả thật là hiếm thấy.
Mạnh phủ.
Mạnh Ngạn mặc một chiếc áo mỏng ngồi trước bàn làm việc, mặc dù nhìn có vẻ đã ổn rồi nhưng vẻ mặt vẫn hơi tái nhợt.
Hắn ta có ngũ quan thanh tú, mái tóc được búi tùy ý bằng một cây trâm bằng trúc, trông rất dịu dàng và tao nhã.
Mọi thứ trong phòng đều cực kì đơn giản, sạch sẽ và yên tĩnh, trông không hề giống phòng của một quan viên có chức vị quan trọng chút nào.
Vừa nãy, thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng đã đến Mạnh phủ đưa thuốc trong đêm khuya.
Mặc dù hắn ta không nói gì nhưng Mạnh Ngạn biết rằng không phải ai cũng có thể dùng lọ thuốc tinh xảo như vậy.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh sáng từ ngón nến phát ra tiếng “xì xì”.
Trên bàn sách, lọ kim sang dược ngự tứ được Bùi Cảnh Hiên để trên mặt bàn, bên cạnh lọ thuốc là một phong thư.
Mạnh Ngạn ho khan hai tiếng, thò tay mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một câu đơn giản: làm theo kế hoạch.
Ánh mắt của Mạnh Ngạn cũng không hề gợn sóng, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, sau đó đặt nó lên trên ngọn nến, nhìn thứ này tan thành tro trong tay hắn ta…
Mạnh Ngạn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại khoảnh khắc gặp gỡ dung nhan tuyệt sắc ở trong cung ngày hôm nay.
Mãi cho đến khi bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu, hắn ta mới từ từ mở mắt ra, sự tàn nhẫn xuất hiện trong mắt hắn ta đã biến mất, sau đó chỉ còn lại dáng vẻ ôn hòa giống như trước.
Hắn ta cúi người ôm lấy con mèo con, chính là con mèo mà Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy ngày hôm nay.
Mạnh Ngạn mỉm cười, liên tục vuốt ve nó: “Có vẻ như nàng rất là thích ngươi!”
…
Bùi Cảnh Hiên cũng nằm trên giường, ngắm nhìn Thẩm Như Nguyệt hít thở đều đặn, dùng bàn tay to lớn ôm cơ thể mềm mại đang ngủ say vào lòng.
Không thể ngờ rằng mối quan hệ giữa hai người cũng không còn như trước nữa, điều này cũng khiến bàn tay đang ôm nàng của Bùi Cảnh Hiên càng siết chặt hơn, đôi mắt hắn càng ngày càng u ám.
Nhưng mà cơ thể của Thẩm Như Nguyệt cứ dựa sát vào người hắn hết lần này tới lần khác, mùi hương đã quen thuộc từ nhỏ khiến nàng mơ mơ màng màng thốt lên: "A huynh.
.
."
Khi Bùi Cảnh Hiên nghe thấy nàng thì thào như vậy, nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên, mọi lo lắng ngày hôm nay đều biến thành dục vọng không thể kiểm soát được.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt không bao giờ ngờ rằng, bởi vì lúc đầu quá sợ hãi nên tối nay mới chọn ngủ trên giường của a huynh, nhưng còn có nỗi sợ hãi lớn hơn đang chờ nàng.
Trong nháy mắt, Thẩm Như Nguyệt bị Bùi Cảnh Hiên hôn đến mức tỉnh lại, đập vào mắt nàng là gương mặt của a huynh.
Nàng mơ mơ màng màng phát hiện ra rằng a huynh đang hôn nàng.
Đột nhiên nàng muốn vùng vẫy, nhưng sao nàng đủ sức để đẩy Bùi Cảnh Hiên ra chứ!
Bùi Cảnh Hiên dứt khoát đặt hai tay của nàng lên đỉnh đầu.
Thẩm Như Nguyệt vừa mới tỉnh dậy nên đôi mắt vẫn còn hơi nước, cực kì trong suốt, cơ thể mềm mại đang run rẩy khiến cho trong lòng hắn hét lên muốn chết mất.
Nhưng động tác của Bùi Cảnh Hiên vẫn rất dịu dàng và kiềm chế, cũng không dám hôn môi nàng mạnh hơn nữa.
Lúc đầu Thẩm Như Nguyệt không vừa lòng, sau đó lại phát ra âm thanh giống như một con mèo con, đến đây Bùi Cảnh Hiên mới dừng lại, hơi thở của hai người hỗn loạn, chỉ có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Thẩm Như Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hiên, không biết vì sao a huynh lại bắt nạt nàng, nhưng hình như là nàng cũng không hề giận a huynh?
Rõ ràng là a huynh biết điều này là sai nhưng vì sao lúc nào cũng như vậy?
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không hề để ý đến Bùi Cảnh Hiên.
Bùi Cảnh Hiên bật cười, có lẽ trên thế gian này, chỉ có bé con mới dám đối xử với hắn như vậy! Hắn lại ôm người vào lòng, không dám làm hành động nào khác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn hắn không thể đợi được đến lúc bé con cập kê mất…
"Nhu Nhu, tấm lòng của a huynh đối với muội có nhật nguyệt chứng giám!" Giọng nói khàn khàn của Bùi Cảnh Hiên vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Thẩm Nhu Nhu cảm thấy mình đang ở dựa vào trong lòng a huynh, cảm nhận được tiếng tim đập dữ dội và mạnh mẽ của hắn, những lời hắn nói đều rất chân thành.
Nhưng mà đến bây giờ thì nàng vẫn không biết được rốt cuộc thì tình cảm của mình dành cho a huynh là kiểu tình cảm gì, chỉ biết là nàng không ghét hắn, mặc dù hắn đã hôn nàng nhiều lần...
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Bùi Cảnh Hiên đã phát hiện thấy bé con đang giả vờ ngủ.
Khi hắn mở mắt, nàng vội nhắm mắt lại, giả vờ như chưa tỉnh.
Tâm trạng của Bùi Cảnh Hiên rất tốt, cũng không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ hôn lên trán nàng một cái rồi đứng dậy vào triều.
Nghe thấy tiếng Bùi Cảnh Hiên rời đi, Thẩm Như Nguyệt từ từ mở mắt ra, xung quanh tràn ngập long tiên hương độc nhất vô nhị thuộc về a huynh, nàng càng ngày càng không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người.
Đã gọi “a huynh” cũng mười năm rồi, nhưng mà hắn lại nói rằng đã yêu nàng từ lâu.
Mặc dù a huynh rất tốt, thực sự rất tốt, nhưng mà hắn là Hoàng Đế, là Hoàng Đế của Nguyên quốc!
Nữ tử sau này ở bên cạnh hắn không nên là người còn chưa tới tuổi cập kê như nàng…
Nhưng nếu như thực sự có một nữ tử khác đứng bên cạnh a huynh thì sao? Thẩm Như Nguyệt nghĩ tới đây thì nàng khẽ nhíu mày, vì sao nghĩ đến điều này thì nàng lại thấy không được thoải mái lắm?
Rõ ràng lúc trước nàng luôn nghĩ rằng Lê Thu sẽ là Hoàng Hậu tương lai!
Thẩm Như Nguyệt vân vê tóc của mình, hơi bực bội, dứt khoát ngồi dậy.
Nàng vừa cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện do đêm qua a huynh làm ầm ĩ nên y phục của nàng trở nên lộn xộn như vậy, thậm chí còn lộ cái yếm ra ngoài.
Trong đầu vang lên một tiếng “ầm”, Thẩm Như Nguyệt cảm thấy mặt và cổ đều nóng bừng.
Điều này chứng tỏ rằng a huynh đã thấy hết mọi thứ rồi sao?
Thẩm Như Nguyệt vùi đầu thật chặt trong chăn, thật sự quá xấu hổ! Nàng mắng Bùi Cảnh Hiên trong lòng mấy lần, nhưng mà đương nhiên là nàng không thật sự dám chửi ra tiếng!
…
Khi Tô Tô tìm được Thẩm Như Nguyệt thì nàng đã trở về Ngọc Phù Điện rồi.
"Nguyệt Nguyệt! Sao ngày hôm đó cô không chờ ta một chút mà lại để ta lại một mình ở Quý phủ!" Tô Tô vừa gặp Thẩm Như Nguyệt là mỉm cười hỏi nàng ngay.
Nàng ấy nói rất đường hoàng, nói đến mức lông mày bay như phượng, cực kì linh động.
Không nhắc tới còn tốt, Thẩm Như Nguyệt vừa nghe đến chuyện ngày hôm đó là nghĩ tới nụ hôn của Bùi Cảnh Hiên, cả người lại bắt đầu nóng bừng.
"Ơ? Sao đang yên đang lành mà mặt cô lại đỏ lên thế? Chẳng lẽ bị bệnh sao?" Tô Tô công chúa vươn tay sờ lên trán Thẩm Như Nguyệt, Thẩm Như Nguyệt vội vàng xua tay, nói một cách yếu ớt: "Không phải, có lẽ do trong phòng oi bức quá!”
"Cô nói đúng trọng tâm rồi đó! Ta vào cung lâu như vậy rồi, cũng đã đi dạo quanh đây từ lâu rồi, không có gì để vui chơi cả! Nguyệt Nguyệt, sao cô có thể ở trong cung mỗi ngày được vậy?" Tô Tô lấy một quả nhỏ ném vào trong miệng, sau đó nói tiếp: "Nghe nói ở kinh thành có rất nhiều chỗ vui chơi, Nguyệt Nguyệt, cô dẫn ta đi chơi nhé!"
"Nhưng mà...!Ta rất ít khi rời cung, cho dù có rời cung thì cũng chỉ về phủ của nương, ta thật sự không quen kinh thành lắm!" Thẩm Như Nguyệt bị Tô Tô hỏi như vậy, thật sự là làm khó nàng rồi.
"Trời ạ! Cung điện này có cái gì mà hấp dẫn cô như vậy? Sao cô có thể ở chỗ này lâu như vậy! Không sợ buồn chán quá sinh bệnh sao?" Dáng vẻ Tô Tô không thể tin được, nhưng lại khiến Thẩm Như Nguyệt nhịn không được mà suy nghĩ, không phải lúc trước nàng từ kinh thành vào trong cung là vì a huynh sao?
Mười năm qua, cuộc sống của nàng ở trong cung cũng không hề nhàm chán, bởi vì có a huynh thường xuyên làm bạn với nàng, đặt nàng trong lòng bàn tay, chiều chuộng nàng, chưa bao giờ để nàng phải chịu bất kỳ nỗi ấm ức nào...!Nghĩ đến đây, a huynh thật sự đối xử rất tốt với nàng!
"Nguyệt Nguyệt!" Tô Tô lại gọi một tiếng.
Thẩm Như Nguyệt lấy lại tinh thần, đột nhiên cười nói: "Mặc dù không quen thuộc hết mọi thứ ở kinh thành, nhưng ta biết rằng có một người chắc chắn có thể đưa chúng ta đi dạo chơi khắp nơi!"