Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



Đêm xuống.

Sau khi dùng bữa xong, Thẩm Như Nguyệt ngoan ngoãn ngồi luyện cổ cầm trong lương đình, Bùi Cảnh Hiên còn chưa tới Ngọc Phù Điện đã nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ trong điện.

Bé con trước nay là người thông tuệ, những thứ cầm kỳ thi họa mà các cô nương nên biết thì không loại nào mà nàng không thạo.

Chỉ là đêm nay Thẩm Như Nguyệt có tâm sự nặng nề, liên tiếp gảy sai mất mấy âm, nàng ngồi trong lương đình bỗng nhiên có chút nhụt chí, biết bởi vì bị a huynh hiểu lầm nên tâm phiền ý loạn, có chút ảo não, rõ ràng không muốn nghĩ đến những chuyện này, thế nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào tĩnh tâm được.

Đúng lúc nàng vừa rút tay về, có một bóng người bao phủ từ phía sau nàng, mùi long tiên hương quen thuộc lập tức ngập tràn bên cánh mũi, bàn tay nhỏ bé của nàng bị túm lại, đặt trở lại trên đàn một lần nữa.

Hơi thở ấm áp của a huynh dần hun nóng vành tai nàng: "Nhu Nhu, âm này không phải gảy như vậy, a huynh đã từng dạy muội, phải như thế này!"

Bùi Cảnh Hiên nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại gảy lên dây đàn, âm thanh phát ra thanh thúy, dư âm vây quanh giữa hai người.

Hôm nay Thẩm Như Nguyệt đâu còn tâm tư nào mà luyện đàn, nàng vội vàng tránh khỏi vòng tay Bùi Cảnh Hiên, rút tay lại lùi ra xa, Bùi Cảnh Hiên thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, nhìn bé con trước mặt mình đã lùi ra xa xa, hắn nhíu mày một cái, nói: "Nhu Nhu, muội đang né tránh ta!"

Thẩm Như Nguyệt nhìn quanh một chút, phát hiện Bùi Cảnh Hiên đã cho người bên cạnh lui hết xuống thì mới thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên hành động này đã bị Bùi Cảnh Hiên tinh ý phát hiện, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thẩm Như Nguyệt cho rằng a huynh tiến lại gần mình mấy bước, đợi nàng định thần lại, a huynh đã nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn xuyên qua từng kẽ tay nàng, nắm thật chặt tay nàng dắt đi.

"A huynh..." Thẩm Như Nguyệt kinh hãi, ở đây là lương đình, người khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, a huynh, sao huynh ấy lại…?


"Sao vậy? Nhu Nhu, tối qua muội ở trên giường..." Giọng Bùi Cảnh Hiên dịu dàng đến cực hạn khiến Thẩm Như Nguyệt run rẩy trong lòng, mở miệng nói: "Đêm qua ta ngủ say, không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Bùi Cảnh Hiên không hề khó chịu, đột nhiên nghiêng người về phía nàng, Thẩm Như Nguyệt kinh ngạc, liên tục lùi người về phía cột nhà màu đỏ ở sau lưng, Bùi Cảnh Hiên nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ gáy nàng, không để nàng đụng vào cột bị đau.

"Nhu Nhu, a huynh không phiền giúp muội nhớ lại chuyện đêm qua một chút..." Bùi Cảnh Hiên ung dung nói, nhìn người trước mặt giống như thỏ trắng bé nhỏ, dáng vẻ thẹn thùng không thôi, ánh mắt căng thẳng.

Nhưng tối nay, hắn tới đây không phải để dọa nàng!

"A huynh!" Thẩm Như Nguyệt không phải đối thủ của Bùi Cảnh Hiên, nàng thật sự cho rằng hắn cứ như vậy muốn hôn nàng ở ngay lương đình này, vội vàng hô nhỏ: "A huynh, không thể làm vậy ở đây!"

"Ý Nhu Nhu là ở trong phòng mới có thể hôn sao?" Bùi Cảnh Hiên bỗng cười lớn, lúc này Thẩm Như Nguyệt mới ý thức a huynh đang trêu chọc nàng!

Tại sao trước kia nàng không hề phát hiện a huynh còn có bộ mặt như vậy! Thẩm Nhu Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận tột cùng.

Bùi Cảnh Hiên ép sát từng bước khiến Thẩm Nhu Nhu không kịp ứng phó.

Thấy bé con trước mặt thẹn quá hóa giận không nói nên lời, Bùi Cảnh Hiên mới lại mở miệng, không còn ý đùa giỡn, thậm chí càng thêm chút chân thành: "Nhu Nhu, có phải Nhu Nhu chán ghét a huynh rồi không?"

Thật ra Bùi Cảnh Hiên hỏi câu này không quá chắc chắn.

Tuy nói mười năm bầu bạn đủ để hắn hiểu rõ Thẩm Nhu Nhu, nhưng hai người vẫn luôn coi nhau là huynh muội, giờ đây mối quan hệ bỗng nhiên thay đổi, hắn chỉ có thể dẫn dắt từng bước.

Dẫu sao khoảng cách tuổi tác giữa hai người, lại thêm mối quan hệ như vậy, hắn lo lắng Thẩm Nhu Nhu thật sự sẽ bị dọa chạy.


"Nhu Nhu không hề!" Thẩm Nhu Nhu thốt lên, nàng có chán ghét ai cũng sẽ không bao giờ chán ghét a huynh.

Bùi Cảnh Hiên nghe thấy câu trả lời của nàng thì nhỏ giọng nói: "Nhu Nhu, đừng né tránh a huynh, thử chấp nhận a huynh, được không?"

Từ lúc nào một hoàng đế cao cao tại thượng lại dè dặt lấy lòng một người như vậy? Hơi thở của hắn khiến toàn thân Thẩm Như Nguyệt tê dại.

Giọng nói của Bùi Cảnh Hiên lại vang lên: "A huynh không vội, a huynh có thể từ từ đợi."

Thẩm Như Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt thâm thúy của a huynh, trong đôi mắt hắn có một bóng hình của mình.

Tim Thẩm Như Nguyệt đập mạnh liên hồi.

Tại sao nàng cảm thấy như mình không thể trốn thoát chứ?

Bùi Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ nửa hiểu nửa không của Thẩm Nhu Nhu, thầm thở dài, rốt cuộc vẫn chỉ một bé con mà thôi!

Lúc này hắn mới vươn tay vuốt tóc nàng, cười nói: "Thế nào? Vẫn muốn để Tiểu Khánh Tử đi chuyển lời với ta? Sau này không muốn gặp lại a huynh nữa sao?"

Thẩm Nhu Nhu đột nhiên có chút xấu hổ.

Vốn dĩ nàng còn đang phiền muộn ảo não, hiện giờ lại bị Bùi Cảnh Hiên vạch trần trước mặt, nàng chỉ cảm thấy dường như bản thân đã bị Bùi Cảnh Thiên nhìn thấu.


Nàng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Cảnh Hiên lại nói: "Không sao, muội không muốn đi tìm a huynh, vậy a huynh tự mình tới tìm muội!"

Thẩm Nhu Nhu nghe những lời dịu dàng Bùi Cảnh Hiên nói, mặc dù giọng nói dáng hình vẫn như trước nhưng từng lời hắn nói hiện giờ lại khiến Thẩm Nhu Nhu không khỏi đỏ mặt né tránh.

"Nhu Nhu, đi theo ta!" Bùi Cảnh Hiên lui lại một bước, giống như thường ngày, nắm bàn tay nhỏ bé của Thẩm Như Nguyệt dắt đi, cầm tay nàng tới một nơi thoáng đãng, hô lên một tiếng: "Sơ Nhất!"

Lúc này, một thiếu niên áo đen không biết từ nơi nào xuất hiện nhảy xuống mặt đất, vững vàng đáp xuống gần chỗ Bùi Cảnh Hiên và Thẩm Như Nguyệt: "Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Quận chúa!"

Thẩm Như Nguyệt nhìn thiếu nữ quỳ trên mặt đất trước mặt mình, trong lòng hiểu ra mấy phần, đây chính là thị vệ mà a huynh lựa chọn cho mình!

"Nhu Nhu, đây là Sơ Nhất, sau này chính là người đi theo muội, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của muội.

Ta biết vài ngày nữa muội sẽ ra ngoài du ngoạn cùng Thương Đông Công chúa và Quý Bách Hoài, những ngày này a huynh bộn bề công vụ, không có cách nào đi cùng với muội.

Có Sơ Nhất ở đây, a huynh cũng có thể yên tâm một chút."

Những lời Bùi Cảnh Hiên nói với Thẩm Nhu Nhu nghe không có gì đặc biệt, nhưng khi rơi vào tai Sơ Nhất lại khiến thiếu nữ này khiếp sợ không thôi.

Có ai mà không biết Nguyên Đế Bùi Cảnh Hiên có tính tình thế nào.

Những người sống trên lưỡi đao từ nhỏ như bọn họ đã nghe quá nhiều giai thoại liên quan tới Nguyên Đế, cuối cùng hôm nay nàng ta cũng đã mở ra một con đường máu cho chính mình.

Vốn cho rằng có thể đi theo Nguyên Đế giống như A Thất ca ca, không ngờ lại được giao nhiệm vụ bảo vệ một Quận chúa nhỏ bé.

Vì nàng Quận chúa này mà Nguyên Đế không ngại gạt thân phận sang một bên, sau khi đích thân vượt qua từng vòng thi đấu còn tự thử thách chính mình, sau cùng còn vui mừng vì bản thân không có thất bại.


"Sơ Nhất! Cái tên rất hay!" Đứng khuất trong bóng đêm, lần đầu tiên Sơ Nhất nghe được một người dùng giọng nói mềm mại như vậy gọi tên mình, âm thanh đó giống như một dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng chảy tới đáy lòng.

Sơ Nhất lặng lẽ giương mắt, khẽ liếc qua một cái lập tức thấy được một nữ tử mềm mại đáng yêu đứng bên cạnh Nguyên Đế.

Nhưng cũng chính cái liếc mắt trong chớp nhoáng này, nàng ta nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Đế Bùi Cảnh Hiên đã nhìn về phía mình nên vội vàng cụp mắt ngay lập tức, không dám có bất kỳ tâm tư nào nhìn về phía Tiểu Quận chúa.

Nhưng cũng vào một khoảnh khắc đó, cuối cùng Sơ Nhất đã hiểu, lúc trước nàng ta từng hỏi A Thất ca ca, Tiểu Quận chúa là một chủ nhân như thế nào?

A Thất ca ca chỉ nói với nàng ta rằng đó là nữ tử mà hắn ta phải dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ.

Khi đó Sơ Nhất còn cười lạnh trong lòng.

Tính mạng của những người như bọn họ trước nay chưa từng thuộc về chính mình.

Nhưng sau đêm nay, Sơ Nhất chợt nảy sinh một ý nghĩ khác: Nàng ta nhất định phải sống sót, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ thật tốt chủ nhân của mình, một nữ tử như vậy không nên bị bất cứ thứ gì trên đời làm tổn hại.

Tiểu Quận chúa lại bị Hoàng Thượng dỗ dành, dắt vào Ngọc Phù Điện.

Lúc này đây chỉ có mình Tiểu Điệp là nhìn ra được tình ý mà Hoàng Thượng dành cho chủ nhân nhà mình, còn những người khác hoàn toàn không hay biết gì.

Ngay cả Tiểu Khánh Tử ngày ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng cũng cho rằng chuyện giữa hai người họ cũng như những lần trước, tiểu tổ tông lại không vui vì chuyện nhỏ nhặt nào đó nên mới khiến Hoàng Thượng vừa xử lý công văn cả một ngày dài vẫn không màng mệt nhọc chạy tới đây để dỗ dành.

Tiểu Khánh Tử đứng bên ngoài điện nói với Tiểu Điệp: "Tiểu Quận chúa bị Hoàng Thượng của chúng ta cưng chiều đến mức này, không biết sau này phải là thiếu niên xuất sắc cỡ nào mới xứng với thân phận tôn quý như vậy."

Tiểu Điệp cũng không dám đáp lời, trong lòng nghĩ trên đời này ngoại trừ Hoàng Thượng ra thì còn người nào có thể dành cho Tiểu Quận chúa sự cưng chiều vô tận cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận